Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 51: - Đi dạo phố?




Mộ Cửu đưa mắt nhìn về phía trước, Ngân Hà đã ở ngay gần trước mắt, Nam Thiên Môn lúc ẩn lúc hiện, thiều nhạc và tiếng phượng hót vang lên không dứt bên tai, hóa ra thật sự chỉ mất không tới một phút để về tới Thiên Đình.

Nàng bảo Lục Áp ẩn thân đi trước, gọi Lâm Kiến Nho tỉnh lại, sau đó liền chạy về Chu Tước quán.

Ngay khi họ đang ra sức chạy đi làm việc, cách đó vạn dặm, trong long cung Băng Hồ, Hỏa phượng xinh đẹp đang cầm cái khăn tay khóc đến chết đi sống lại, còn Băng Hồ Long Vương thì vô cùng giận dữ, một chưởng đánh nát tan rặng san hô đẹp đẽ bên ngoài.

" Đi điều tra! Đào đất ba thước cũng phải tìm cho ra hung thủ gϊếŧ chết công tử cho ta!"

Có vị đại tiên là Lục Áp hỗ trợ, đương nhiên Mộ Cửu và Lâm Kiến Nho không về muộn.

Tuy rằng hai người có chút mệt mỏi, nhưng chuyện tuần phố vẫn chưa phải vấn đề.

Lâm Kiến Nho tỉnh lại, đương nhiên phải hỏi chuyện xảy ra sau đó. Mộ Cửu vì yểm trợ Lục Áp nên liền buông tay, biểu thị rằng nàng cũng không biết, có lẽ là thần biển cứu họ cũng nên. Lâm Kiến Nho trầm ngâm một lát, tinh thần có chút rã rời, bởi vậy cũng không hỏi nhiều nữa.

Huống hồ, cuối cùng vẫn lấy được Tử Hiệp liên.

Lâm Kiến Nho vô cùng hổ thẹn với Mộ Cửu, điều khiến hắn hối hận nhất chính là tự mình liều lĩnh lại làm liên lụy đến nàng cũng rơi xuống nước; cũng cảm kích vạn phần, bởi nếu không có nàng hỗ trợ, chính mình e rằng không sống nổi tới bây giờ nữa, đừng nói đến lấy được tiên thảo tăng linh.

" Ân tình của ngươi, ta không biết nên làm sao báo đáp." Hắn nói.

" Không cần báo đáp." Mộ Cửu phất tay một cái, " Đối với ta mà nói, kỳ thực thật sự không gì cả, chuyện về sau cũng chỉ là bất ngờ mà thôi."

" Ngươi... đối với ta quả thực, quả thực là ơn trọng như núi." Lâm Kiến Nho nhìn nàng, mím môi, " Ta tuy vô năng, nhưng bốn chữ tri ân báo đáp vẫn có thể hiểu. Ta chỉ hi vọng, sau này sẽ có ngày ta có thể làm gì đó giúp ngươi, không nhất định là gặp nạn, coi như thay ngươi làm việc cũng là tốt rồi."

Mộ Cửu không muốn hắn phải chịu nhiều áp lực, đành phải lên tiếng an ủi liên tục.

Cũng may hắn không phải người thích xoắn xuýt, nghe nàng nói xong cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hôm sau, Mộ Cửu cực kì buồn ngủ.

Trời sáng, nàng và Lâm Kiến Nho cầm tiên thảo đi đến Nam Thiên Môn, tìm một ngọn núi cao để hắn hấp thụ linh lực trong Tử Hiệp liên, sau đó giúp hắn điều tức.

Linh căn của hắn rất mạnh, lần đầu tiên dùng tiên thảo, mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn được coi là ổn. Mộ Cửu so hai chiêu với hắn, khi trước, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể một kiếm chặt đổ một hay hai cây, nhưng bây giờ đã có thể chặt đổ một cây đại thụ mấy người ôm không hết cùng mấy cái cây xung quanh.

Lại thử ngự kiếm, cuối cùng hắn cũng có thể làm qua loa thành công.

Mộ Cửu thập phần vui mừng, giúp đỡ hắn tăng tu vi, thiên duyên của nàng hẳn sẽ tăng lên không ít đúng không?

Mộ Tiểu Tinh sau đó mới biết chuyện nàng gặp chuyện khi đến Bắc Di đảo, ngồi lảm nhảm than vãn cả ngày. A Phục một ngày một đêm không gặp nàng, liên tục quanh quẩn dụi cái đầu nhỏ vào lòng nàng làm nũng.

Sau bữa tối, Lục Áp gọi nàng vào kết giới, vứt cho nàng một cuốn sách: " Bảo họ Lâm kia của ngươi cầm cái này mà học, chăm chỉ một chút, trong vòng hai tháng sẽ có thể đột phá một tầng tu vi."

Tuy hắn không thể đáp ứng nàng thu nhận tên kia làm đồ đệ, nhưng nàng đi giúp người ta lại khiến hắn càng hao tổn tâm trí, nếu nàng cứ bán mạng như thế, hắn phải đi đâu để tìm một người thích hợp giúp đỡ hắn đây? Thế không phải là hại hắn sao? Nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản là để họ Lâm tự học là được rồi, đỡ phải để nàng chạy đi chạy lại.

Mộ Cửu đối với xưng hô của hắn cũng rất bất mãn, cái gì là họ Lâm của nàng? Lâm Kiến Nho rõ ràng là đệ tử Minh Nguyên Tông, từ khi nào biến thành của nàng rồi?

Nhưng, Lục Nhai vắt cổ chày ra nước, cuối cùng cũng đáp ứng chỉ điểm cho hắn, nàng rất vui.

Nàng nói: " Để ta đi nói với hắn, đợi hắn đột phá rồi, hắn sẽ mời ngươi đi ăn cơm."

Sắc mặt Lục Áp đen đi một chút.

Ngươi là đang giúp ta tạo dựng quan hệ sao?!

Khi Mộ Cửu đưa sách cho Lâm Kiến Nho đương nhiên cũng phải mưu lược một phen, đây là ý tốt của Lục Nhai, nàng không thể cướp đi công lao của hắn, nhưng lại không thể nói thẳng, bằng không chẳng phải Lục Nhai sẽ bị lộ sao?

Cho nên, nàng nói như thế này: " Đây là cuốn sách mà một vị đạo trưởng ta quen đưa cho ta khi ta xuống núi, nhưng khi đó, thật tiếc rằng ta không dùng được, vì thế, vị đạo trưởng đó liền bảo ta tặng cho người có duyên, ngươi cầm để dùng đi."

Lâm Kiến Nho thụ sủng nhược kinh: " Tặng ta?"

Mộ Cửu quyết định nhắc lại lời Lục Nhai: " Vị đạo trưởng này lúc đó có nói cho ta biết, nếu tu luyện chăm chỉ, khoảng nửa năm là có thể đột phá." Lục Áp nói nhiều lắm hai tháng là có thể đột phá lên Độ Kiếp kỳ, nhưng nàng cảm thấy quá là khoác lác, tuyệt đối không thể có chuyện tu luyện thần tốc được như vậy.

Lâm Kiến Nho nhận lấy, lật qua lật lại vài trang rồi ôm vào ngực, hỏi nàng: " Thực lực của ngươi rất cao, ngày thường ngươi làm gì vậy?"

" Ta?" Mộ Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, " Đi sưởi nắng, luyện kiếm một chút, sau đó mang A Phục đi dạo phố thôi."

Trên Thiên Đình thì có thể làm gì? Nơi này không giống Hồng Thương, không thể bay nhảy khắp nơi mọi chốn, cũng không thể không có chuyện gì liền gọi vài con yêu tinh bắt nó khiêu vũ cho nàng xem được.

Lâm Kiến Nho cười cười, nói: " Ta sắp có việc cần làm, muốn hạ giới một chút. Ngươi có thời gian không?"

Hạ giới? Mộ Cửu sửng sốt.

Hắn lại nói tiếp: " Ta nghe nói, lúc này là lúc phong cảnh nhân gian đẹp nhất, mọi người có thể ra bờ sông du xuân, nam nữ chưa kết hôn còn có thể đi xem múa hát, vô cùng náo nhiệt. Vừa vặn ta muốn đi mua mấy thứ đồ dùng hàng ngày, nếu ngươi rảnh rỗi, có thể đi chơi một chút."

Mỗi tháng họ đều có hai ngày nghỉ, bình thường đều vào cuối thàng, nhưng nếu có việc cũng có thể tự xin nghỉ trước thời hạn.

Tháng này nàng chưa nghỉ lần nào, đi chơi một chút cũng không phải không thể.

Có điều, nàng bỏ lại cả một đại gia đình để đi dạo phố thì có ổn không?

Nàng hỏi: " Ngươi đi đâu? Triều đại nào của nhân gian?"

" Đương nhiên là triều đại hiện tại, Ma Hi Hoàng Đế chấp chính Ninh triều." Lâm Kiến Nho nghe những lời này liền ngẩn người, " Còn có thể còn triều đại nào khác nữa?"

Mộ Cửu lúc này mới biết, hóa ra không phải tu tiên giả nào cũng có thể tùy tiện đi đến một thời không nào đó. Khi trước, Lưu Dương đã từng dẫn nàng và các sư huynh đi đến thời trung cổ, cận cổ, cận đại, hơn nữa còn đi mỗi thế gian song song một lần.

Ví dụ như thứ mà Lục Nhai luôn nhổ nước bọt phỉ báng, 《 Hồng Lâu Mộng 》, cuốn sách này vốn do nàng mang về từ thế giới mà nàng sống kiếp trước.

Khi Lưu Dương dẫn họ đi cũng không nhiều lời, khiến nàng còn tưởng phàm là tu tiên giả đều có thể tới lui tự nhiên ở mỗi thời không.

" À..." Nàng vuốt mái tóc dài đang xõa xuống của mình, " Ta thật ra đã quên rồi."

Có điều như vậy, xem ra Lưu Dương cũng không phải một Kim Tiên bình thường trong ấn tượng của nàng.