Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 102: - Nghi ngờ rất nhiều




" Ngươi..."

" Thật ra ta có là ai, ta cũng cảm thấy không có gì khác biệt." Lục Áp nhìn nàng, nói, " Nhưng, ta đúng là đã không nên lừa nàng."

Mộ Cửu cảm giác nàng sắp nổ tung, hắn nói cái gì, nàng căn bản không thể nghe thấy!

Hắn là Lục Áp, hắn đúng là Lục Áo Đạo Tổ?!

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, nhìn hắn một chút.

Ngũ quan của hắn vẫn vậy, biểu tình trên khuôn mặt của hắn vẫn vậy, nhưng người này lại chính là Lục Áp!

Nàng không biết phải phản ứng thế nào nữa rồi...

Hai chuyện này căn bản không liên quan đến nhau a!

Nàng nhặt về một Tán Tiên, tại sao chỉ lắc mình một cái liền thật sự biến thành đại thần thượng cổ cơ chứ?

Nhưng có rất nhiều lí do khiến nàng không thể không tin, hắn biết nhiều lời đồn đại trong Thần tộc, hắn mang theo nàng thoát khỏi thạch lao, hắn có thể tay không phá tan Tử Kim chuông mà nàng cùng Thượng Quan Duẩn hợp lực cũng không sao làm được, hắn còn có thể vung tay áo mà đỡ lại một chiêu lão hồ ly tung ra dành cho đám người Cơ Mẫn Quân, mới rồi, hắn còn có thể mặt không biến sắc, ung dung thay Lâm Kiến Nho đỡ ba đạo lôi kiếp...

Nàng còn thấy, vừa rồi trong mắt hắn chợt lóe lên một tia muốn hủy diệt!

Tất cả những thứ này, đều chứng minh rằng đó là sự thật...

Bên người nàng có một vị thượng thần, hơn nữa vị thượng thần này, còn tuyên bố hắn là chồng chưa cưới của nàng...

" Ngươi thực sự là Lục Áo Đạo Tổ?"

Lục Áp cũng không biết nên nói thế nào, im lặng một lát, hắn trịnh trọng nói: " Ta rất xin lỗi."

Xin lỗi cái p ấy!

Sau khi lừa nàng liền ném cho nàng một câu xin lỗi, hắn đây là đang có thành ý sao?

Trong lòng Mộ Cửu bùng lên một cảm xúc không tên, con bà nó, lúc trước hắn còn dám giơ cánh tay máu thịt be bét kêu nàng thu nhận giúp đỡ, nói cái gì mà bị sư huynh truy sát, nói cái gì mà trong cơ thể có một lực lượng hắc ám, còn nói gì mà xưa nay chưa từng được cảm nhận tình người... Không ngờ tất cả đều là lừa nàng!

Cái tên lừa đảo!

Nàng làm sao cứ ngốc như vậy, cứ thế mà tin tưởng hắn!

Mộ Cửu nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, không tiếng động nhìn sang phía Lục Áp.

Nhưng việc làm cho người ta uất ức nhất chính là, nàng không thể phát hỏa với hắn, chuyện trước kia không tính, bây giờ đã biết bản tôn của hắn, ai biết nếu làm hắn tức giận thì sẽ mang lại tai ương gì?

Lão hồ ly có mấy trăm ngàn năm tu vi, đứng trước mặt hắn còn cung cung kính kính, huống hồ là nàng?

Lão hồ ly sống bên cạnh Nữ Oa lâu như vậy, đương nhiên sẽ biết Lục Áp, lần đầu tiên lão nhìn thấy Lục Áp cũng hoài nghi a! Lại nói, thái độ của lão đối với Lục Áp trong bữa tiệc rượu hôm qua có điểm kì lạ, nếu Lục Áp không phải Lục Áp kia, chẳng lẽ là do lão hồ ly biến thành người khác? Khó trách họ nói chuyện thần thần bí bí, hóa ra là bởi... thân phận của tên này có vấn đề!

Vậy thì càng có thể xác định, hắn không nói dối.

Hắn quả nhiên là Lục Áp...

" A Cửu?"

Lục Áp nhìn nàng, trong lòng có chút không yên, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Nàng liền hoàn hồn, giương mắt nhìn hắn thật lâu, sau đó liền cúi đầu xuống.

Nàng cần yên tĩnh một chút.

Tin tức này, sắp biến nàng thành một cây pháo trúc rồi!

" Chuyện đó... văn bối đột nhiên nhớ ra mình còn có chút chuyện, sẽ không làm phiền ngài nữa. Văn bối xin cáo lui."

Nói xong, nàng như một làn khói chạy ra khỏi cửa, phóng về nhà mình.

Lục Áp cau mày: " Văn bối?... Ngài?"

Lâm Kiến Nho quay lại Thiên Đình, đương nhiên Lương Thu Thiền cũng quay về. Tuy nói trong tông có đại sự, nhưng cũng chưa giải quyết được, Cơ Mẫn Quân cũng không thực sự coi trọng Lâm Tiếp như vậy, vì thế cũng phái Cơ Vịnh Phương trở về.

Hai người sống cùng một uyển. Đây là đãi ngộ mà Thiên Binh Doanh dành cho đệ tử Xiển giáo, phàm là đồng môn có thể được ưu tiên sống cùng một chỗ, trừ khi vừa vặn trúng phải phòng đơn.

Trên đường từ nha môn trở về, Cơ Vịnh Phương liền hỏi tình hình đi Thanh Khâu của Lương Thu Thiền.

" Nghe nói Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu ai cũng anh tuấn đẹp đẽ, không biết là thật hay giả?"

Lương Thu Thiền hơi mất tập trung, đưa tay bắt lấy một chiếc lá cây đang rơi xuống: " Cũng được." Nàng mới gặp được Hồ Vương và Mộ Dung Liễu Diệp, Mộ Dung Liễu Diệp xinh đẹp hiên ngang không cần phải nói, ngay cả Hồ Vương râu tóc hoa râm, nhìn qua cũng có mấy phần mị lực.

Hai mắt Cơ Vịnh Phương tỏa sáng, nói: " Ta nghe nói nhị điện hạ của họ, Thiếu Khanh cực kì đẹp trai, không biết đại sư tỷ có gặp được không?"

Lương Thu Thiền không lên tiếng.

Cơ Vịnh Phương liền lắc lắc tay nàng.

Nàng hơi không kiên nhẫn, hất tay ra: " Phụ thân ngươi thi cốt còn chưa lạnh, hung thủ cũng được được nghiêm trị, ngươi không những không thương tâm, lại còn có những suy nghĩ này, không cần luân lý nữa sao?!"

Cơ Vịnh Phương bị mắng, giận dữ quay đầu đi trước.

Lương Thu Thiền cũng không để ý tới nàng ta, nàng là đệ tử thân truyền của Hoa Thanh, không cần quá kiêng kị mẹ con Cơ Mẫn Quân.

Về đến nhà, nàng xuất thần nhìn cây quế trong viện, biểu hiện của Mộ Dung Liễu Diệp ở Thanh Khâu liền hiện lên.

Lần đầu tiên Lương Thu Thiền nhìn thấy Mộ Dung Liễu Diệp liền cảm thấy toàn thân nàng ta tràn đầy ngạo khí, mà không riêng gì nàng ta, toàn bộ tộc Cửu Vĩ Hồ đều như thế. Nàng ta kiêu ngạo như vậy, lại đã gϊếŧ qua rất nhiều tiểu tiên khác, nếu Lâm Tiếp thực sự do nàng ta gϊếŧ, nàng ta cần gì phải chống chế? Lẽ nào nàng ta nhận vài cái cọc, còn sợ nhận thêm một cái cọc nữa hay sao?

Lại nói thêm, nếu nàng ta thật sự đến Minh Nguyên Tông, tại sao lại chỉ gϊếŧ một mình Lâm Tiếp? Thực sự là do nàng ta tùy hứng, không chịu buông tha?

Lâm Tiếp căn bản đã mất đi năng lực phản kháng, nàng ta muốn gϊếŧ hắn liền dễ như trở bàn tay, tại sao nàng ta còn lưu lại một nhúm lông?

Bản năng của nàng không tin là do Mộ Dung Liễu Diệp làm.

Nếu không phải nàng ta thì là ai?

" A Thiền, ăn cơm."

Là con dòng chính thần, Lạc Từ, sai dịch tại Hoàng Anh vệ gọi nàng.

Nàng "à" một tiếng, xoay người cầm chìa khóa, sau đó cùng nàng ta đi đến thiện đường.

Nơi các nàng sống là Lam Hương uyển nằm ở phía Tây, đi thẳng theo con đường này sẽ đến thiện đường.

Đi được một lúc, Lạc Từ bỗng dừng lại, kéo tay nàng, chỉ vào một sân có cây hoa đào đang nở rộ: " Biết không? Ở viện kia có một tiểu tiên dung mạo cực kì đẹp! Nghe nói là chồng chưa cưới của một tiên sai Tuần Sát Ty, trước kia không ai biết, gần đây bị phát hiện nên mới công khai."

Lương Thu Thiền nhìn về phía tiểu viện kia, không khói nhướn mày: " Tử Linh uyển?"

Nàng đương nhiên biết Quách Mộ Cửu sống ở đâu, tuy không muốn dây dưa cùng nàng, nhưng tranh chấp bên ngoài Nam Thiên Môn ngày đó đã để lại ấn tượng cực kì sâu sắc trong lòng nàng.

Tử Linh uyển chỉ có Mộ Cửu thuộc Tuần Sát Ty, tin tức này lúc trước nàng có nghe nói, hôm qua người đứng bên cạnh Mộ Cửu, sau đó ra tay kéo Hồ Vương vào nội điện kia chính là chồng chưa cưới của nàng?

Lương Thu Thiền chỉ nghĩ một lúc liền bình thường trở lại.

Nàng đối với chuyện này không cảm thấy hứng thú, cho dù nàng cũng thừa nhận người kia quả thật rất đẹp.

Thế nhưng, người trong giang hồ thân bất do kỉ, nàng cũng cần phải giao tiếp, vì thế liền tiếp lời: " Ồ, tại sao lại bị phát hiện?"

" Nói đến chuyện này thì rất hài hước." Lạc Từ nhiều năm đắm chìm vào vu bát qué, đối với loại tin vịt này đặc biên say sưa, " Có người nói, ngày ấy tiên sai họ Quách có việc phải rời đi cùng một đồng liêu hộ Lâm... Ồ, đúng rồi, chính là sư đệ của ngươi, Lâm Kiến Nho!" Nói tới đây, hai mắt nàng sáng lên, như một con ruồi nhìn thấy đồ ăn.