Mộ Cửu không tin.
Mặc dù nàng không hề kì thị thường dân, nhưng thiên phú của A Phục vô cùng dị bẩm, cảm giác thế nào cũng không thể chỉ là một Bạch Hổ bình thường sẽ chỉ sống mấy chục năm rồi chết a!
" Không thể nào? A Phục nhìn rất quý tộc!"
" Khó có thể nói được." Lục Áp dựa vào ghế, xoa xoa cằm, " Thiên phú vốn không nhìn địa vị, ông trời vừa ý ai, người đó liền có vận khí. Ví dụ như, ta thấy phàm nhận nào thuận mắt, ta sẽ tuỳ tiện sờ đầu hắn một cái, hắn liền có linh căn để tu tiên. Đây chính là tiên duyên."
Mộ Cửu liền không có cách nào phản bác.
Có điều nàng vẫn cảm thấy A Phục của nàng không chỉ là một chú hổ bình thường: " Vậy vì sao nó lại mất đi trí nhớ trước khi bước vào Thiên Môn?" Nàng luôn cảm thấy trên người A Phục có cất giấu bí mật gì đó. Công văn của Thiên Binh Doanh đã được truyền ra tam giới từ lâu, ai cũng không đứng ra nhận, lẽ nào họ không đau lòng cho hài tử của mình sao?
" Hoặc là, người thân của nó đã mất rồi." Lục Áp im lặng rất lâu mới đem câu nói này nói ra.
Sắc mặt của Mộ Cửu trong nháy mắt liền tối sầm.
Mất?!
A Phục là một cô nhi?
Lục Áp cũng không nói cho Mộ Cửu đáp án thật sự, vì mặc dù hắn là đại thần vốn không gì không làm được, đối với một kí ức trống không cũng hoàn toàn không thể tìm kiếm được gì.
Trong lòng Mộ Cửu rất không dễ chịu, còn nhỏ như vậy mà cha mẹ đều đã qua đời, trước khi tiến vào Thiên Đình, A Phục đã phải trải qua những chuyện gì?
" Ngược lại, ta cảm thấy có chút hứng thú với chuyện Vũ Chân qua đời năm ngàn năm trước và sự biến hoá của tộc Hoàng Ban Hổ." Lục Áp vừa nói vừa lấy mai rùa ra, mười ngón tay đảo qua đảo lại trên bàn, tạo nên một phiến quang ảnh, " Nhiều chuyện liên tiếp phát sinh từ năm ngàn năm trước, tuy rằng có thể là trùng hợp, nhưng khi ta xem quái tượng, vào 300 năm trước sau thời gian đó, quái tượng mang ngoại quái là Khảm, nội quái là Chấn."
" Ngoại quái là Khảm nội quái là Chấn?" Mộ Cửu ngơ ngẩn, " Chính là quẻ Thuỷ Lôi Truân, nghĩa là có trời đất, vạn vật tất sinh sôi, đối với lục giới mà nói không phải là quẻ vô cùng tốt sao?"
" Quái tượng đúng là rất tốt." Lục Áp nhìn quái tượng, tiếp lời nàng, " Vạn vật sinh sôi cần thu nạp tinh hoa trời đất, lúc này cũng chính là thời gian linh lực đại động khắp nơi, nếu như nắm giữ được thời cơ này mà tu luyện chính đạo liền vô cùng có lợi cho chúng sinh. Nhưng nếu kiếm tẩu thiên phong, nguồn sức mạnh này sẽ biến thành sát khí, từ đó di hoạ lục giới."
Kiếm tẩu thiên phong: làm việc khác với lẽ thường.
Mộ Cửu ngạc nhiên: " Ý chàng là, liên tiếp những chuyện phát sinh năm ngàn năm trước đều vì có kẻ lợi dụng thời gian đó hấp thụ linh lực mà tạo thành?"
" Chuyện này khó nói." Lục Áp khẽ lắc đầu, " Nếu vẻn vẹn chỉ vì có kẻ hút linh lực tu đạo mà gây ra chút chuyện thì cũng chẳng có gì. Mấu chốt là, ta thôi diễn nhiều như vậy khắp quái tượng, vậy mà không có một chút biểu hiện nào về việc trong lục giới xuất hiện dị tượng. Nếu có kẻ có lòng tham mà hấp thụ linh lực không hạn chế, sóng linh lực sẽ làm kinh động thiên giới."
Mộ Cửu lập tức nhớ tới Hắc Thuỷ Đầm ở Đông Côn Luân.
" Chuyển Ngao Sâm gặp phải ở Đông Côn Luân chẳng lẽ không thể dùng làm chứng sao?"
Lục Áp ngẩng đầu lên, nhìn nàng trong chốc lát mới lên tiếng: " Chuyện Ngao Sâm gặp phải ở Đông Côn Luân, cả chuyện đêm hôm đó linh lực của nàng đại động, đều hoàn toàn không xuất hiện trên quái tượng. Không chỉ không có trên quái tượng, ta đã kiểm tra Can Chi Chuyển Phiến, trên đó cũng không có bất kì dấu vết nào."
Lời Mộ Cửu muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, không biết nói tiếp thế nào.
Can Chi Chuyển Phiến là pháp khí Thượng Cổ ghi chép tất cả dị tượng trong thiên địa, tương tự như sách sử, tuy không tỉ mỉ bằng, nhưng tất cả động tĩnh trong lục giới đều được ghi chép lại!
Chuyện lớn như vậy, linh lực mạnh như vậy, hơn nữa còn xuất hiện hai lần, vậy mà Can Chi Chuyển Phiến đều không có dấu vết?
" Đây là chuyện gì chứ?"
Lục Áp xoay mai rùa, hơi nhíu mày: " Nếu không phải là do Can Chi Chuyển Phiến bắt đầu mất tác dụng, thì chính là trong thiên địa này có khả năng đã xuất hiện một người, pháp lực của hắn đã cường đại đến mức có thể man thiên quá hải, che lấp tất cả mọi chuyện."
Mộ Cửu khẽ giật mình trong lòng: " Trừ Thượng Cổ tứ thần ra còn có thể có người nào như vậy sao?"
" Không ai có thể khẳng định được." Lục Áp nhìn nàng, nghiêm túc nói, " Một người có mạnh hay không mạnh cũng không phải chỉ dựa vào tư lịch.
Ví dụ như nàng, hiện tại mới hai ngàn tuổi, nhưng pháp lực đã vượt qua rất nhiều tu sĩ bảy, tám ngàn tuổi. Nếu người kia có thiên phú, có kì ngộ, có đầu óc, hoặc còn có thể có một loại linh lực kì bí nào đó, như vậy dù địa vị của hắn không hơn được ai nhưng cũng có thể nắm giữ khả năng xoay vần thiên địa.
Nếu hắn có sức mạnh mà chúng ta không biết, cũng không phải không có khả năng hắn một lần nữa thống nhất lục giới.
Nếu thần tiên chỉ cần phân chia đẳng cấp địa vị rõ ràng cũng có thể bảo hộ thiên địa bình an vĩnh cửu, vậy Thiên Đình thiết trí Thiên Binh Doanh làm gì đây? Khi ấy đại chiến Tiên Ma, cả hai giới đều bố trí tầng tầng phong ấn là vì sao chứ? Thiên Địa Âm Dương, sinh ra hai cực, lệ khí không thể biến mất được, cũng như tà ma sẽ không bao giờ chiến thẳng được chính nghĩa.
Âm dương tương sinh tương khắc, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Hắn nói xong liền nhấp một ngụm trà.
Mộ Cửu rất đồng ý với lời nói này, vì trước đây không lâu, Lưu Dương cũng nói như vậy với nàng.
Nàng ngẫm lại, lại nói: " Tuy rằng nói trên lý thuyết là vậy, nhưng chuyện này dù sao cũng chỉ có xác suất rất nhỏ."
" Nếu như xác suất rất nhỏ này vừa vặn bị người kia nắm chắc năm ngàn năm trước?"
Lục Áp nhìn nàng: " Chúng ta không thể không đối mặt với khả năng này. Vạn vật đều có linh tính, chỉ kém ở vận khí, chúng ta ai cũng không thể chỉ ra người vô địch lục giới, chỉ có thể nói, nắm giữ càng nhiều sức mạnh càng có thể có năng lực giữ gìn trật tự thiên địa mà thôi."
Mộ Cửu cảm giác mình bị tẩy não.
Nàng đột nhiên thấy câu nào hắn nói cũng có lý.
Nàng hỏi: " Chuyện linh lực bạo phát của ta tại Đông Côn Luân cũng không có ghi chép sao?"
" Không." Lục Áp trầm ngâm vài giây, "Chuyện này cũng là một trong những nghi ngờ của ta. Nếu nói việc Ngao Sâm gặp phải linh lực bạo phát ở Hắc Thuỷ Đàm kia bị kẻ nọ hết sức giấu diếm, tại sao hắn lại phải che giấu chuyện của nàng?"
Mộ Cửu ngơ ngẩn.
Vốn nàng cảm thấy lời nói trước đó của Lục Áp là chuyện giật gân, nhưng nghe được câu cuối cùng này của hắn, nàng lại bắt đầu phải suy nghĩ.
Vì nàng chẳng những không có đáp án, mà ngay cả nghi ngờ cũng không thể nghi ngờ được ai. Tại sao người kia phải che giấu chuyện linh lực của nàng bạo phát?
Hắn là ai? Hắn muốn làm gì?
Không biết là do nàng ngủ muộn hay do nàng nghĩ nhiều, sáng hôm sau khi tỉnh lại, đầu óc nàng có chút hoạt động chậm.
Vừa đẩy cửa, nàng liền nhìn thấy ngoài sân vô cùng náo nhiệt, Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn bận bịu qua lại, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có một Bạch Hổ mới tới.
A Phục đương nhiên cũng rất cao hứng.
Bình thường nó phải ngủ thẳng đến lúc mặt trời chiếu đến mông mới dậy, hôm nay lại dậy sớm, dùng cái móng đầy thịt để cào cửa phòng.
Thế Ân cũng dậy sớm, vừa mở cửa liền nhìn thấy nó. Hắn nửa ngồi nửa quỳ xoa đầu nó, trong mắt tràn đầy ôn nhu, như thể sự u buồn đã lui mất từ khi nào.
" Ngươi tên là gì?" Hắn ôn nhu hỏi.
A Phục nghiêng đầu, phiền muộn kêu lên một tiếng.