Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 84: Lỗi dạ mê tình




Thời điểm thân thể hai người tiếp xúc, cảm xúc mãnh liệt giống như động một cái liền bùng nổ. Mộ Ly cũng không khống chế nổi nữa bởi vì dược hiệu đã phát tác ra tới toàn thân, sau khi tay anh đem quần áo của Qúy Linh Linh cởi hết, trong lòng anh cũng không kịp chần chờ .

Anh một đường bá đạo hôn cô kèm theo có chút thô bạo, mang theo một tiếng, "Thật xin lỗi. . . . . ."

Qúy Linh Linh nghe anh nói lời này trong lòng không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó nước mắt liền chảy, cánh tay cô vòng thật chặt quanh cánh tay của anh, ý định nói với anh rằng, cô sẽ không lùi bước. Trong phòng mờ mờ tối, hai thân thể quấn quýt cùng một chỗ, thân thể trần trụi, kèm theo tiếng rên nhẹ của cô, thiếng thở dốc của anh. Lục Vân Thiên"Đưa" tình dược, vào lúc này, cũng chỉ coi như làm tăng thêm một chút chuyện thú vị nho nhỏ mà thôi.

Miệng anh đầy mùi rượu, toàn bộ đều tiến vào trong miệng cô, đi đến khắp nơi trên cơ thể khiến cho Qúy Linh Linh thả lỏng, cô cũng bắt đầu chủ động dùng lưỡi vụng về đáp lại anh.

"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Mộ Ly ở trên gương mặt của cô, đem tất cả nước mắt của cô toàn bộ nuốt vào trong miệng, môi anh bắt đầu từ cổ, xương quai xanh rồi chậm rãi dời xuống dưới, anh đang tìm kiếm địa phương có thể làm anh an lòng ấm áp nhất.

Anh giống như một đứa trẻ, hút lấy tất cả những điều tốt đẹp nhất của cô. Xúc cảm tê tê dại dại, khiến cho Qúy Linh Linh dần dần thích ứng , tối nay tới có chút đột ngột, chí ít cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng khi thấy bộ dáng anh lúc bị hành hạ, thì cô lại hoàn toàn nguyện ý. Nhìn anh khổ sở, trong lòng cô cũng khó chịu gấp bội, đây là cảm nhận chân thật nhất của cô.

"Ừ. . . . . ." Qúy Linh Linh ôm chặt lấy đầu của anh, cô vẫn chưa thỏa mãn.

Mà dường như chỉ hôn không cũng làm Mộ Ly thấy chưa đủ thỏa mãn, anh cũng liên tục làm những động tác khác.

"Ô. . . . . ." Đột nhiên đau đớn làm Qúy Linh Linh kêu lên một tiếng.

"Đợi. . . . . ." Mộ Ly nửa mê hoặc, ở bên tai của cô nói.

Qúy Linh Linh cắn răng, đau đau đau, thời điểm mơ mơ hồ hồ say đắm, cô chỉ cảm giác bị anh áp làm đau, nhưng. . . . . . Mộ Ly cái tên này chẳng lẽ hiện tại không có tri giác sao? Tại sao mỗi lần nơi ấy đều không có vào được, hơn nữa hơi sức lớn như vậy làm chô cô đau đớn không dứt.

Ngừng! Lúc này hai người đã đầm đìa mồ hôi, nhưng là chuyện tình nên làm, lại căn bản không có tiến thêm được một bước. Qúy Linh Linh nhéo một cái ở hông anh, cô thật không muốn cử động nữa.

Lúc đầu hết thảy cái gì cũng làm rất thuận lợi, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, hai người đều dừng lại, bỗng chốc lại không biết nên tiếp tục như thế nào. Qúy Linh Linh cắn chặt răng, cùng Mộ Ly cả người đầm đìa mồ hôi nhìn thẳng vào nhau.

"Thật xin lỗi, anh. . . . . . Lần đầu tiên. . . . . ." Nói xong, đầu của anh liền nặng nề đè ở trên vai cô.

Những lời này, khiến cho Qúy Linh Linh không khỏi sững sờ, két. . . . . . Lần đầu tiên. . . . . . Điều này nói lên cái gì, hai người đều là lần đầu tiên, ở đây. . . . . . Trong tình huống Lục Vân Thiên người phụ nữ kia bỏ thuốc, cư nhiên đem hai tiểu xử cho lừa gạt.

Qúy Linh Linh lầu bầu một chút bỗng chốc đôi môi lại bị hút khô nước.

"Anh. . . . . . anh rất. . . . . . nóng, nóng lợi hại. . . . . ." Cổ họng Mộ Ly khàn khàn, trầm thấp đè nén âm thanh thống khổ.

Động tác của bọn họ ngừng lại, thân thể anh lại bắt đầu run rẩy, vuốt e tấm lưng căng thẳng của anh, trái tim Qúy Linh Linh đau nhói, "Anh. . . . . . Còn có em!" Cô cắn môi, nhớ tới Mộ Ly lúc này, cô liền không khỏi đau lòng, cô khe khẽ hôn lên bờ vai anh.

Thời gian kế tiếp, hoàn toàn là thời gian hai người thăm dò lẫn nhau, không nhịn được muốn nói nhỏ một câu, hiện tại mọi người đang xem chính là, tiết mục thăm dò nổi tiếng ——discovery thăm dò băng tần!

Nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Mộ Ly, Qúy Linh Linh cắn chặt cánh môi, dẫn dắt anh, cùng nhau thăm dò, cho đến. . . . . .

Đột nhiên tiếp xúc, cảm giác lạ lẫm. Qúy Linh Linh cuộn tròn người, kêu đau một tiếng, ôm chặt lấy Mộ Ly, "Không cần. . . . . . Rất đau. . . . . ." Trong nháy mắt, hai người cũng không có dự liệu được tình huống, Qúy Linh Linh đau đến chảy nước mắt.

Mà anh, "Ừ. . . . . ." Mộ Ly rên lên một tiếng, đôi tay vòng xuống phía dưới, ôm cô thật chặt,. Nhiệt độ trên người, cũng được làm dịu đi chút ít.

Lần đầu tiên đau đớn, khiến cho đầu Qúy Linh Linh vùi ở cổ anh , "Có thể. . . . . ." Mặt của cô nhất thời vì xấu hổ mà đỏ bừng.

Mộ Ly ở trên tóc của cô nặng nề hôn, người phụ nữ này, anh đã định, ở trong cuộc sống sau này, nhất định phải yêu, phải cưng chiều, sẽ không để cho cô phải khổ sở.

"Ừ. . . . . ."

Mới qua một lát, đại khái Mộ Ly cũng không chịu nổi dụng vọng mãnh liệt trong cơ thể nữa, ôm chặt cô, để ngừa chính mình nặng quá, sẽ đè đau cô.

"Ư. . . . . ." Qúy Linh Linh cũng không nhàn rỗi, cô nhắm chặt mắt, cắn một cái trên vai của anh, dùng cái này để làm giảm bớt đi đau đớn trên người mình.

"Ừ. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Cô cắn chặt môi, không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.

Mộ Ly nghe xong, thân thể căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng. Anh nhẹ nhàng ôm hôn cô, trong mơ hồ, người phụ nữ ở trong ngực hơi run rẩy, không biết là cô có phải cảm thấy lạnh.

Cả đêm, khiến cho Mộ Ly hiểu sâu sắc được một câu nói" họa phúc khôn lường không biết lại là phúc" .

"Này, Hướng Tuấn Ngạn chúng ta cũng nên đi thôi." Sắc mặt Thẩm Hiểu Phi có chút khác thường, vỗ vai Hướng Tuấn Ngạn ngồi cạnh một cái , tự mình đứng lên trước.

"Đi bây giờ? Không giúp bọn họ trông người nữa sao?"

Thẩm Hiểu Phi quay đầu, liếc anh ta một cái, "Hướng Tuấn Ngạn anh có thể vô sỉ thêm một chút? Mọi người đều bị anh đuổi đi hết, còn ai có thể tới lầu năm nữa chứ? Cũng tại tôi đây ngu ngốc, mới ngây ngốc theo anh ngồi ở đây nghe chuyện giường chiếu."

"Hiểu Phi em nghĩ hơn nhiều rồi." Hướng Tuấn Ngạn đứng lên, bộ dáng cười đến như ánh mặt trời rực rỡ.

"Nhớ ngươi. . . . . . Muội!" Thẩm Hiểu Phi giơ tay lên đối với anh làm ra một cái ngón giữa, rồi liền xoay người đi xuống lầu.

Qúy Linh Linh này , làm sao lại biến thành một bộ dạng kinh nghiệm phong phú như vậy, làm cho âm thanh dù cách nhiều phòng như thế, cô cũng đều có thể nghe được. Còn cái tên Mộ Ly đó, làm là liền làm tốt lắm, kêu lên cũng thật nhiệt tình, dường như trước đó cũng chưa trải qua chuyện giường chiếu, nói cho cùng hai người kia lấy đâu ra tinh thần mà nhiệt tình như vậy chứ!

Nhất là lão già Hướng Tuấn Ngạn còn ở bên tai cô nói cái gì, chớ đem ghế sa lon của hắn làm hỏng các loại , em gái hắn, hắn có thiếu ghế sa lon sao!

Để cho cô một hoàng hoa đại cô nương, lại không có chuyện gì ngồi ở cửa nghe chuyện hai nười bọn họ lên giường, chuyện như vậy thật là đủ kích thích.

"Hiểu Phi em đi chậm một chút !" Hướng Tuấn Ngạn đuổi sát ở phía sau, anh biết cô nàng này lâu như vậy, đây lần đầu tiên thấy cô đỏ mặt, nhưng là nghĩ một chút, hai vị trong phòng kia, quả thật là đủ kích thích.

"Hướng Tuấn Ngạn, sao không cho nơi này nghỉ một đêm?" Thẩm Hiểu Phi đi tới lầu một, thấy trong quán bar còn tụ tập đủ loại người, cô không khỏi khẽ cau mày, cô không muốn để cho những người này biết quá nhiều chuyện.

"Em nói nghỉ là liền nghỉ được chắc." Hướng Tuấn Ngạn nói, lập tức vỗ tay một cái, "A Khải, thông báo cho tất cả mọi người ở đây, hôm nay có việc nên nghỉ làm, tất cả tiền rượu đều tính vào của tôi."

"Lão bản, tối nay người cũng không ít, hơn nữa tiền rượu vậy. . . . . ."

"Cậu cảm thấy lão bản của cậu không ngay cả chút tiền thưởng này cũng không có sao?" Hướng Tuấn Ngạn hếch mày, hỏi ngược lại

"Không. . . . . . Không phải, tôi không có ý này."

"Vậy thì đi xuống thông báo cho bọn họ đi, trong vòng mười phút, tôi hi vọng thấy toàn bộ mọi người đều đi về."

"Dạ dạ dạ."

Thẩm Hiểu khoanh hai tay trước ngực, liếc Hướng Tuấn Ngạn một cái, không ngờ tên này, heo giả trang thành cọp, làm việc còn rất tùy ý.

"Như thế nào? Hiểu Phi có hài lòng với cách làm của anh không?"

"Như thế nào? Hiểu Phi có hài lòng với cách làm của anh không?"

Thẩm Hiểu Phi liếc hắn một cái, không muốn trả lời anh ta, cô hiện tại rất phiền muội, chí ít cô còn chưa hiểu ý nghĩ của Qúy Linh Linh, trong nhà kho còn có hai ả phụ nữ kia đang bị ngất đi nữa.

"Tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi bây giờ đóng cửa rồi."

Đúng lúc này, sau khi mọi người trong quán bar đều đi hết sạch, lại có một nhóm người muốn xông vào bên trong.

"Ngươi dám chặn đường lão đại chúng tôi?"

Âm thanh này rất quen.

Thẩm Hiểu Phi nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên là.

"Tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi quả thật đã đóng cửa rồi." Nhân viên tạp vụ thấy tình trạng này, cũng không phải là dạng hiền lành gì, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao hơn mình hẳn một cái đầu, cặp mắt lạnh lùng như chim ưng, làm cho hắn không khỏi rét run.

"Hãy bớt nói nhảm đi, chúng tôi là đến tìm người." Quách Hiểu Lượng một người toàn bộ đại diện thay Tần Mộc Vũ nói.

"Hiểu Lượng, các người vì sao lại tới đây?" Lúc này Thẩm Hiểu Phi và Hướng Tuấn Ngạn cùng đi đến trước mặt bọn họ.

"Ngươi trước đi xuống đi." Hướng Tuấn Ngạn đối với người làm nói.

"Phu nhân? Lão đại, phu nhân ở nơi này!" Quách Hiểu Lượng vừa thấy Thẩm Hiểu Phi cả người mắt cũng sáng lên.

Hả! Lại nữa rồi.

"Tôi không phải là phu nhân gì đó của anh ta, các người tới nơi này tìm Mộ Ly đúng không?" Nói lời này thì, Thẩm Hiểu Phi nhìn về phía Tần Mộc Vũ.

"Anh ta ở đâu?" Gương mặt Tần Mộc Vũ lạnh lùng, hoàn toàn không bởi vì người trước mặt là Thẩm Hiểu Phi mà có bất kỳ biến hóa.

"Anh ta bây giờ đang cùng Linh Linh ở chung một chỗ."

"Là ai muốn tập kích cậu ta?" Lúc này, ánh mắt Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hiểu Phi. Không biết bao nhiêu năm rồi, anh lại một lần nữa nhận được tín hiệu cầu cứu của Mộ Ly. Nhiều năm qua, đều là Mộ Ly giúp anh, thế nhưng lần này, cậu ta lại gặp phải loại chuyện như vậy.

"Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh." Giống như Tần Mộc Vũ, vẻ mặt Thẩm Hiểu Phi cũng không chút thay đổi trả lời.

"Bọn họ? Mộ Ly hiện tại như thế nào?" Trong giọng nói của Tần Mộc Vũ, tràn đầy vẻ lo lắng cho Mộ Ly.

"Lục Vân Thiên cho Mộ Ly uống thuốc, nhưng là hiện tại anh ta cùng Linh Linh ở chung một chỗ, ngày mai sẽ không có chuyện gì."

"Dùng thuốc gì?"

"Khụ. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi ho nhẹ một tiếng.

"Chỉ cần một nam một nữ lên giường, thuốc sẽ được giải." Những lời này, là Hướng Tuấn Ngạn thay Thẩm Hiểu Phi trả lời.

"Lục Vân Thiên!" Người phụ nữ này cô ta sống đủ rồi có phải hay không, cậy vào mình là con gái thị trưởng thành phố, liền cho rằng bọn anh không dám động vào cô ta sao! Lại dám dùng thứ này với Mộ Ly. . . . . .

Nói đến đây, bọn họ đều yên lặng xuống.

Quách Hiểu Lượng nhìn mọi người đều không nói chuyện, nhưng là cô lại nghe không hiểu, "Lão đại, là thuốc gì vậy? Lên giường là có thể giải độc sao?"

Cô vừa mở miệng nói câu này, bọn tiểu đệ đứng sau lưng không khỏi hít vào một hơi, Tần Mộc Vũ quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, mà Hướng Tuấn Ngạn cùng Thẩm Hiểu Phi cũng nhìn nhau một chút, sau đó nhếch môi cười, thân thiện nhìn cô. Thật là một cô nương tốt, loại vật này chắc chắn sẽ không biết.

"Lão đại. . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa thấy Tần Mộc Vũ hướng mình bày ra vẻ mặt kia, cô không khỏi làm ra một bộ dạng cô nhóc đáng thương. Lại bị trợn mắt nhìn, nhưng cô căn bản không biết mình đã làm sai cái gì .

Tần Mộc Vũ vì hình tượng của mình, nên không muốn ở trước mặt người ngoài mắng cô, cho nên không thèm để ý đến cô nữa.

"Lục Vân Thiên dùng loại thuốc gì?"

"Là một loại tình dược rất mạnh, thuốc này, có lẽ trong đêm nay, hai người bọn họ có thể sẽ không nghỉ ngơi." Hướng Tuấn Ngạn trả lời.

"Ngươi là?" Tần Mộc Vũ quan sát Hướng Tuấn Ngạn, lại nhìn Thẩm Hiểu Phi, trong giọng nói của anh rõ ràng rất khó chịu.

"Tôi. . . . . ."

"Anh ta là bằng hữu của tôi, cũng là ông chủ của quán bar này." Thẩm Hiểu Phi đứng lên trước một chút, trả lời.

"Bằng hữu?"

"Đúng vậy." Thẩm Hiểu Phi tức giận trả lời một câu, người đàn ông này thật sự là phiền toái, làm sao lại có bộ dáng như đang đi điều tra nhân khẩu vậy chứ .

"Nếu như đàn ông là lần đầu tiên mà lại dùng loại thuốc kia, sẽ có hậu quả gì?" Tần Mộc Vũ nhìn Hướng Tuấn Ngạn hỏi.

"Hả? Tôi không phải là người nghiên cứu loại thuốc kia, chỉ biết là loại thuốc này bình thường đều dùng để nâng cao tình dục, công dụng cũng tùy người dùng, anh ta. . . . . . Là lần đầu tiên? Tôi cũng không biết sẽ có hậu quả gì." Hướng Tuấn Ngạn khi hỏi"Lần đầu tiên", giọng nói khẽ lên cao, anh muốn bày tỏ mình rất kinh ngạc, nhưng là để chứng minh, anh cũng là một người có chiều sâu, cho nên vẫn là không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy.

"Lần đầu tiên? !" Hướng Tuấn Ngạn che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Hiểu Phi lập tức liền kêu lên.

"Cô thích xử nam sao?" Tần Mộc Vũ hỏi ngược lại .

"Hứ! Đây không được tính là thích hay không thích, chỉ là tôi cảm thấy rất bất ngờ, Mộ Ly này là đàn ông đã ngần ấy tuổi, lại có thể ở một mình như vậy, việc này làm người ta quá kinh ngạc mà thôi." Thẩm Hiểu Phi không hề che dấu suy nghĩ của mình nói.

"Xử nam sao? Cái này thì có gì mà kinh ngạc, tôi cũng nghĩ như thế a." Quách Hiểu Lượng ở một bên, mơ mơ hồ hồ chen một chân.

"Ha. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi vừa nghe xong, mặt cười xấu xa nhìn cô, "Hiểu Lượng, ngươi thế nhưng lại là cực phẩm nhé!"

"Hả? Phu nhân, người có ý tứ gì?" Quách Hiểu Lượng đối với mấy người trước mặt, giống như là một cô bé chưa lớn vậy.

"Này này, Hiểu Lượng cô lại thế nữa rồi, nhớ, tôi không phải là phu nhân gì đó của cô. Nhìn đến anh ta không, anh ấy mới là bạn trai của tôi, cho nên sau này cô không được phép nói loạn nữa, nếu không sẽ dễ dàng gây ra hiểu lầm đó." Thẩm Hiểu Phi nâng cùi chỏ lên , đụng đụng Hướng Tuấn Ngạn bên cạnh.

"À?"

"Hắn là bạn trai cô?" Gương mặt Tần Mộc Vũ căng thẳng, gấp gáp hỏi.

Thẩm Hiểu Phi nhìn anh ta một cái, cũng không nói chuyện.

Lúc này Tần Mộc Vũ đưa ánh mắt dời về phía Hướng Tuấn Ngạn, "Hai người là quan hệ yêu đương ?"

Hướng Tuấn Ngạn có chút ngây ngốc liếc mắt nhìn Thẩm Hiểu Phi, ngay lập tức hiểu ra, "Đúng."

"Vậy thì tốt, tôi hiện tại liền hướng anh khiêu chiến, tôi muốn cùng anh tranh cô ấy." Con ngươi Tần Mộc Vũ lạnh như băng, làm cho người khác nhìn thấy thì cả người đều lạnh .

"Anh bị đâm phải quỷ sao? Ăn nói đều hồ đồ?" Thẩm Hiểu Phi dường như rất tức giận khi anh trả lời như vậy.

Tần Mộc Vũ đột nhiên vươn tay, ôm lấy Thẩm Hiểu Phi, lôi cô vào trong ngực mình, "Tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi!" Nói dứt lời, cặp mắt đào hoa khẽ nhếch lên.

"Vị tiên sinh này, cô ấy bây giờ là bạn gái của tôi." Trên mặt Hướng Tuấn Ngạn lúc này nở nụ cười như có như không, tuy nhiên ở trong lúc lơ đãng, lại đem Thẩm Hiểu Phi ôm vào trong lòng mình.

"Anh dám cùng lão đại của tôi tranh giành phụ nữ?" Quách Hiểu Lượng quả quyết đứng dậy, bộ dạng giống như là trung thành tuyệt đối với vua, thật là làm cho người nghe thấy đau lòng, người gặp phải rơi lệ.

"Anh dám cùng đại ca của tôi tranh giành phụ nữ?" Quách Hiểu Lượng đứng dậy một cách quả quyết , bộ dạng giống như bầy tôi trung thành tuyệt đối với vua vậy, thật là làm cho người nghe thấy đau lòng, người gặp phải rơi lệ.

Hướng Tuấn Ngạn nhìn cô gái nhỏ kiêu ngạo đứng trước ngực mình, "Vị tiên sinh này, anh bị gì à, sao lại để cho một cô gái nhỏ ra mặt giúp mình?"

Sắc mặt Tần Mộc Vũ tối sầm lại, "Nhớ, cô ấy, là người tôi muốn!"

"Ha ha, vậy tôi cũng nói cho anh biết, cô ấy là của tôi, kẻ nào cũng không giành được." Nói xong, Hướng Tuấn Ngạn còn giống như đang thị uy, đem Thẩm Hiểu Phi ôm vào trong ngực.

"Anh còn dám khiêu khích sao?" Quách Hiểu Lượng đứng bên cạnh Tần Mộc Vũ , người đàn ông trước mặt này lại không chút kiêng kỵ gì đi khiêu khích đại ca của bọn họ, thật sự là chán sống rồi mà.

"Ha ha, người đẹp, tôi rất giống như đang khiêu khích sao?" Hướng Tuấn Ngạn lại cho Quách Hiểu Lượng một nụ cười sáng lạn.

"Cái người đàn ông này, trừ nụ cười ra thì chẳng có gì tốt đẹp cả!" Nói xong, Quách Hiểu Lượng không chờ Tần Mộc Vũ có phản ứng, cô trực tiếp cho Hướng Tuấn Ngạn một cái quét chân.

"Cẩn thận!" Hướng Tuấn Ngạn hoàn toàn không ngờ rằng cô gái nhỏ gợi cảm này lại có hành động như thế, anh liền ôm Thẩm Hiểu Phi lui về phía sau một bước dài.

"Nếu như anh ngay cả tôi cũng không đánh lại, vậy anh cũng không đủ tư cách cùng đại ca của tôi giành phụ nữ!" Quách Hiểu Lượng không hề có chút sợ hãi nào, cô trực tiếp nhảy lên phía trước một bước, theo sau chính là một cước, mục tiêu là gương mặt của Hướng Tuấn Ngạn.

Thẩm Hiểu Phi trực tiếp bị Hướng Tuấn Ngạn đẩy tới một bên, bộ dáng kia, giống như là đang đánh nhau với Quách Hiểu Lượng nhưng anh hoàn toàn không có ra tay, nhiều lắm cũng chỉ tính là phòng vệ mà thôi.

"Này, không nên như vậychuws, sao mỗi lần gặp mặt đều muốn đánh nhau chứ?" Thẩm Hiểu Phi vừa thấy cô bé con Quách Hiểu Lượng kia lại muốn đánh người, cô thật sự cảm thấy nhức đầu thay cho Tần Mộc Vũ, bên cạnh mang theo một tiểu cô nàng tính tình nóng nảy như vậy, thật đúng là một chuyện phiền phức mà.

" Anh là một người đàn ông, đánh nhau cũng không dám, lại chỉ biết tránh né? Anh như vậy mà cũng dám ở chung với phu nhân tôi sao?" Quách Hiểu Lượng nhìn Hướng Tuấn Ngạn khinh miệt, mặc dù cô không phải là một phần tử hiếu chiến, nhưng là vừa thấy được Hướng Tuấn Ngạn loại đàn ông từ tốn như vậy, cô lại thấy không vừa mắt.

"Người đẹp à. mặc lễ phục như vậy, động thủ sẽ rất khó coi." Hướng Tuấn Ngạn một mực lui về phía sau , lễ phục cô mặc chiều dài chỉ đến đầu gối, mà chân dài cứ đá qua lại như vậy, phong cảnh kia anh thật sự cũng không muốn nhìn đâu..

"Cái tên dê xòm này, dám nhìn lén ta!" Quách Hiểu Lượng thấy Hướng Tuấn Ngạn nhảy vào trong quầy bar, cô túm váy, một tay chống lên quầy rượu, cũng trực tiếp nhảy vào.

"Ha ha, còn là màu xanh lá cây nhạt, rất có sức sống nhé." Hướng Tuấn Ngạn vừa lui, vừa cười nói.

"Hướng Tuấn Ngạn nên giữ ý một chút, Hiểu Lượng vẫn còn rất đơn giản thuần khiết mà ." Thẩm Hiểu Phi ngồi trên ghế ở một bên, bộ dáng tựa như đang xem cuộc vui nhìn hai người kia.

"Ha ha, được."

"Loại người bại hoại như anh, cho dù không phải là vì đại ca, tôi cũng vậy muốn nghiêm túc dạy dỗ anh một trận!" Quách Hiểu Lượng nhặt lên chai rượu, liền trực tiếp ném về phía Hướng Tuấn Ngạn .

"Ôi chao, tôi nói này, nên có chừng mực thôi đó, bể đồ là bắt đền." Thẩm Hiểu Phi vừa uống chút rượu, thấy thế cũng không quên cho một chút nhạc đệm.

Tần Mộc Vũ liếc mắt nhìn bộ dáng nhàn nhã của Thẩm Hiểu Phi, anh không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới bên cạnh cô, kéo cổ tay cô một cái.

"Nếu Mộ Ly cũng có thể cùng Qúy Linh Linh ở cùng một chỗ, vậy chúng ta cũng ứng hợp với tình hình thôi." Nói xong, Tần Mộc Vũ nắm được cằm của cô, không đợi Thẩm Hiểu Phi kịp cự tuyệt, anh liền trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Thẩm Hiểu Phi sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại làm như thế , chủ yếu chính là, động tác của anh đã dọa đến cô.

"Bốp!" Xem trò vui thi không xem, lại đi chiếm tiện nghi của cô!

Nghe được âm thanh này, vốn là Quách Hiểu Lượng đang đánh nhau kịch liệt, trong tay cầm bình rượu, sửng sốt một chút , quay đầu nhìn đại ca bị ăn tát.

Hướng Tuấn Ngạn vui vẻ nổi lên mấy phần ý cười, theo mắt liếc qua bên kia, nhưng không có nói thêm cái gì.

"Đại ca!"

"Đại ca!" Tần Mộc Vũ giơ tay lên, ý bảo bọn tiểu đệ sau lưng không cần động thủ.

Mà Quách Hiểu Lượng kêu một tiếng, trực tiếp một tay ấn lên quầy rượu, đang muốn nhảy ra phía ngoài thì bị Hướng Tuấn Ngạn một thanh đè lại bả vai.

Quách Hiểu Lượng vừa định quay đầu lại, đang định nói chuyện, nhưng cô lại không nghĩ tới, quay đầu lại tạo cơ hội cho Hướng Tuấn Ngạn trực tiếp cắn lên đôi môi cô, ngay sau đó một một cái tay lớn tùy tiện sờ trước ngực cô.

"Ô. . . . . ." Tên mất nế này, anh ta đang làm cái gì? Quách Hiểu Lượng giơ tay lên, tránh xa Hướng Tuấn Ngạn, đang muốn tát anh ta, nhưng lại bị anh bắt được cổ tay. Này thật ra thì cũng không tính là cái gì, bực mình nhất chính là lời nói của anh ta.

"Không nên tức giận, đại ca của cô cưỡng hôn bạn gái tôi, tôi hiện tại cưỡng hôn thủ hạ của anh ta, như vậy mặc dù có chút không công bằng, nhưng là cảm xúc vừa rồi, thật sự rất được nha." Nói xong, anh còn trực tiếp vứt cho Quách Hiểu Lượng một ánh mắt quyễn rũ.

"Hiểu Lượng." Tần Mộc Vũ nhìn đến tình huống của bọn họ bên kia, chẳng biết tại sao, anh lại gọi cô một tiếng.

Quách Hiểu Lượng theo tiếng quay đầu, khẽ hít mũi một cái, nước mắt lại ào ào chảy xuống. Bộ dáng giống như một đứa bé bị người ta bắt nạt, nhìn Tần Mộc Vũ, khóc đến nỗi chóp mũi Quách Hiểu Lượng cũng hồng hồng, lúc này khiến người ta cảm thấy cực kì thương tiếc.

"Nếu như vậy, chúng ta liền làm người yêu, bạn gái của anh sẽ trở về bên đại ca của tôi." Quách Hiểu Lượng cũng không nhìn thẳng quá lâu vào Tần Mộc Vũ, mà là, cô quay đầu, tiến lên phía trước, vươn hai tay vòng lên trên cổ của Hướng Tuấn Ngạn, chủ động hôn lên môi của anh.

"Thế nào lại là tình huống. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi thấy thế, hoàn toàn ngu, chuyện này. . . . . . Đây cũng quá cẩu huyết đi. Con bé Quách Hiểu Lượng này, cũng quá. . . . . . Quá giúp đỡ cho chủ rồi, sao lại có cái loại phương thức giúp đại ca mình tìm phụ nữ chứ?

"Buông cô ấy ra!" Tần Mộc Vũ gầm nhẹ một tiếng, hướng người phía sau ý chào một cái.

Chỉ thấy một nhóm người áo đen, trực tiếp hướng nơi Quách Hiểu Lượng và Hướng Tuấn Ngạn xông tới.

"Buông cô ấy ra!"

Quách Hiểu Lượng chủ động lui trở lại, lấy tay lau môi của mình. Trên mặt Hướng Tuấn Ngạn mang theo một cỗ hứng thú nhìn cô, chỉ thấy anh ta nâng lên đôi tay, lưu manh nói, "Chẳng quan hệ tới tôi."

Nghe anh ta nói như thế, Quách Hiểu Lượng lại giương con mắt trừng anh ta một cái, là một người đàn ông mà lại dám làm nhưng không dám nhận, anh ta còn dám ở cùng nhau với người phụ nữ mà đại ca coi trọng sao?

Mà Hướng Tuấn Ngạn cũng không thèm để ý ánh mắt đó của Quách Hiểu Lượng, trực tiếp cho cô một nụ cười, đồng thời sử dụng hình dáng của miệng khi phát âm nói, "Không tệ nhé."

"Anh...cái tên mất nết này!" Đầu óc của cô cho tới bây giờ đều rất đơn giản, chỉ là một tiểu cô gái đơn thuần thích động thủ, một buổi tối này không biết đã mắng trước mặt người đàn ông này bao nhiêu câu mất nết rồi.

"Ra ngoài, chúng ta đi!" Tần Mộc Vũ lạnh lùng ra lệnh, hướng Quách Hiểu Lượng nói.

Sau đó anh lại đem ánh mắt hướng tới Thẩm Hiểu Phi, "Đừng quên, cô là người phụ nữ của tôi."

Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.

Thẩm Hiểu Phi sững sờ, không giải thích được, "Tần Mộc Vũ, anh cũng không nên quá tự đại, tôi cũng không phải dễ dàng khuất phục như vậy đâu."

"Vậy thì thử xem một chút." Tần Mộc Vũ đi tới cửa, ném lại cho cô một câu.

Quách Hiểu Lượng cúi đầu, cùng những người khác đi theo ra ngoài.

Chờ bọn họ đều đi hết, Hướng Tuấn Ngạn hai tay chống trên quầy rượu, nhảy ra ngoài.

"Tần Mộc Vũ? Anh vô tình lại biết anh ta rồi." Hướng Tuấn Ngạn dựa vào quầy rượu, vẫn không nhúc nhích.

"Anh biết anh ta?" Thẩm Hiểu Phi nhìn thẳng ngoài cửa, hỏi lại một câu.

"Ha ha, " Hướng Tuấn Ngạn cười khẽ một tiếng, "Không biết."

"ừm"

Hướng Tuấn Ngạn lúc này đưa mắt nhìn Thẩm Hiểu Phi, " Người đẹp ở bên cạnh anh ta đúng là đồ cay, vị cũng không tồi."

Lúc này, Thẩm Hiểu Phi nghe thấy thế, cũng đưa mắt nhìn sang, hai người nhìn nhau, "Giờ làm sao? Anh muốn thử ?" Cô cười như không cười hỏi.

"Khá tốt, cảm giác cũng không tệ lắm. Lại trung thành, lại cay, dáng vẻ còn có thể yêu, nhất là cái kia một đôi. . . . . ." Anh tự tay làm hình dung, "Này ngực đầy đặn, cảm giác thực không tệ."

"Hứ! Hướng Tuấn Ngạn, anh có thể bình thường một chút được không? Cưỡng hôn còn chưa tính, lại còn sờ mó người ta, anh cũng thật đủ xấu xa. Nếu như tôi là Hiểu Lượng, nhất định sẽ đem anh đi phế." Vẻ mặt Thẩm Hiểu Phi ghét bỏ nhìn Hướng Tuấn Ngạn, không biết là bao lâu rồi chưa đụng vào phụ nữ, lại có thể đói khát thành ra như vậy, chỉ đùa một chút, cũng súng thật thật kiền.

"Hiểu Phi, em cảm thấy Tần Mộc Vũ đó như thế nào?"

"Anh ta? Cảm giác cũng không tệ lắm, cũng làm nổi lên hứng thú của tôi rồi." Trên mặt Thẩm Hiểu Phi nở nụ cười, người đàn ông kia, bình thường chỉ thấy bộ dạng cợt nhả, nhưng không nghĩ tới, anh ta cũng có một mặt căng thẳng nóng nảy như vậy, khỏi phải nói, rất manly.

"Vậy thì thật tốt!" Hướng Tuấn Ngạn đánh cái vang to, " Em bồi Tần Mộc Vũ chơi, anh vừa đúng có thể cùng Hiểu Lượng kia hảo hảo vui đùa một chút."

"Này, nghiêm chỉnh một chút. Hiểu Lượng vừa nhìn chính là một cô bé chính trực ,tình cảm đơn thuần, anh thật nhẫn tâm đi tổn thương người ta sao?"

"Này này, Hiểu Phi, ý em là muốn nói, tình cảm của chúng ta là ở trong biển tình phiên đãng này à?"

"Hướng Tuấn Ngạn, mọi chuyện cũng đã rất rõ ràng rồi, anh hỏi lại là có ý đây? Chúng ta đều là thứ người như thế, vui đùa một chút còn chưa tính, nếu quả thật đi tổn thương người khác, vậy cũng coi như quá mức rồi." Thẩm Hiểu Phi cúi đầu, giơ tay lên, huơ huơ tay.

"Vậy anh trước hết thử một chút, trước tiên muốn chơi đùa với người đẹp kia một chút, nếu như mà anh động chân tình thật, không phải sẽ trọn vẹn sao?" Hướng Tuấn Ngạn vẫn như cũ bày ra bộ dáng lưu manh, tối nay không những bận việc một hồi, mà còn có thu hoạch.

Thẩm Hiểu Phi nhìn anh ta, nhún vai một cái, tỏ vẻ tùy anh thôi.

"Hiện tại đóng cửa rồi, Hiểu Phi em còn không chuẩn bị đi tiệm thuốc một chuyến?"

"Đi tiệm thuốc làm cái gì?"

"Anh xem cái đó Tiểu Linh Linh, chỉ là thân thể cô ấy, bị Mộ Ly giày vò cả đêm, em đoán xem thân thể của cô ấy sẽ như thế nào? Hơn nữa, chẳng lẽ em không cảm thấy bọn họ cần phải ngừa thai sao?" Hướng Tuấn Ngạn y hệt bộ dáng như người từng trải .

Nghe vậy, Thẩm Hiểu Phi hơi nhíu mày, "Linh Linh có thể bị thương hay không?" Đây mới là điều cô lo lắng nhất.

"Ha ha, vậy cũng chỉ có thể cầu xin Mộ Ly có chừng mực một chút. Dù sao, theo như anh được biết, dùng loại thuốc kia, người bình thường ba ngày không thể xuống giường được ."

"Mẹ nó, không phải chứ." Thẩm Hiểu Phi lộ rõ vể mặt hoàn toàn không tin.

"Chúng ta có muốn đánh cược hay không?"

"Anh đi chết đi, tôi mới không có hứng thú lấy chị em tốt ra đánh cược với anh!" Thẩm Hiểu Phi liếc hắn một cái, nếu như Qúy Linh Linh thật sự ba ngày không thể xuống giường, thật sự không đoán được cô sẽ có biểu tình gì a.

"Hiểu Phỉ đang suy nghĩ gì đó, em có phải cũng muốn thử loại thuốc này một chút đúng không?"

Thẩm Hiểu Phi quay đầu lại nhìn thẳng anh ta, "Hướng Tuấn Ngạn nếu như anh muốn làm thái giám, có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không cần thiết phải quanh co như vậy." Còn dám trêu chọc cô!

"ok, ok, anh nói sai rồi, anh với em đi mua thuốc thôi."

Thẩm Hiểu Phi đứng lên không thèm trả lời anh nữa, "Đúng rồi, vậy hai người phụ nữ kia phải làm thế nào?" Nghĩ đến Lục Vân Thiên với Vu Uyển Tinh, trong lòng cô liền muốn nổi giận .

"Giờ bọn họ còn bất tỉnh, anh thấy một lát cũng không thể tỉnh lại được, mà vị thiên kim thị trưởng kia bị đánh cho ngất xỉu, trên trán cũng chỉ có vết thương nho nhỏ, đều không có gì đáng ngại ."

"Nghĩ biện pháp đi, tôi muốn hành hạ bọn chúng ." Thẩm Hiểu Phi cắn chặt răng nói.

"Hả?"

"Hừ, ngay cả người đàn ông của chị em tôi đây mà cũng dám động, vẫn còn dám ở sau lưng nói luyên thuyên, loại phụ nữ độc ác này, nếu như không chỉnh đốn bọn chúng, tôi sống cũng cảm thấy hổ thẹn với xã hội!" Thẩm Hiểu Phi khinh thường hừ lạnh một tiếng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo.

Hướng Tuấn Ngạn nhìn gò má cô, chỉ hơi hơi cười cười, lòng của phụ nữ sâu không lường được, ngay cả ý nghĩ của các cô cũng không dám khen tặng, nhìn cô đang nổi nóng, anh cũng không dám nói lời nào.

"Tất cả tùy em."

Được, như vậy tùy cô. Lục Vân Thiên cùng Vu Uyển Tinh hai người bọn họ ở thành phố này cũng coi như có mặt mũi, vậy hãy để cho bọn họ hảo hảo thấy được danh tiếng của mình tốt cỡ nào.

"Anh có thể giúp tôi tra phương thức liên lạc của Ngiêm Tử Tuấn không?"

" Con rể thị trưởng?"

"Chính là anh ta."

"Đây không phải là vấn đề khó khăn gì." Vẻ mặt Hướng Tuấn Ngạn buông lỏng nói. Thẩm Hiểu Phi nhìn về phía anh, nện một quyền ở trước ngực anh, "Cuối cùng cũng có chút công dụng rồi."

"Van xin, lời của em là có ý gì, giống như anh đều không dùng được ấy." Hướng Tuấn Ngạn bất mãn ai oán nói.

“ Sau khi cho tôi cách thức liên lạc của Ngiêm Tử Tuấn, anh cũng có thể đổi đời được rồi."

Nói xong, Thẩm Hiểu Phi liền cười rời đi.

Hướng Tuấn Ngạn nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi lắc đầu một cái, ai, thật là tạo nghiệt đây mà, tại sao có thể cùng một Thẩm Hiểu Phi không đứng đắn như vậy trở thành bằng hữu tốt được chứ?

Bây giờ quán bar, trừ hai người phụ nữ bất tỉnh nhân sự, còn lại chính là phòng bao tại lầu năm, Mộ Ly vẫn đang kích động cùng với Qúy Linh Linh. Hai tiểu xử ở cùng một chỗ, dưới tác dụng của thuốc, chỉ hận không thể đem đối phương cũng phá.

Tình huống như thế, suy nghĩ kỹ một chút thì, cắn răng và dậm chân mà thôi.

Cũng không biết, lúc trời sáng, dược liệu hết tác dụng, hai người sẽ có biểu tình như thế nào đây? Chậc chậc. . . . . .

"Quách Hiểu Lượng, rốt cuộc cô có đầu óc hay không?" Sau khi về đến nhà, Tần Mộc Vũ nhịn suốt dọc đường đi, sau khi vào phòng, liền đổ ập xuống mắng Quách Hiểu Lượng .

Quách Hiểu Lượng nhìn Tần Mộc Vũ trợn mắt nhìn mình, nhưng mà nhìn bộ dáng tức giận kia của anh, cô cũng đành phải đem sự tức giận của mình dấu đi .

"Cư nhiên để cho anh ta trực tiếp chiếm tiện nghi, nếu như cô không có khả năng, cũng không cần dùng danh nghĩa của tôi mỗi lần ra đánh nhau !" Tần Mộc Vũ đi vào phòng khách, một cước đá vào bàn trà.

Quách Hiểu Lượng lại một lần nữa ngẩng đầu lên, trong con ngươi đã chứa đầy nước mắt, vốn là bị cưỡng hôn cũng đã đủ uất ức rồi, nhưng cô rõ ràng là đi giúp đãi ca giành phu nhân lại mà nhưng tại sao anh ta còn có thể như vậy mất hứng.

"đại ca à. . . . ."

"Lão đại. . . . . ."

"Không nên gọi tôi! Quách Hiểu Lượng, cô có thể khôn ra một chút được không, không cần luôn là một bộ dáng ngu ngốc, tôi có thể hỏi cô một chút năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?" Tần Mộc Vũ như cũ rống to, hình tượng lúc này so với người đàn ông lĩnh lãm trước đây hơi bị kém cạnh.

"Em. . . . . . Em hai mươi tuổi." Quách Hiểu Lượng lại một lần nữa uất ức cúi đầu nói nhỏ, vốn dĩ cô còn muốn cùng đại ca tranh luận một phen, nhưng ngẫm nghĩ lại hạ xuống, việc mình mới làm, quả thật có chút ngu ngốc.

"Hai mươi tuổi! Cô còn tưởng rằng cô chưa trưởng thành sao? Ngực lớn nhưng không có đầu óc, có phải dùng để nói cô hay không?" Đáng chết, rõ ràng khuôn mặt vẫn giống con nít, nếu như không phải cô nói siết sẽ đau, anh mới không để cho cô mặc lễ phục, nhưng kết quả đây, cư nhiên khiến tên đàn ông kia trực tiếp chiếm tiện nghi.

Hướng Tuấn Ngạn đó có phải là không có mắt đúng không? Thậm chí người của anh cũng dám khi dễ!

"Em. . . . . . em cũng không muốn đâu, dáng hình này tự có mà. . . . ." Quách Hiểu Lượng cong lên đôi môi đỏ mọng, loại chuyện như vậy cô có thể khống chế được sao? Ngực thích thì nó to, chẳng lẽ cô phải nói, không được to lên à?

"Cô. . . . . ." Tần Mộc Vũ bị cô làm cho nổi đóa, "Vậy cô sau này nên để tâm chút đi, đừng để cho đàn ông tùy tiện liền chiếm được tiện nghi!"

"đại ca . . . . . Anh thật hung dữ đó. . . . . . không phải em mới vừa giúp anh sao? Nhưng tại sao anh lại mất hứng như vậy đây?" Cô hiện tại thật sự nghĩ không thông.

Giúp anh? Có kiểu giúp như vậy sao? Trước mặt anh, bị người khác chiếm tiện nghi. Tối nay nếu như không Thẩm Hiểu Phi cũng ở chỗ đó, anh sớm đã trực tiếp đem Hướng Tuấn Ngạn đánh ngã trên mặt đất rồi, nhưng là cuối cùng, anh cũng chỉ có thể mang theo buồn bực trở về.

"Quách Hiểu Lượng, cho dù không có sự hỗ trợ của cô, tôi cũng có thể thu phục được cô ấy!"

Cắt. . . . . . Quách Hiểu Lượng nghe xong lời này, trong lòng lại tràn đầy bất mãn .

"đại ca, anh lại đang nói mạnh miệng rồi."

"Cô nói cái gì?" Tần Mộc Vũ lại trợn mắt trừng trừng , bộ dáng như muốn ăn thịt người .

"Rõ ràng chính là, lần trước cô Thẩm cũng chưa có đồng ý anh, lần này cô ấy còn mang ra cả bạn trai, nếu như không phải là em muốn cùng bạn trai của cô ấy làm người yêu, cô Thẩm căn bản cũng sẽ không đồng ý." Quách Hiểu Lượng lại bắt đầu tính toán, một lần nữa đem sức quyến rũ của Tần Mộc Vũ đả kích .

"Quách Hiểu Lượng!"

"A, đại ca à, anh nói nhỏ một chút được không, em nghe thấy sẽ sợ." Sợ? Cô sợ sao? Hoàn toàn không nhìn ra, một câu nói khiến Tần Mộc Vũ nghẹn lời không thể nói tiếp

"Quách Hiểu Lượng, cô đừng tự cho mình là đúng, không có cô, tôi cũng có thể đem Thẩm Hiểu Phi giải quyết. Cho đến bây giờ, còn chưa có người phụ nữ nào có thể chống cự lại được sức quyễn rũ của tôi." Tần Mộc Vũ thật sự bị Quách Hiểu Lượng làm cho tức giận, vào lúc này còn có thể tự luyến .

Quách Hiểu Lượng chu cái miệng nhỏ nhắn, đại ca thật đúng là. . . . . . Kiêu ngạo không ai bằng. Mỗi lần đều như vậy, vẫn cho là phụ nữ toàn thế giới đều sẽ thích anh, nếu không phải anh là đại ca của cô, cô đã sớm đả kích anh rồi. ( phục chị rùi, bây giờ không phải là đang đả kích a ý sao? )

"đại ca, anh cười lên rất đẹp mắt không giống như tên đàn ông mất nết kia." Quách Hiểu Lượng hiện tại chỉ đang nói đến cảm thụ của mình, Hướng Tuấn Ngạn cười lên trông rất dễ gần, mà đại ca của cô thì lại có một gương mặt rất quyễn rũ

"Ý của cô là chỉ tôi không bằng một tên mất nết?" Nổi giận, nổi giận, không được, làm sao anh lại cảm thấy choáng váng đầu vậy? Anh nhất định đã bị Quách Hiểu Lượng chọc giận đến mức huyết áp cũng tăng cao rồi.

"đại ca, đây là anh tự mình nói, em chỉ nói là nụ cười của anh thôi mà." Vẻ mặt Quách Hiểu Lượng phớt tỉnh nói, đại ca thực sự đã hiểu lầm cô, dẫu sao thì đại ca của cô cũng hơn một tên mất nêt đúng không? "Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ một phát tóm lấy bả vai của cô.

"đại ca, anh. . . . . . Anh định làm gì?" Quách Hiểu Lượng lập tức rụt cổ, khiếp sợ nhìn Tần Mộc Vũ, "đại ca, không nên đánh em nha, em chẳng qua chỉ nói sự thật thôi!"

Đáng chết, còn nói sự thật!

"Quách. . . Hiểu. . . Lượng, tôi cảnh cáo cô, lần sau cô còn dám chọc giận tôi, thì cô liền cút đi cho tôi!" Anh nghiến răng, thật sự hận không thể trực tiếp nuốt cô vào bụng. Dù thế nào đi nữa anh cũng hiểu, lần này Quách Hiểu Lượng thật sự là muốn giúp anh, nhưng trời mới biết, cô mỗi lần đều đem anh chọc giận đến não cũng bị thương!

"đại ca à, anh làm sao lại đuổi em cút đi a, anh Vũ Nhân nói, anh rất nhớ em, nên em mới trở về . . . . . ."

Cái gì? Cô nói cái gì? Anh nghĩ đến cô? Nếu như anh không nhớ cô, cô còn không vui lòng trở lại? Cô coi anh là cái gì, giống như đi ăn xin sao?

"Cô không cần thách thức tôi nữa!" Tần Mộc Vũ ôm cô nhích lại gần mình.

Quách Hiểu Lượng vội nghiêng mặt sang một bên, lão đại hỏa khí thật lớn a, đến gần anh cũng đã cảm thấy nóng rực rồi, "đạ. . . . . . đại đại, em. . . . . . Em sai rồi, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận." Cô nắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhận sai.

Từ xưa đến nay, kẻ thức thời mới là là trang tuấn kiệt. Quách Hiểu Lượng chính là như vậy, dù sao mỗi lần cô cầu xin tha thứ như thế, đại ca dường như cũng không tức giận nữa. . . . . .

Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, lời thô tục đến miệng lập tức cũng không nói ra được. Quách Hiểu Lượng ơi Quách Hiểu Lượng, mỗi lần đều dùng bộ dáng tội nghiệp này nhìn anh, nếu như anh không biết trước tính tình này của cô, có lẽ khi cô đối với anh làm vẻ mặt này, anh không chừng sẽ nhất thời cao hứng trực tiếp muốn cô, nhưng. . . . . . Anh đối với cô không làm sao có hứng nổi !

"Đồ ngốc!" Cuối cùng Tần Mộc Vũ chỉ còn cách mắng một câu.

"ừm. . . . . ." Quách Hiểu Lượng chu cái miệng nhỏ nhắn, trực tiếp chấp nhận câu đó, cô ngốc đấy!

"Trở về phòng thay quần áo, sau đó đi nấu cơm." Tần Mộc Vũ buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước, ngồi trên ghế sa lon, thật là nhức đầu mà!

"Được a! Đại ca, em lập tức đi làm!" Quách Hiểu Lượng nghe thấy lời này, lập tức vui mừng, mới vừa chạy đi, lại quay đầu, " Đại ca, còn có một nồi cơm đầy, chúng ta ăn cơm rang trứng đi!"

Vừa nghe đến cơm rang trứng, Tần Mộc Vũ chỉ có cảm giác khóe miệng run rẩy, cơm rang trứng, lại cơm rang trứng! Cơm rang trứng là họ hàng thân thích nhà cô phải không? Ở trong ấn tượng của anh, anh mỗi ngày ăn cơm tối đều là cơm rang trứng, hơn nữa không phải một chén nhỏ, anh và cô thường sẽ có cả một nồi lớn!

Chết tiệt. . . . . . Hình như Quách Hiểu Lượng từng nói một câu, thân thể cô đang phát triển, cần ăn nhiều!

Được, cần ăn nhiều, chẳng lẽ bồi bổ thân thể, cũng cần phải ăn cả nồi cơm to sao!

Điên rồi, điên rồi, anh thật sự muốn điên rồi.

"Ring Ring. . . . . ."

Lấy điện thoại di động ra, Tần Mộc Vũ oán hận tràn đầy!

"Mạc Vũ nhân, cậu chừng mới mang cô ta đi?" Mở miệng, chính là hỏa khí ngất trời!

"Đại ca. . . . . ."

"Tôi cho cậu biết, tôi đã cho các người ba cơ hội, mà cả ba cơ hội cô ta cũng dùng hết rồi, cậu ít nói nhảm đi, lập tức đem cô ta biến mất trước mặt tôi!" Vừa dừng lại rống to!

"Đại ca, anh buông lỏng một chút, giảm nhiệt. Chuyện kia, đã điều tra được chút manh mối."

"Hả?"

"Có chút manh mối."

Vừa nghe thấy lời Mạc Vũ Nhân nói, Tần Mộc Vũ lập tức trấn tĩnh lại, anh lần nữa an tĩnh ngồi xuống, "Từ từ nói." Hỏa khí nhất thời biến mất, nói đến chính sự .

Đứng ở cửa phòng, Quách Hiểu Lượng dựa vào cánh cửa, đại ca lại đang ở phía dưới mắng cô, chính xác phải là mắng anh Vũ Nhân, nghĩ tới đây hốc mắt cô không khỏi nóng lên. Cô thật sự là ngu ngốc, vẫn luôn là một người ngu ngốc, vì giúp anh theo đuổi phụ nữ, việc gì cũng có thể làm, nhưng cuối cùng cô vẫn là một tế bào lẻ loi ngốc nghếch.

"Quách Hiểu Lượng, cái người ngu ngốc này, về sau không được chọc lão đại tức giận nữa, bảo vệ anh, giúp anh lấy được thứ anh muốn mới là điều quan trọng nhất!" Quách Hiểu Lượng giơ tay lên, đem mu bàn tay lau sạch tất cả nước mắt chảy ra.

Thật ra thì, cô không phải luôn thích làm cơm rang trứng, nhưng bởi vì cô đã làm nhiều thức ăn. Đại ca chỉ có ăn cơm rang trứng sau đó mới nói một câu, cũng không tệ lắm. Cho nên mỗi ngày cô đều giúp đại ca, làm cơm rang trứng thật ngon, cô cũng không muốn ngày nào cũng ăn, về sau sẽ trở thành một quả trứng!

Đó. . . . . . Thì ra là cùng cơm rang trứng có quan hệ thân thuộc chính là —— Tần Mộc Vũ!