"Quý tiểu thư, xin rõ ràng một chút, Nghiêm Tử Tuấn từ hôm nay trở đi chính
là chồng của Lục Vân Thiên tôi đây. Còn nữa, nếu như cô hối hận, thì
không nên không biết tự kiểm điểm. Tối nào cũng đi hộp đêm tìm Ngưu
Lang, nếu không, Tử Tuấn là người thật thà như thế làm sao lại bỏ cô
chọn tôi." Lục Vân thiên lời thề son sắt, ánh mắt đổ mồ hôi, càng nói
càng khiến Quý Linh Linh thảm hại.
"Lục tiểu thư, cô nói chuyện
tốt nhất giữ đúng mực, tôi có thể kiện cô tôi phỉ báng." Quý Linh Linh
vẫn giữ vững thái độ tỉnh táo.
"Hả? Có phải phỉ báng hay không cô xem cái này một chút sẽ biết." Lục Vân thiên không biết cô ta lấy ra
tấm ảnh ở đâu, ném vào mặt Quý Linh Linh, bộ phận sắc nhọn của tấm ảnh
làm đau khuôn mặt Quý Linh Linh, nhưng cô rất nhanh cầm tấm ảnh lên.
Trong nháy mắt nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh, cô trợn tròn mắt, rõ ràng là đêm ở Dạ Dụ bị người ta chụp được .
"Nếu như tôi ngậm máu phun người, thì chứng cớ sao có thể ở trong tay tôi,
cô nói đúng hay không?" Nét mặt Lục Vân thiên tràn đầy đắc ý, cô ta trăm ngàn cực khổ mới tìm được điểm yếu của Quý Linh Linh, tốn không ít tiền cho bọn Ngưu Lang chụp những tấm ảnh này.
Sắc mặt Quý Linh Linh
đột nhiên trắng bệch, cô này không biết những tấm ảnh từ đâu mà có,
nhưng bây giờ cô có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Trước phải
tỉnh táo, lập tức hóa thành hư không, khiến cô ta không kịp xoay sở.
Cho dù là tầng lớp thượng lưu, người vây xem cũng chẳng khác gì tạp dân,
hơn nữa đám đông bàn luận càng sắc nhọn, làm cho người ta không đứng
vững được.
Đây nghĩa là gì, cô mới vừa gia nhập tầng lớp thượng lưu đã bị ra oai phủ đầu sao?
Trong mắt hiện lên tia không phục, mở miệng nói, "Tôi không biết tấm ảnh này
là ai làm cho cô, để cô ở đây ăn nói lung tung. Chỉ là, cô có thể yên
tâm nhặt hàng đã dùng rồi, bởi vì hắn cũng không phải là người tôi muốn, tôi đã có người yêu, hơn nữa so với Nghiêm Tử Tuấn tốt hơn rất nhiều.
Người đàn ông của tôi rất cường hãn, tôi tuyệt đối không cần đi tìm Ngưu Lang." Sắc mặt Quý Linh Linh chợt đỏ bừng, nói dối tung trời. Thời điểm nói hai chữ “cường hãn“, sắc mặt hơi nóng lên, đây là lần đầu tiên cô
nói hai từ này.
Lục Vân Thiên vừa nghe thấy Quý Linh Linh nói cô
nhặt hàng đã dùng rồi, liền nổi giận, thừa thắng xông lên nói " Hả? Vậy
gọi bạn trai của cô ra đây đi? Hôn lễ của tôi tập trung tất cả người nổi tiếng trong thành phố T, nơi như thế này mà bạn trai cô cũng có thể vào được sao." Chuyện cười, cô không phải là người dễ khi dễ, hai ba câu
nói láo của Quý Linh Linh, là có thể đẩy được cô đi nơi khác sao?
Lúc này, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, khiến hai nhân vật chính cũng cảm thấy khẩn trương không ngừng. Nhưng Lục Vân Thiên vẫn tự tin
đã có dự tính trước mà cười cười, nhìn Lãnh Dạ Hy bên cạnh Quý Linh
Linh. Hắn là một người không thích tùy tiện vì người khác gây phiền phức cho mình, là một thương nhân thông minh, hắn sẽ không vì Quý Linh Linh
mà ra mặt. Quý Linh Linh, cô thua là cái chắc.
Quả nhiên, như Lục Vân Thiên suy nghĩ, Lãnh Dạ Hy chỉ là đứng ở một bên, hắn giống như
những người xem khác, không có ý định nhảy vào.
Nếu Quý Linh Linh còn nói dối lập tức sẽ bị vạch trần, đáng chết! Cô cắn răng!
"Anh ở đây." Giọng nói âm trầm mà từ tính, vang lên ở ngoài đám đông, khiến
mọi người bất tri bất giác quay đầu lại nhìn lại, mỗi người đều nhường
đường.
Quý Linh Linh cũng không nhịn mang theo nghi vấn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Chính là Ngưu Lang tuấn tú ở Dạ Dụ?!
Quý Linh Linh không khỏi khiếp sợ, trong lòng rùng mình một cái. Hắn tới
làm gì, không phải là tới vạch trần nàng chứ. Nhưng câu kia, “Anh ở đây” là có ý gì.
"Anh đã nhìn lâu rồi, Vân Thiên, đã lâu không gặp,
em đúng là vẫn không hiểu chuyện không khoan dung như vậy." tất nhiên,
Mộ thiếu thừa biết tính tình Lục Vân thiên, không khỏi lắc đầu, Quý Linh Linh như thiên thần phủ xuống đứng một bên, bàn tay duỗi một cái, liền
đem Quý Linh Linh đang đứng ngây ngốc ôm vào lòng.
"Mộ thiếu?" Trong nháy mắt Lục Vân Thiên nhớ lại khuôn mặt quen thuộc này, khiếp sợ không thôi.
Mặc dù nhiều năm trước có nghe đến Hắc tiểu tử Mộ thiếu trở lại, nhưng cô
không ngờ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, lại trong tình huống như
thế này.
Hơn nữathật không ngờ Mộ thiếu cao lớn tuấn lãng, con
ngươi sâu thẳm, ánh sáng lóng lánh mê hoặc lòng người, làm cho không ít
con gái của nhiều nhân vật nổi tiếng cũng phát ra một tia thán phục.
Mộ thiếu xấu xa ôm Quý Linh Linh, trông thấy tấm ảnh trong tay cô, không
khỏi cười xấu xa cầm lấy. Sau đó cười với Lục Vân Thiên nói, "Ngày đó là anh hẹn Linh Linh gặp mặt ở đó, Linh Linh nhà anh rất cường hãn, ở Dạ
Dụ đánh ba tên côn đồ trêu chọc cô ấy đấy. Cho nên, anh yêu từ lần đầu
nhìn thấy cô ấy, bọn anh qua lại đã hơn hai tháng rồi." Mộ thiếu nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Quý Linh Linh muốn tránh cái ôm của Mộ thiếu, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.
"Anh ta không phải vừa trở lại liền gây xáo trộn thành phố T - Thượng tá
không quân kiêm đặc phái viên Bộ Quốc Phòng Mộ thiếu sao?"
Trong
đám người, những người đàn ông đã nhận ra thân phận Mộ thiếu, lớn tiếng
bàn luận, lại làm cho Quý Linh Linh bất ngờ như sét đánh.
Ngưu Lang này, lại là đặc phái viên Bộ Quốc Phòng?!
Trong lúc nhất thời, Quý Linh Linh sững sờ tại chỗ, hồi tưởng lại cái đêm ở
Dạ Dụ, còn có ở Bách Phỉ Á hai người làm trò cười, khiến cô hoảng hốt.
"Vân Thiên, em cứ yên tâm về Linh Linh đi, sẽ không giành đàn ông của em
đâu, bởi vì có anh ở đây, cho nên không cần đến hắn." Lời nói của Mộ
thiếu không cho Lục Vân Thiên một lối thoát.
Sắc mặt Lục Vân Thiên đột nhiên sầm lại, giận dữ cắn răng nhìn Mộ thiếu.
"Vân Thiên, thôi đi, hôm nay là ngày vui của chúng ta." Nghiêm Tử Tuấn không chịu được ánh mắt những người xung quanh, lên tiếng nói.
"Anh câm miệng cho tôi!" Giọng nói Lục Vân Thiên đột nhiên lên cao, tràn ngập lửa giận phun về phía Nghiêm Tử Tuấn.
Nghiêm Tử Tuấn sững sờ, không ngờ Lục Vân Thiên lại không nể mặt hắn.
Lục Vân Thiên biết mình hoàn toàn thất bại, bực tức xoay người đẩy đám người đi ra, trong lòng tức giận.
Mộ thiếu, Quý Linh Linh, các người tất cả đều nhớ kỹ cho tôi!
"Tốt lắm, các vị, hôm nay là ngày vui của con gái tôi, cám ơn mọi người đến
chung vui, không cần khách khí." Lục Chính Hạo thấy hòn ngọc quý trên
tay mình bị khi dễ, liền lên tiếng hoà giải.
Nhất thời hội trường lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ để lại Quý Linh Linh và Mộ thiếu, một
bên Lãnh Dạ Hy cùng Giang Tâm Dao nhìn nhau rồi lại nhìn bọn họ, liền
biết điều rời đi.
Không biết ai con ngươi Lãnh Dạ Hy quay vòng âm u.
Quý Linh Linh cùng Mộ thiếu đi tới ban công yên tĩnh của khách sạn, Quý Linh Linh không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi.
"Anh là ai?" Hắn làm sao biết tên cô.
"Em hẳn nhớ đến tôi, đúng không." Ánh mắt Mộ thiếu lấp lánh nhìn cô, hắn
cười, tác phong nhanh nhẹn, khiến lòng Quý Linh Linh thoáng qua một tia
chấn động.
"Vâng." Quý Linh Linh vẫn còn ở do dự, không biết làm
thế nào trả lời, nhưng vẫn nâng lên nụ cười như cũ "Vừa rồi cám ơn anh.
Còn có. . . . . . Cái đó, lần trước. . . . . . Thật xin lỗi." Quý Linh
Linh nói năng không rõ, cuối cùng nói một câu thật xin lỗi.
Cô
muốn chết, lần này coi như xong đời, hiện tại cô coi như là nằm trong
tay hắn rồi? Trước mặt người đàn ông này, chuyện lần trước bọn họ hình
như chưa làm xong, nếu như hắn muốn tận "Nghĩa vụ", cô có lý do gì để cự tuyệt.
"Hả? Tôi không chấp nhận, hơn nữa, lần trước em phóng
hỏa, tôi còn chưa có tiêu." Chợt, ánh mắt của hắn biến đổi, bàn tay theo bản năng đi vòng qua eo nhỏ của cô, lôi cô vào gần mình, để cho bụng
của cô dán sát thân thể của hắn.
Quả nhiên, con em mày, cô lại đoán trúng!
************