Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 91




Sáng ngày thứ hai ở nhà họ Mộ, trời mới tờ mờ sáng, Quý Linh Linh đã rời giường, có lẽ do cô ngủ quá nhiều cho nên mới có cảm giác tỉnh táo sớm như vậy.

Nhìn ánh mặt trời, cảm thụ làn gió mát buổi sớm, thật ra ở trong núi non này vẫn có chỗ tốt, ngoại trừ mây giăng kín thì khí hậu rất là trong lành. Có lẽ cô dạy hơi sớm, lúc đi vào trong sân vường thì thấy có mấy người mà thôi, thật ra thì như vậy cũng tốt, điều này có thể khiến cô đi thăm một vài chỗ.

Gió buổi sớm man mác lạnh, cô kéo chặt áo ngủ, theo con đường lát đá đến phía sau biệt thự. Nhưng lúc vừa bước tới đó, Quý Linh Linh cô đã bị khung cảnh trước mắt làm hoảng sợ.

Chỉ cách một bức tường thành, sân vườn sau biệt thự này đã trở thành một đất nước khác. Một bụi một đám, ở phía xa xa còn có một nhà trồng hoa nữa.

Quý Linh Linh không thể tin nổi há miệng thành chữ O, nơi này quả thật là tuyệt vời, nhìn những đóa hoa khác nhau, trong lòng cô không khỏi rạo rực. Nhìn hoa cỏ xinh đẹp hai bên lối đi, rồi cái nơi phía xa kia, cô nhìn thấy hai người trùm đầu đang cặm cụi làm gì ở đó. Có lẽ là người chăm sóc hoa ở đây.

"Xin hỏi, các dì đang làm gì vậy ạ?" Quý Linh Linh đi lên phía trước, thì ra hai dì ấy đang loay hoay với đống hoa Bách Hợp.

Vừa thấy có người đến, hai người đồng thời quay đầu lại, khi thấy Quý Linh Linh thì sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng đứng lên, mặt mũi tươi cười: "Cô Quý, buổi sáng tốt lành."

"Hả? Các dì biết cháu hả?" Quý Linh Linh cũng mỉm cười đáp lại, hai người này tuổi chừng trên năm mươi, tình tình chắc cũng rất tốt.

Một dì hơi mập mập lên tiếng, “Biệt thự họ Mộ có cô gái xinh đẹp ghé thăm, bọn tôi cũng tự nhiên biết người đó là ai." Bà chỉ nói tương đối thôi, chứ chuyện quản gia Phương và hai nữ giúp việc kia bị thôi việc mọi người đều biết.

Mà nguyên nhân có lẽ do cô gái xinh đẹp trước mặt bây giờ. Nhưng bọn họ vẫn không hiểu lắm, nghe nói cậu Mộ muốn đưa cô gái này đến nhà làm người giúp việc, tuy nhiên điều hay ở đây là khi quản gia Phương mới mắng nhiếc cô ấy mấy câu thì đã bị đuổi. Nghĩ kỹ đi, quản gia Phương ở chỗ này cũng được coi là người có lai lịch rõ ràng, nếu không sẽ không trở thành quản gia đại diện. Nhưng bởi vì lớn tiếng với ‘người làm’ mà khiến cậu Mộ phát bực, chắc hẳn quan hệ giữa cô gái này và cậu ấy không thấp.

"Cám ơn." Quý Linh Linh khẽ vuốt cằm, "Chỗ trồng hoa này do hai dì lo à? Rất đẹp." Cô nói xong, lớn đến từng này ngoại trừ nhìn thấy hoa tươi trog vườn thực vật , thì nơi này công nhận rất đẹp.

"Hai chị em chúng tôi chăm lo ở đây, xử lý theo đúng thiết kế của nó mà thôi." Dì hơi mập cười ôn hòa, khiến lòng Quý Linh cũng thoải mái.

"Vườn hoa lớn như vậy, thật sự khổ cho hai dì, có thể nuôi dưỡng hoa tươi đẹp thành như vậy, rất tốn công. " Quý Linh Linh cong khóe môi, mới sáng sớm mà đã vui vẻ như vậy rồi, cả người cô giờ đều cảm thấy rất thoải mái.

“Cô Quý, cô thích hoa gì, chúng tôi cắt xuống cho cô vài đóa."

"A, không cần đâu, bọn chúng ở nơi này mới đẹp chứ, nếu tự nhiên cắt đi thì ảnh hường y đến mỹ quan." Quý Linh Linh nói lời cự tuyệt, cô không đành lòng nhìn mấy bông hoa xinh đẹp này, bởi vì cô yêu thích mà bị tước đi sinh mệnh của mình, quan trọng hơn là cô bị dị ứng với phấn hoa.

"Cô Quý, cô đúng là người tốt."

Nghe lời khen tặng, Quý Linh Linh cũng không nói gì thêm, lặng lặng đứng đó nhìn xung quanh.

"Hoa màu tím bên kia là hoa gì vậy ạ?"

"A, đó hoa oải hương tím Lavender" Dì mập mập giới thiệu. (BB: 1 trong 4 loài hoa bạn Bỉ thích ^^: Tử đằng, Bỉ ngạn, bằng lăng, oải hương.)

"Ôi, màu tím thật đẹp." Quý Linh Linh vui vẻ lẩm bẩm một mình.

"Cô Quý, tôi lấy một cái hình trái tim nhỏ cho cô nhé, chút đưa tới phòng cho cô được không?" Dì mập vội vàng tiếp lời.

"Hả? Nhỏ?" Quý Linh Linh nhìn dì ấy, không hiểu câu ấy có nghĩa gì.

"Cô Quý, cô tới bên này đi."

Quý Linh Linh theo chỉ dẫn của dì mập ấy, đi về phía nhà trồng hoa.

"Những thứ này là gì?" Vừa vào nhà ươm, đã thấy ngay một chậu hoa."Oa, còn có ngôi sao năm cánh nữa à?" Quý Linh Linh không khỏi thở dài nói.

"Những thứ này đều do cậu Mộ tìm người chế tạo chậu hoa, cậu Mộ đã nói, hoa dù có cho vào chậu thì cũng phải theo phương thức nào đó để biểu thị cái đẹp của nó. Cô xem mấy loại hoa này đi, theo từng kiểu chậu, cuối cùng thì trở nên đa dạng, đẹp mắt." Dì giống như đang tự khen mình vậy, trên mặt không khỏi toát ra vẻ hài lòng.

Không ngờ Mộ Ly còn là người như thế, nhưng nói thật, làm như thế này thì mấy loại hoa này trở nên đầy màu sắc hơn rất nhiều.

Dì thấy vẻ mặt say mê của Quý Linh Linh, "Cô Quý, cô chọn hai chậu đi, chút đưa về phòng."

"Ha ha, không cần." Quý Linh Linh lại cự tuyệt một lần nữa, ngoại trừ vấn đề dị ứng với phấn hoa, còn có một nguyên nhân nữa, cô tới nơi này cũng không phải làm khách .

"Như vậy. . . . . .” Dì thấy Quý Linh Linh không nhận, nên bà có hơi thất vọng.

"Được rồi, cháu cũng không nói chuyện với dì nữa, mất công làm trễ nãi công việc của dì, con đi trước" Nơi này đúng là đẹp thật, có lẽ cô vẫn còn nhiều thời gian để thưởng thức bọn chúng.

"Cô Quý có thời gian thì cứ tới đây ngắm hoa nhé."

"Dạ, sẽ tới." Dứt lời, Quý Linh Linh lần nữa kéo chặt áo ngủ, xoay người rời đi.

"Chị béo à, rốt cuộc cô Quý này với cậu Mộ có quan hệ như thế nào?" Lúc này một người khác xử lý hoa khác tiến lại gần hỏi han, cả mặt đều viết rõ chữ nhiều chuyện.

"Thế mà còn chưa nhìn ra à?"

"Gì?"

"Chắc chắc cô Quý này rất đặc biệt với cậu Mộ, em gặp qua người nào khác tới vườn sau biệt thự này chưa?"

"Đúng vậy, nơi này ngoại trừ cậu Mộ và hai người xử lý chúng ta, thì chả có ai dám vào cả. " Phải công nhận điều này là thật.

"Biết không, quản gia Phương là ai chứ, bà ta có quan hệ rất tốt với quản gia Ngô của chúng ta, hơn nữa còn là quản gia đại diện, bảo đuổi là đuổi ngay đấy. Còn nữa, em có từng thấy cậu Mộ đuổi việc người làm từ nhiều năm nay chưa?" Dì mập này càng nói càng sáng tỏ.

"Em nghe nói, người ở đây dù có từ chức thì cậu Mộ cũng cho một số tiền để an ủi sau này, thật đúng là chưa từng thấy cậu chủ làm như vậy bao giờ."

"Chính chị nghe thấy, cũng bởi vì quản gia Phương nói mấy cậu nặng nhẹ với cô Quý, không nói hai lời, trực tiếp đuổi bà ấy đi."

"Trời ạ, cái cô Quý này cũng thật lợi hại, em nhìn sao cũng thấy cô ấy rất bình thường, cũng không phải người nổi trội gì."

"Chị cũng thấy cô Quý này là người rất biết đạo lý, em xem ban nãy cô ấy đối xử với chị rất khách sáo. Cậu Mộ lợi hại như vậy, nhất định phải có được người con gái nết na."

"Nhưng. . . . . . Tại sao ngày hôm qua cậu Mộ lại nói, đem cô Quý ấy thành người làm chứ?"

"Chị nghĩ chuyện này hoặc là bọn họ nghe lầm, hoặc là do cậu Mộ với cô Quý đang giận dỗi nhau thôi. Em nghĩ kỹ đi, cậu Mộ thương cô Quý như vậy, nhẫn tâm để cho cô đi làm người ở à? Mà hai người họ còn trẻ như vậy, bảo có xích mích chắc cũng có. Mới nãy nhìn tâm trạng cô Quý không tệ, đây chính là vợ chồng sợ gây nhau đầu giường, cuối giường làm hòa."

"Ừ ha, chị béo, nghe chị nói vậy em cũng thấy đúng lắm."

"Đúng mà! Chị béo đây cũng được coi lớn hơn em mấy tuổi đúng không? Mình chăm chỉ làm đi, được hai chậu hoa đẹp đẹp thì mang cho cô Quý đó ngắm."

"Đúng đúng đúng, bên kia có hoa Tulip Hà Lan mới nhập về, đẹp lắm."

“Em cũng tinh đâý! Được, trước tiên ta đem hoa bách hợp qua vườn sau đi, chút đi lấy mấy thứ khác." Dì mập cười cười đi làm.

"Đi đâu vậy?"

Quý Linh Linh vừa đi vào phòng khách, thì Mộ Ly vừa đâm đâu đi tới, gương mặt giống như không có chuyện gì. Lão Trung đứng bên cạnh anh, hàng lông mày nhíu thật chặt, mới vừa rồi cậu Mộ đến tìm cô Quý nhưng không gặp được, cả người lẫn sắc mặc đều thay đổi, bây giờ gặp rồi không biết như thế nào đây? Hai người bọn họ thế nào vậy nhỉ, ngay cả thái độ cũng thay đổi.

"Tùy tiện đi lòng vòng." Đầu cô cũng không ngẩng, học dáng vẻ của anh ta mà nói chuyện.

"Đi lòng vòng ở đâu?" Ngay cả chủ ngữ cũng lười phải thêm.

"Không biết, chỉ biết chỗ đó nhiều hoa."

Chết. . . . . . Lão Trung nghe thấy câu này, có cảm giác trái tim mình đang tăng tốc đập liên tục, cô Quý đi tới sân sau biệt thự, mà nhà họ Mộ có quy định , những người không có nhiệm vụ cấm đi vào sân sau.

"Gì? Cảm giác như thế nào?" Nhưng trọng giọng nói Mộ Ly lại không mang theo giận.

"Tuyệt vời." Quý Linh Linh trả lời có chút lười biếng, quay một vòng, cánh tay của cô hơi đau, "Tôi muốn về phòng ngủ." Nói xong, cô lướt qua người anh ta, đi lên lầu trên.

Mộ Ly đứng nguyên tại chỗ, đợi cô đi rồi, mới xoay người nhìn bóng lưng đang trên lầu.

Lão Trung giơ tay lên, không để lại dấu vết lau trán, hù chết ông rồi! Cái sân sau đó, ông còn không dám bước vào, có trời mới biết, nếu như ông đi vào đó, cậu Mộ sẽ biến thành cái vẻ như thế nào.

"Chúng ta đi thôi."

"Cậu Mộ, cậu còn chưa ăn điểm tâm." Lão Trung cúi đầu đứng sau lưng anh, lên tiếng.

"Một lát có cuộc họp, chúng ta bây giờ sắp muộn rồi." Mộ Ly nói xong, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Lão Trung sững sờ, biệt thự Viễn Sơn cách trung tâm thành phố hai tiếng đồng hồ, biết rất rõ lần này bản thân mình về tổng bộ không quân sẽ nhận rất nhiều nhiệm vụ, thế mà lại đi tới đây ở? Chẳng lẽ muốn ông rèn luyện kỹ năng lái xe? Ai, Lão Trung lắc lắc đầu, lòng cậu Mộ sâu không lường được.

Mới quay lại phòng thì hai người giúp việc đến tìm cô.

"Cô Quý, đi ăn cơm thôi."

Quý Linh Linh đã ăn tức đến no rồi, giờ ăn gì chứ?

"Hai người vào đi." Quý Linh Linh ngồi lên giường, nhìn hai cô gái nhỏ đứng bên cửa.

"Có chuyện gì vậy cô Quý?" Hai người này nhìn qua thì biết tuổi không lớn bao nhiêu, nhưng từ lời nói cũng nhận ra được tác phong làm việc.

"Em gọi là gì?" Quý Linh Linh chỉ cô gái có mái tóc dài.

"A Tú."

"Vậy còn em?"

"Ari."

"A ~ đẹp lắm! Hai người lớn lên chắc chắn rất đẹp." Quý Linh Linh nói vô tư, nhưng A Tú và Ari trước mặt lại không tỏ vẻ gì.

Quý Linh Linh nhìn hai người, tròng mắt đảo vòng vòng , "Tôi không đói bụng, nhưng muốn ăn mỳ hoành thánh ở thành phố T, giờ tôi đi mua, hai người ở đây chờ tôi được không?"Cô rõ ràng có ý muốn dụ dỗ, ngay cả cách nói chuyện cũng giống một đứa trẻ đang vòi vĩnh.

"Không được!" A Tú lên tiếng chặt đứt hành động này.

Cái gì! Vô tình cự tuyệt, đã thế cự tuyệt rất chi nhanh gọn?

"Cô Quý à, Cậu Mộ đã sai bảo rẳng, không để cho cô đi ra ngoài." Cái gương mặt A Tú kia cũng học theo Mộ Ly ư? Mặt không chút thay đổi, nói chuyện ngang ngang, mới lớn chừng đó mà như vậy rồi sao?

Không. . . . . . Không để cô đi ra ngoài? Chẳng lẽ nghĩ vây hãm cô lại đây? Nghĩ khá lắm, không có cửa đâu! Quý Linh Linh cô một không có ngu, hai không não tàn, chẳng lẽ bị vây hãm như vậy sao? Không có khả năng.

"Ai ya, như vậy đi, nhưng tôi không có hứng, giờ nuốt cái gì cũng không trôi. Ai, tôi đói quá đi, ngày hôm qua cũng chưa được ăn no, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc đói đến ốm mất." Quý Linh Linh lập tức làm bộ đáng thương, kèm theo tiếng than thở buồn khổ, cơ thể tự nhiên ngã quỵ xuống, tựa như một người không có xương. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không có tinh thần.

A Tú và Ari nhìn nhau một chập, rồi luống cuống không biết làm gì.

"Cô Quý à, giờ ăn chút ít đi cái đã, mì hoành thánh. . . . . . Cô thật sự không có khả năng đi mua đâu" Cậu Mộ đã sớm dặn dò, tuyệt đối không để Quý Linh Linh đi khỏi đây, nhưng nếu cô Quý đói đến ốm thì có được đi ra ngoài hay không?

"Ai, được rồi, không có hoành thánh thì cái gì cũng nuốt không trôi. A Tú Ari, hai người đi ra ngoài đi, tôi đi ngủ một lát." Quý Linh Linh vừa nghe thế thì biết kế hoạch của mình đã thất bại! Không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời than thở.

"Vâng” Hai người cùng đáp lời, đi ra ngoài.

Quý Linh Linh thấy hai người đi rồi, cái bụng lại kêu ùng cụ. Cô vuốt bụng, " Kêu à, kêu thì có ích gì chứ, mới vừa rồi bảo ăn không trôi, giờ cũng đâu thể chạy xuống lầu ăn lấy ăn để được. "

Câu này là do chính cô nói, kế thứ nhất thất bải rồi, nhưng cô không sợ, cố còn kế hoạch thứ hai thứ 3 thứ n, không lo!

Mơ mơ màng màng ngủ thẳng cẳng tới trưa, "Cô Quý, ăn cơm trưa thôi ạ." Vừa đúng lúc ngoài cửa vang lên âm thanh mời mọc.

"A, đến đây." Quý Linh Linh một tay xoa đầu, chậm rãi bò dậy. Cúi cái đầu, ngồi bên mép giường, không thể ngủ như vậy nữa, đầu cứ đau như búa bổ.

Vừa mở cửa ra, A Tú Ari đã đứng ngay tại cửa hầu hạ.

"Cậu Mộ về rồi, đang chờ cô xuống ăn cơm."

"Chờ tôi?"

"Đúng vậy."

Đúng là kỳ quái, mắc mớ gì anh ta chơi cái trò này? Còn đi chờ cô? Còn muốn cô hắt thức ăn lên người anh ta à? Vuốt cái bụng không chịu im lặng, Quý Linh Linh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, đi theo họ.

Đến phòng khách, đã thấy Lão Trung đứng bên cạnh Mộ Ly, nhìn tổng thể, có vẻ đang đợi cô xuống ăn cơm thật.

Còn chưa ngồi xuống bàn ăn, cô đã ngửi thấy một mùi thơm, mùi gì vậy nhỉ? Vị thịt gì vậy? Còn là gì nữa.

Quý Linh Linh đi tới trước bàn ăn, không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt.

Mì hoành thánh!

Ôi, đầu bếp ở đây là thần hả, cô muốn ăn cái gì thì có ngay thứ đó ư? Buổi sáng cô chỉ tính kế thôi, nhưng thật ra cô rất muốn ăn mỳ hoành thánh. Có lẽ thời gian trước cô bị Lãnh Dạ Hư làm hư rồi, giờ chỉ muốn được nuông chiều.

Không đúng, không phải là như vậy.

Quý Linh Linh nhìn chằm chằm tô mỳ hoành thánh một lúc lâu, lại quay đầu lại nhìn A Tú và Ari, chỉ thấy hai người này vẫn cứ cúi thấp đầu, không ý thức được Quý Linh Linh đang nhìn họ. Hai người này đúng là người tốt mà, biết cô muốn ăn mỳ hoành thánh thì bảo nhà bếp làm món này liền.

Khen ngợi tí.

Vừa vào ngồi, Quý Linh Linh ngẩng đầu liếc Lão Trung cái, ông ta đang cúi đầu. . . . .chắc đang đếm ngón chân của mình.

Rồi đem ánh mắt qua Mộ Ly, thế nhưng anh ta vẫn bày cái khuôn mặt giả chết kia ra, một chút cũng không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì. Anh ta xem cô là bài vị chắc? Mỗi lần nhìn thấy cô như muốn cùng bái như vậy à? Cô giật giật khóe môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra nổi. Ăn cơm là khoảng thời gian vui vẻ nhất, đừng vì loại chuyện đó mà phá hư tâm trạng

Thấy Mộ Ly cũng không nói câu nào khó nghe, cô vội cầm thìa lên, bắt đầu uống canh.

"Chợt nói nhiều, chợt nói nhiều. . . . . ."

Lão Trung nghe vậy, có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Quý Linh Linh đang cúi đầu, ôm chén, há miệng thật ta ăn mỳ hoành thánh. Ông lại im lặng đưa mắt nhìn sang Mộ Ly, quả nhiên cậu Mộ nghe thấy âm thanh này, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cô Quý.

Trời ạ, ai tới nói với Quý Linh Linh ăn cơm phải nhỏ giọng một chút đi, cậu Mộ không có tâm tình ăn cơm kìa.

Đang lúc Lão Trung đang cầu nguyện, ánh mắt Mộ Ly bắn qua.

Ông ngẩn ra, Mộ Ly liếc tô mỳ hoành thánh trước mặt mình, rồi liếc ông một cái.

A ~ hiểu rồi.

"Cô Quý, ăn từ từ thôi, còn nữa nè." Lão Trung bưng tô mỳ của Mộ Ly sang cho Quý Linh Linh.

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, bởi vì nãy giờ ăn hơi vội vã, bên miệng cô còn dính cộng hành nho nhỏ. Cô có chút nghi hoặc nhìn Lão Trung, không hiểu cho lắm, ông ta muốn làm gì.

"Cho cô này." Lão Trung lấy chiếc tô còn chút nước cặn dưới đáy trong tay Quý Linh Linh ra,"Ăn cái này đi."

"Dạ vâng." Đột nhiên hiểu ý Lão Trung làm gì rồi, thật sự khiến người ta cảm động mà, biết cô ăn khỏe nên bưng thêm một tô đến, nhưng tại sao lại đổi tô khác, múc một tô khác không được sao?

Quý Linh Linh nhận lấy tô mỳ trong tay Lão Trung, cũng không suy nghĩ nhiều, cúi thấp đầu ăn ngon lành.

Dáng vẻ khi ăn có tiếng động này, vừa có sắc vừa có vị. Nhưng có trời mới biết, lúc này A Tú và Ari đã vạch đen đầy mặt, may mắn thông báo trước với cậu Mộ rồi, cô Quý muốn ăn mỳ hoành thành, không thôi đói đến ốm luôn thì chết.

Lão Trung quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mộ Ly. Được được được, tự nhìn cũng biết rõ rành rành, sự lo lắng trên khuôn mặt của Mộ Ly đã tản đi hết rồi, mặc dù lúc này cậu ấy không cười, nhưng theo kinh nghiệm hiểu biết nhiều năm của mình, nhìn thấy cô Quý ăn vui vẻ như vậy, cậu ấy cũng an lòng.

Quý Linh Linh ăn một hơi hết hai tô mỳ hoành thánh, còn Mộ Ly chỉ ăn qua loa chút nên đã về phòng trước Quý Linh Linh từ sớm.

"Cô Quý ở chỗ này đã quen chưa?" Lúc này Lão Trung bu tới, từ tốn hỏi han..

"Ừ, trừ có chút buồn bực, thứ khác đều tốt." Quý Linh Linh nói thật, hai ngày gần đây cô ngủ quá nhiều, có cảm giác người đần ra trông thấy.

"Vậy. . . . . ." Lão Trung có chút khó mở miệng.

Quý Linh Linh cầm khăn chùi tay, "Lão Trung, ông có chuyện gì nữa à?"

"Cô Quý, tôi có lời muốn hỏi, nhưng không biết có nên hỏi hay không?" Lão Trung cúi người, Quý Linh Linh thấy nó hình như không phải, vội vàng đứng lên.

"Có chuyện gì vậy, nói thẳng ra đi ạ."

Lão Trung đứng thẳng người, nhìn cô: "Gần một tuần lễ này, cậu Mộ nhà tôi không cười lấy một lần."

A, không cười? Hai ngày nay, cô thấy anh ta cười lạnh không ít lần đó nhé.

"Tuổi anh ta cũng lớn rồi, ít cười cũng tốt, đỡ có nếp nhăn." Quý Linh Linh mím môi, không biết đang nói thật hay nói giỡn.

Két. . . . . . Lão Trung cũng sửng sốt, cô Quý kể chuyện cười mà lạnh quá.

"Không phải, ý của tôi là, đến cuối cùng cô Quý và cậu Mộ xảy ra chuyện gì vậy?" Ai, hai người này thật khiến người ta không yên tâm mà, lúc nào mà một người không qua loa không cười nhưng lớn tuổi, lại nhiều chuyện thành vậy đây.

Quý Linh Linh nghe ông nói thế, ngập ngừng chút: "A, bọn tôi không có gì đâu, chẳng qua thấy đối phương hơi ngứa mắt mà thôi. Lão Trung, không còn chuyện gì thì tôi về phòng nhé."

Lão Trung khẽ gập người lại, Quý Linh Linh cùng rời đi.

Nhìn bóng lưng Quý Linh Linh, nếp nhăn trên khuôn mặt Lão Trung hiện lên chút ý cười, ông đã đoán đúng, cậu Mộ với cô Quý chỉ đang giận dỗi nhau mà thoi, xem ra ông phải báo tin này cho cậu Tần biết mới được..

"Cái gì? Lão Trung ông bị lẩm cẩm đúng không? Bọn họ chỉ đang chiến tranh lạnh mà ông lại làm như đang xảy ra chiến tranh thế giới nhứ vậy, có biết hai ngày nay ông đây gần chết không hả?" Lão Trung cũng biết, cậu Tần nhất định sẽ chửi người.

"Lần sau ông có thể sáng suốt hơn được không? Tôi biết rõ hai người bọn họ không có việc gì, có biết không hả, phụ nữ của ông đây cũng vì chuyện bọn họ mà điên lên kia kìa!" Tần Mộc Vũ không chí muốn mắng người, bây giờ anh cũng muốn chém người, bởi vì hai hôm nay Thẩm Hiểu Phỉ không tìm thấy Quý Linh Linh thì chạy tới đây hỏi anh đủ chuyện, thâm chí còn bị Thẩm Hiểu Phỉ đáng một trận. Bị chửi còn chưa tính, đến phút cuối lại thành hai người Thẩm Hiểu Phỉ và Quách Hiểu Lượng đánh nhau. Đó, trời ạ, nghĩ đến là nhức cả đầu.

"Được rồi được rồi, ông đi mà nói với cái tên Mộ Ly đó đi, đừng để cho hăn ta biến chuyện bé tí tẹo thành lớn nữa, hù chết ông đây, cúp đây!" Nói xong, Tần Mộc Vũ nhấn phím tắt, trực tiếp quăng điện thoại lên ghế sofa.

"Ai za, đại ca đánh em."

"Tôi. . . . . ." Tần Mộc Vũ vốn định nói xin lỗi, tuy nhiên chuyện này cũng chả có gì lớn, "Không có việc gì ngồi chỗ đó làm chi."

"Ô. . . . . . đại ca à, em thật đáng thương mà, anh lại đánh đầu em. Ô ô. . . . . . Thật là đau, thật là đau. . . . . ." Nói xong, Quách Hiểu ôm đầu, làm dáng vẻ đáng thương trên ghế Sofa.

"Này, đừng giả vờ, vừa rồi tôi đâu có dùng sức." Tần Mộc Vũ liếc cô một cái, nói, nhưng Quách Hiểu Lượng vờ như không nghe thấy, vẫn cứ lăn lộn trên ghế.

"Này, Quách Hiểu Lượng!" Anh phiền đến chết đi mất, tại sao lúc ném điệ thoại lại không nhìn rõ bên ghế nhỉ?

"Để tôi xem nào." Cuối cùng Tần Mộc Vũ không chịu nổi tiếng gào của Quách Hiểu Lượng, đi tới bên cạnh cô xem xét vết thương, "Để tôi xem chỗ bị thương nào."

"Ô. . . . . . Đại ca, trán ấy." Quách Hiểu Lượng mím cái miệng nhỏ, thả tay ra, lộ ra cái trán đỏ bừng.

Anh xuống tay chính xác thật đó, thế mà đã khiến Quách Hiểu Lượng bị thương ở trán.

"Đại ca, có phải anh muốn giết em phải không? Ô. . . . . .Đại ca à, không cần như vậy đâu, em sẽ bảo vệ anh mà, đừng có giết em nữa. . . . ." Quách Hiểu mà nói vậy là sáng chắc chắn có mưa bão, kêu khổ xong mặt còn lăn xuống một giọt nước mắt nữa chứ, nhìn thấy vậy chỉ khiến Tần Mộc Vũ muốn giết chết cô mà thôi.

"Này!" Tần Mộc Vũ lại cảm thấy đau đầu, không phải anh đã nói mình không cố ý rồi sao? Còn khóc thảm thiết như vậy làm gì chứ. Cái đồ ngốc Quách Hiểu Lượng này đến bao giờ mới thông suốt được đầu óc đây?

"Đại ca . . . . ." Một khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy nước mắt, dáng vẻ ấy thật sự vừa thấy đã thương.

"Quách Hiểu Lượng , câm miệng lại đi, tôi không muốn giết cô đâu!" Tần Mộc Vũ gầm nhẹ một tiếng, kéo bàn tay cô ra, lấy tay xoa trán giùm cô.

Quách Hiểu Lượng mím môi, còn hít hà mũi vài cái, nhìn Tần Mộc Vũ ở khoảng cách gần, lại xoa đầu dịu dàng cho mình, cũng không còn thấy đau nữa.

Cô hít mũi một cái, "Đại ca, không phải do hôm qua em đánh nhau với Thẩm Hiểu Phỉ nên anh mới giận em đúng không?"

Giận? Anh tức chết mất, nhưng nói xong từ cuối cùng thì Quách Hiểu Lượng vẫn cứ nhìn anh, bởi vì Thẩm Hiểu Phỉ giơ tay muốn đánh anh, nên Quách Hiểu Lượng mới đánh cô ấy. Anh có tức cũng không tìm được lý do hợp lý.

"Không hề tức giận."

"Cái gì, có thật không? Có thật không hả? Đại ca à, anh là người tốt mà, thế mà không giận em. Em cho rằng anh không để ý đến em chứ, tưởng anh đang tính đuổi em đi đấy." Quách Hiểu LƯợng chóp chép miệng, xem ra tính toán vô ích rồi.

Tần Mộc Vũ lườm cô một cái, "Tôi rãnh rỗi như vậy hả? Không để ý tới cô là đang tính đuổi cô đi à?"

"Đâu! Không phải đâu, tuyệt vời, đại ca là người vĩ đại nhất!" Quách Hiểu Lượng kích động cho Tần Mộc Vũ một cái ôm, đại ca cô đâu có tìm cách đuổi cô đi đâu, do cô suy nghĩ linh tinh mà thôi.

Tần Mộc Vũ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra anh chả còn cách nào giải quyết Quách Hiểu Lượng.

" Đại ca, chúng ta đi thôi."

"Đi nơi nào?"

"Đi tìm cô Thẩm, ban nãy anh nói chuyện với họ em đều nghe thấy hết, anh phải nói sự thật cho cô Thẩm biết chứ, cô ấy không giận nữa, bọn anh mới ở chung một chỗ với nhau chứ." Quách Hiểu Lương thay đổi cảm xúc nhanh thực, nước mắt mới đó đã không thấy đâu, tinh thần cũng trở nên kích động hơn.

"Chuyện này có tác dụng chi?" Thật ra trong lòng Tần Mộc Vũ cùng muốn như vậy Quách Hiểu Lượng này đúng là con giun trong bụng người ta.

"Dĩ nhiên. Trước tiên, em nói lời xin lỗi với cô Thẩm, nếu cô ấy muốn đánh, cứ để cô ấy làm. Chỉ cần cô Thẩm ở chung một chỗ với đại ca là được rồi." Quách Hiểu Lượng nói đến cảm động lòng người, cuộc sống của một bảo vệ rất ổn!

"Đi lái xe tới đây."

"Được, đại ca chờ em nhé." Quách Hiểu Lượng hưng phấn nói nhanh, lập tức xoay người chạy ra khỏi cửa.

Tần Mộc Vũ nghĩ ngợi, bây giờ nói cho Thẩm Hiểu Phỉ biết Quý Linh đang ở nơi nào, mình cũng coi như lấy công chuộc tội rồi. Vừa nhớ đến câu nói của Quách Hiểu Lượng, anh không khỏi khen ngợi, Quách Hiểu Lượng cũng có đầu óc sáng suốt, lần này nghe theo lời cô ấy là được .

= Bỉ Bỉ ghé ngang =

Buổi tối ăn cơm xong, Quý Linh Linh lại chui về phòng ngủ. Bây giờ cô có cảm giác mình như con sâu gạo, không cần cô đói bụng thì Ari và A Ly đã hối cô đi ăn rồi. Ăn cơm xong, cô cũng không chơi gì thêm, chỉ trở về phòng. Trở về phòng, cũng không có cái gì để chơi, tất nhiên là chỉ có thể nằm trên giường nghĩ vớ vẩn, qua không được bao lâu, mí mắt nặng trĩu, cứ thế mà ngủ một giấc đến sáng.

Người không tim không phổi, giấc ngủ tốt hơn bình thường.

"Cốc cốc. . . . . ." Tiếng gõ cửa.

"Cô Quý, cậu Mộ mới cô đến phòng của anh ấy." Là giọng A Tú.

Quý Linh Linh vén lên che tại trên đầu chăn, "Nói cho hắn biết, ta ngủ."

"Được."

Sau đó ngoài cửa không có thêm tiếng gì nữa.

Anh ta cho gọi cô, thì cô phải đi ư? Cô tới đây không phải làm người làm. Nghĩ tới cách nói của Mộ Ly với cô, vẻ mặt đối diện với cô, Quý Linh Linh khó nén sự phẫn nộ với anh ta. Chờ một tháng đi qua, cô rời đi rồi, nợ cũ nợ mới, cô nhất định sẽ đòi hết về cho bằng được.

"Sớm như vậy mà ngủ rồi?" Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng nói.

Quý Linh Linh chợt ngồi dậy,ôi. . . . . . Dọa cô giật mình luôn rồi, không biết sao Mộ Ly đã vào phòng cô, ngồi nhàn nhã trên ghế bên kia, hai chân bắt chéo, dáng vẻ nhưu đang tính chuyện.

Nhìn cái ánh mắt như đang xem kịch kia của anh ta, Quý Linh Linh thật sự khó chịu.

Sự bình thản của cô bỗng chốc biến mất: "Anh không đi ngủ à?"

"Mới vừa rồi A Tú gọi cô, sao cô không qua?" Giọng nói Mộ Ly nhẹ nhàng, nghe không ra tâm tình gì.

"Anh không biết à? Tôi đã nói, tôi ngủ." Quý Linh Linh mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào khung cửa.

"Nhưng tôi thấy tinh thần của cô rất tốt, không giống như đang ngủ."

"Bởi vì anh ới."

"Hả?" Mộ Ly hỏi lại, trên mặt từ từ dâng lên một nụ cười không dễ gì nhận ra, anh đứng lên.

Quý Linh Linh lại một lần nữa đưa mắt nhìn anh ta, đầu theo hành động đứng lên của anh ta, ngẩng cao lên.

Anh đi đến trước mặt cô: "Quên mất lời của tôi rồi sao? Cô tới đây là để trả nợ, đối với nhưng lời tôi nói thì phải nghe." Anh khẽ mở miệng, cơ thể khẽ nghiêng, khẽ đến gần cô.

Quý Linh Linh không chịu yếu thế ngước đầu lên, "Tôi cũng đã nói rồi, tôi đến đây không để làm người ở."

"Cô tới đây làm gì, định làm bà chủ sao?"

"Tôi không có hứng thú với nó, là anh ngang nhiên bắt tôi ở đây." Đầu óc người đàn ông này có phải bị bệnh không? Chê cô ở đây làm bẩn mắt à? Được thôi, để cô đi đi, cô đi xa thật xa, cả đời nay bọn họ không gặp lại nhau nữa.

Mộ Ly nheo mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiêm, anh bước tới gần cô thêm một bước, "Quý Linh Linh, cô đang đùa với lửa. " Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng mang mười phần cảnh cáo trong đó.

"Lửa này do anh mang tới, liên quan gì đến tôi?" Không được rồi, cô ngẩng cổ cao quá, hơi đau.

Quý Linh Linh mới vừa cúi đầu, thì Mộ Ly vươn tay ra, bắt cô ngẩng đầu lần nữa.

Anh quan sát cô tỉ mỉ, nhìn khuôn mặt cứng đầu của cô, anh chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi.

"Được, lửa do tôi mang tới, nhưng cô phải phụ trách dập lửa. Tôi gọi cô qua phòng cô lại không đi, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là phối hợp với cô." Trên môi anh ngưng lại nụ cười, đôi mắt hồ ly nheo lại, dường như không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Nhìn khuôn mặt Mộ Ly như vô hại ấy, Quý Linh Linh lại cảm thấy có chút nguy hiểm.

"Anh. . . . . Có ý gì?"

"Không có ý gì, muốn ngủ mà thôi." Nói xong, đôi tay Mộ Ly đẻ dưới nách cô, trực tiếp ôm lấy cô, rồi đặt cô ở giữa giường. Quý Linh Linh bị Mộ Ly xách lên như một con gà, vì quá nhẹ.

Nhìn Mộ Ly cởi áo ngủ ra, nhất thời lộ ra cơ bắp chắc nịch, Quý Linh Linh trợn to hai mắt, hiện tại đáng lẽ cô nên mở miệng ra chửi thật to, nhưng nước miếng lại phản ứng thay cô, nhìn thấy các cơ bắp ấy, cô nuốt ừng ực mấy tiếng. . . . . . Nước miếng rất nhiều.

Miệng Mộ Ly khẽ nhếch lên, "Nhìn đủ rồi chứ?"

Một câu nói, nhắc nhở cô.

" Anh làm gì vậy? Đây là phòng của tôi!" Quý Linh Linh kéo chăn lên bảo vệ, lui về sau.

Mộ Ly vô tư cởi quần ra, phút chốc hiện ra cái quần lót màu đen.

Biến thái!

Quý Linh Linh vội vàng kéo chăn che mặt mình lại, anh ta hiện bản tính du côn rồi phải không? Còn nữa, một người đàn ông lại đi mặt quần lót bó sát muốn thể hiện vóc dáng à? Muốn thể hiện vóc dáng sao không mặc quần chữ T luôn đi!

"Nhưng mà, tất cả ở đây đều là của tôi." Anh trả lời không nhanh không chậm, dù sao nên cởi cũng cởi, không có gì vội vã.

"Được, vậy tôi đi!" Trong lòng Quý Linh Linh biết rõ mình không nói lại anh ta, chuồn là tốt nhất, nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình sẽ nhào tới mất. Có trời mới biết, kể từ hôm có lần đầu tiên, nội tâm của cô luôn khát vọng có lần thứ hai , nhưng trên thực tế thì không được cho phép. Thay vì hành hạ mình, thì rút lui là tốt nhất.

"Đi đâu?" Chỉ thấy Mộ Ly duỗi tay một phát, trực tiếp bắt cô lại.

"A!" Quý Linh Linh kêu lên một tiếng, cả người cô bị ngã vào ngực anh “Buông tôi ra!”

Mộ Ly nắm chặt tay, để mặc cô giãy giụa.

"Đừng quên lời tôi nói..., cô tới đây để trả nợ, tôi nói gì thì cô phải nghe nấy." Anh khẽ đưa tay vuốt ve làn da trắng mượt nõn nà của cô, không nói một hai, đã cho tay vào áo ngủ.

“Anh. . . . . Nghĩ hay quá nhỉ? KHông phải anh chán ghét tôi sao? Hận tôi sao? Mẹ kiếp, làm gì mà gần như vậy hả? Động dục hả, đi tìm mấy ả khác đi, anh làm vậy với tôi thì tính là đàn ông à?" Bàn tay to của anh ta đã ôm kín chỗ đấy, sắc mặt Quý Linh Linh đỏ bừng , không nhịn được mắng to.

"Hả? Cô nói không sai, tôi động dục rồi, nhưng chính tôi muốn tìm cô đấy. Tôi cũng không dùng sức với cô làm chi, chỉ đang kiếm “quyền lợi” của mình thôi." Hình như MỘ Ly rất thích bộ dạng này của cô, giống như một con thỏ ngu ngốc, còn sức giãy giục, anh còn có thể cảm nhận được sự mềm mại dưới bàn tay.

"Ư. . . . . ." Đáng chết, anh ta hạ lưu mà, lại dùng sức bóp. "Anh làm tôi đau!"

"A, thật xin lỗi, tôi sẽ nhẹ nhàng." Mộ Ly nói một câu, trực tiếp bóp chết cảm xúc của cô.

"Buông tay, buông tay! Nếu như anh làm đàn ông, hai người chúng ta đấu một cuộc cho công bằng, nhưng anh lại dùng quyền lực với tôi, anh có ý tốt chỗ nào?" Quý Linh Linh muốn dùng phép khích tướng, tiếp tục như vậy thì Mộ Ly sẽ tiếp tục làm điều gì, cho dù là ai cũng biết rõ."Tôi không phải đàn ông? Tôi không phải là đàn ông, cô còn chưa biết?" Giọng nói MỘ Ly lạnh đi ít phần, tuy nhiên hơi thở lại mang theo sự vô lại trong đó."Anh là đàn ông, vậy sao dùng quyền thế với tôi?"

"Tôi không dùng quyền thế, hiện giờ tôi đang rất nhẹ nhàng, cô không cảm thấy sao?"

"Ừ. . . . . ." Theo sức lực từ trên tay anh ta, Qúy Linh Linh không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

"Nhìn thấy không? Cô rất thoải mái đó kìa?" Mộ Ly lại gần cô, đầu lưỡi quét qua môi cô, " Cơ thể của cô nói cho tôi biế, cô rất thích nó." Âm thanh khàn khàn, trầm thấp mà có từ tính.

Quý Linh Linh nhắm mắt lại, không phải vậy, không đâu.

"Mộ Ly, không phải anh muốn hành hạ tôi sao? Tôi theo anh, tôi làm người ở!" Cuối cùng Quý Linh Linh vẫn không làm gì được anh ta, cúi đầu.

"Trong lòng tự nguyện?"

". . . . . . Cam tâm tình nguyện."

"Được, vậy tôi nguyện ý cô." Mộ Ly cười khẽ, anh buông tay ra, nằm lên giường.

Quý Linh Linh nhìn anh ta làm vậy, thật sự vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.

"Đến đây đi, phục vụ tôi."

Quý Linh Linh sửng sốt.

"Có vấn đề gì sao? Cô làm người ở hầu hạ ông chủ, có gì quá đáng ư?" trên mặt Mộ ly đều là vẻ hả hê.

Đúng . . . . . Đúng là hạ tiện! Dám dùng cái chiêu này.

"A Tú, Ari, đi vào." Quý Linh Linh ngồi thẳng người, lên tiếng gọi người.

Sau đó A Tú Ari đi vào.

"Hầu hạ cậu chủ Mộ ngủ!" Dứt lời cô nhảy ngay xuống giường, giữa sự kinh ngạc của Mộ Ly và hai cô giúp việc, cô hiên ngang bước ra khỏi phòng.

Muốn hầu hạ ư, được thôi, để cho anh cưỡi hai người, cũng được đó chứ.

"Đi ra ngoài!" Ngay sau đó Mộ Ly nhỏ giọng ra lệnh.

A Tú cùng Ari cúi đầu, vội vã đi ra khỏi phòng.

Mộ Ly ngồi dậy nhặt áo ngủ bên cạnh, xuống giường, mặc lên người. Cả người cô vẫn còn gai nhọn, nhưng anh không vội, anh vẫn còn nhiều thời gian.