Cho tới Thượng Quan Duẩn...
Đúng rồi, Thượng Quan Duẩn từ khi đưa Vân Tha đến Ngọc Lĩnh thì chưa từng quay về, đến lúc này đã là hai tháng. Lẽ nào sự tình còn chưa giải quyết xong?
Khi đang nhìn chằm chằm A Phục và Duệ Kiệt luyện khí, Lục Áp liền gấp một con hạc giấy, ném về phía Nam.
Đến bữa trưa, Tiểu Tinh vừa bày một bàn hoa quả tươi trong phòng liền nghe thấy ngoài cửa viện có một người nhảy vào cửa, ngay sau đó một giọng nói vịt đực vang lên: " Có làm cơm cho ta không? Có làm cơm cho ta không? Lão tử về rồi đây!"
Một nhà già trẻ liền quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thượng Quan Duẩn cầm kiếm đứng dưới hành lang, đang gào thét như có tám cái miệng!
Tiểu Tinh trợn mắt đánh giá hắn một lát, đột nhiên bàn tay đang cầm dao gọt hoa quả dừng lại, đứng bật dậy vọt về phía hắn: " Ngươi còn biết trở về à!"
" Ta không phải là vì bận bịu nhiều chuyện hay sao! Ta đói chết rồi còn chưa được ăn cơm, mau giúp ta xào hai món ăn, mua một bầu rượu về đi..."
Thượng Quan Duẩn giữ dao của nó lại, đẩy nó vào trong bếp, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Mộ Cửu làm chuyện xấu cho Vương Mẫu, trong lòng không khỏi thấp thỏm, ngày hôm đó Ngọc Đế cũng không ra ngoài, trong nha môn cũng không có nhiều chuyện, nàng chỉ đi vòng quanh Lăng Tiêu Điện hai vòng, không kịp về nhà, chỉ đành ăn cơm ở nha môn, ăn xong lại đi hai vòng tiếp, cuối cùng mới quay về nhà.
Còn chưa bước vào trong nhà, nàng đã nghe thấy âm thanh gào thét của Thượng Quan Duẩn, biết hắn trở về, nàng không khỏi cao hứng, trong nhà náo nhiệt thế này thật là tốt.
Tiểu Tinh làm rất nhiều món cho bữa tối, trong khi ăn, Mộ Cửu không khỏi hỏi về chuyện Ngao gia Vân gia, hắn đi lâu như vậy mới quay về, hoá ra là trong khi Vân Tha bế quan có mấy lần không khoẻ, mà chỉ có Ngao Sâm mới biết cách khống chế linh lực Băng Phách Khoá. Thượng Quan Duẩn để tránh việc Ngao Sâm lại làm chuyện xấu liền ở lại, đến khi hắn ổn định mới quay về.
" Vân Khiển thế nào rồi?" Mộ Cửu vô cùng hiếu kì. Ngao Sâm hiện tại đã ly thân với Vương Hậu, lại thường qua lại Ngọc Lĩnh, khẳng định sẽ hay chạm mặt với Vân Khiển, chẳng lẽ hai người này cuối cùng sẽ thành một đôi?
" Nàng ta theo Bích Hà Nguyên Quân tu đạo rồi." Thượng Quan Duẩn nói, " Đó cũng là ý Vân gia, nàng ta không thích hợp ở bên Ngao Sâm, bản thân nàng ta cũng không có suy nghĩ này, vừa vặn Tử Nguyệt Vương năm đó có mấy phần giao tình với Bích Hà Nguyên Quân, liền đưa nàng ta đến đó. Hiện tại Ngao Sâm và huynh đệ Vân gia đã vứt bỏ hiềm khích khi trước, qua lại vẫn coi là hoà hợp."
Mộ Cửu nghe kết quả như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng không hi vọng họ không có kết quả tốt.
Sau khi ăn xong, nàng mang một rổ hoa quả tươi đến phòng Lục Áp, chọn quả đào mật mà hắn thích bổ ra cho hắn, sau đó hỏi: " Chuyện Đông Côn Luân đó, rốt cuộc là ai đứng sau, chàng có biết không?"
" Không biết." Lục Áp lắc đầu một cái, nói chuyện họ phát hiện ra Phệ Linh Chu với nàng, " Có thể kết được một pháp trận Phệ Linh lớn như vậy, còn điều khiển được Phệ Linh Chu, kẻ này tuyệt đối không phải người bình thường. Hiện tại manh mối quá ít, ta thực sự không đoán ra đó sẽ là ai.
Phải nói kẻ này không chỉ có lai lịch kì lạ, hơn nữa còn rất giỏi lẩn trốn, thậm chí toàn bộ khu rừng đều hoàn toàn không có dấu vết của hắn. Sơn động kia chí ít cũng đã tồn tại được mấy ngàn năm, Phệ Linh võng trải qua mấy ngàn năm cũng chưa từng bị phá hoại, thật không dễ. Ngày đó, nếu không phải nàng bất ngờ đánh vỡ, sợ rằng ta cũng không nhất định sẽ phát hiện được."
Mộ Cửu suy nghĩ một chút, nói: " Vậy cháng nói xem, vụ án này cùng vụ án giữa Phi Y và Vũ Đức có thể có điểm trùng hợp không? Bởi Vũ Đức tái thế trở về cũng chính năm ngàn năm trước, hồn phách của Phi Y lại chính vào lúc đó mất tích. Phi Y đã đi đâu? Cả những pháp khí kia nữa?"
Lục Áp nghe nàng nói cũng yên lặng.
Một lúc sau, hắn lên tiếng: " Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định rằng nó có liên quan, nhưng đúng là thời điểm này có điểm khả nghi. Để ta đi tra xét xem năm ngàn năm trước, lục giới cuối cùng có đại sự gì xảy ra không rồi nói."
Mộ Cửu gật đầu, lại nói: " Ngày đó Ngao Sâm và Vân Tha gặp nguy hiểm trong rừng sao?"
" Không." Lục Áp nhìn nàng, " A Phục và Thượng Quan Duẩn cũng không. Đây cũng là điều khiến ta nghi hoặc. Lần hung hiểm đó thật giống như chỉ nhắm vào nàng. Ngao Khương gặp nguy hiểm cũng là vì đi cùng với nàng, sau đó hắn không sao cả, vết thương trên người đều là vết thương lưu lại khi đi cùng với nàng."
Mộ Cửu ngạc nhiên. Lẽ nào nàng mang mệnh sát tinh?
" Nhưng khi ta đến nơi đó, linh lực lại rất phù hợp với linh lực trong Hắc Thuỷ Đàm."
" Hắc Thuỷ Đàm là Hắc Thuỷ Đàm, cánh rừng là cánh rừng." Lục Áp nói, " Linh lực của Hắc Thuỷ Đàm là trời sinh, hơn nữa người ngoài khó có thể phát hiện, sự hung hiểm trong rừng có thể là vì có người xông vào mà sinh ra. Khi nàng qua lại ở đó, cánh rừng nghĩ linh lực của Hắc Thuỷ Đàm tiết ra ngoài, vì thế xuất hiện phản ứng."
Mộ Cửu nghe đến mê hoặc.
Lục Áp nhìn ra bên ngoài: " Nàng còn có việc gì không?"
Nàng vội vã lắc đầu.
Lục Áp liền cầm lấy tay nàng: " Trăng lên rồi, chúng ta tản bộ đi."
Mộ Cửu bị hắn kéo ra khỏi cửa.
Tháng ngày điềm tĩnh trôi qua khiến phiền não cứ như vậy biến thành quá khứ.
Án kiện trong nha môn hàng ngày đều không dứt như nước lũ, nhưng không có chuyện gì khiến nàng hao tổn tâm trí. Nếu nhất định phải nói có cái gì, vậy cũng chỉ tính cả chuyện xấu mà Vương Mẫu giao cho nàng làm khi trước.
Mấy ngày nay, Mộ Cửu không có việc gì khác ngoài mặc Tránh Tiên Thường loanh quanh bên ngoài Lăng Tiêu Điện, Ngọc Đế ra ngoài ba lần, nhưng không lần nào là lén lút. Thành thật mà nói, là nam nhân, một tháng ra khỏi cửa hai, ba lần thực sự không tính là gì, cũng ít nhiều có thể chứng minh vài chuyện. Thế nhưng Vương Mẫu vẫn muốn nàng theo dõi, cũng không nói vì sao.
Mộ Cửu cũng chỉ đành làm theo.
Nàng cảm thấy có khả năng Vương Mẫu bắt được nhược điểm của Ngọc Đế, chỉ có điều còn chưa chắc chắn, vì thế mới sống chết muốn nàng tìm ra chân tướng.
Có điều, tuỳ tiện nghĩ lại, nàng lại cảm thấy Vương Mẫu đây là sợ Ngọc Đế ăn vụng bên ngoài. Ngọc Đế tướng mạo nho nhã, nhìn không thấy già, thêm nữa lại có quyền thế, thân phận cũng cao, từ sáng đến tối sạch sẽ, hơn nữa còn dễ nói chuyện, nữ tiên muốn lén lút đánh chủ ý lên hắn tất nhiên có không ít.
Chỉ là Mộ Cửu lại không nghĩ rằng Vương Mẫu nắm giữ quyền thế tuyệt đối tại hậu cung, đã cho Ngọc Đế nạp phi tần, đủ thấy bà ta không chặt đến mức hoàn toàn không cho Ngọc Đế vượt rào, nhưng lại quản hắn gặp người nào bên ngoài. Trong nhà mặc kệ, lại đi quản bên ngoài, có phải làm điều thừa rồi không?
Có điều, theo dõi thì theo dõi đi. Nàng coi như theo dõi phạm nhân là được.
Mấy ngày gần đây, nàng đã ăn thử toàn bộ các quán ăn vặt ngoài Lăng Tiêu Điện, còn thường xuyên vì thấy ngon mà đóng gói mang về chia cho đồng liêu, khiến Lưu Tuấn còn cho rằng nàng đổi nghề muốn đi khởi nghiệp.
Đương nhiên, chỗ tốt của việc làm như vậy chính là để nàng dễ dàng nắm giữ được hành tung của Ngọc Đế, tuy không phải hỏi trực tiếp, nhưng có thể tỏ vẻ hỏi thăm, Ngọc Đế thân cận với ai, tu tập với ai, đồng liêu của nàng phân tán ở nhiều nha môn, hơn nữa mỗi người đều có quan hệ không ít với người trên Thiên Đình, thường xuyên qua lại, có thể biết rõ hơn rồi.