Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 117-4: Hiểu Phỉ trở về, bảo bảo vô ngại (4)




"Em. . . . . . Em đang ở nhà của anh, chừng nào thì anh trở lại, em. . . . . ." Em nhớ anh lắm, Quý Linh Linh che miệng thật chặt, không muốn làm cho tiếng khóc của mình phát ra.

"Một hai ngày nữa sẽ trở về, chăm sóc cho mình thật tốt, anh rất muốn trở về, nhưng còn chưa xử lý xong mọi chuyện."

"Rè rè. . . . . . Tút tút tút. . . . . ." Ngay sau đó là âm thanh tút tút của điện thoại.

Quý Linh Linh đưa điện thoại di động đặt xuống, anh ấy vẫn chưa về, Hiểu Phỉ lại nói cô hôn mê ba ngày, âm thanh của anh nghe rất tỉnh táo, có lẽ là chuyện rất khó giải quyết, anh ấy gặp phải khó khăn?

Hô. . . . . . Không cần nghĩ, còn có hai ngày, anh ấy sẽ trở về, cô chỉ muốn an tâm chờ anh trở lại là được rồi, cần nhất hiện tại là bồi dưỡng thân thể thật tốt, nếu như anh trở về lại gặp bộ dạng của cô như bây giờ, nhất định sẽ đau lòng.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Quý Linh Linh không khỏi khá hơn .

"Ting ting. . . . . ."

"A? Tâm Giao."

"Linh Linh, cô đã tỉnh! Cám ơn trời đất, cô không có chuyện gì!" Giọng của Giang Tâm Giao đầy hưng phấn.

"Ừ, tôi không có chuyện gì."

" Cô nha, không chịu chăm sóc mình thất tốt, nhưng bây giờ cô đã tỉnh, thì mọi chuyện đều tốt rồi. Tôi lại nói cho cô biết một chuyện tốt, hôm nay tôi vì công ty chúng ta lại ký kết thành công một hộp đồng, giá trị 50 triệu !"

"50 triệu!" Quý Linh Linh vừa nghe đến mấy cái chữ này, không khỏi có chút cảm thấy bối rối, công ty còn chưa bắt đầu được bao lâu, cư nhiên tìm được hợp đồng lớn như vậy.

"Hắc hắc, vui mừng đi, tôi nói là sẽ thành công mà. Mới vừa rồi tôi dùng con dấu của cô cùng đối phương ký hợp đồng, ngày mai chúng ta mà có thể chính thức khai công, còn dư lại sẽ chờ cô trở lại, giám đốc."

"Tâm Giao, trong khoảng thời gian này, thật vất vả cô rồi, tôi thật sự không biết nên sao sao cám ơn cô rồi, rõ là. . . . . ."Giọng của Quý Linh Linh tràn đầy áy náy.

"Đứa ngốc, ngươi đang nói nói cái gì đó? Cái công ty này cô mặc dù là chủ, nhưng cũng có không ít cổ phần của tôi mà, tôi làm như vậy cũng là vì mình. Bây giờ cô chính là thời điểm cô không thể làm việc, tôi làm nhiều một chút cũng là việc nên làm mà rồi, cô cũng không cần nói lời cảm ơn nữa." Giang Tâm Giao cười trêu ghẹo cô.

"Ừ, tôi biết rồi, chờ tôi ở đây hai ngày nữa là có thể xuất viện, chuyện thứ nhất cần làm, chính là muốn mời cô ăn cơm."

"Vậy tôi trước hết cám ơn Tổng giám đốc rồi. Linh Linh, trong công ty còn có một số chuyện, tôi trước hết không thể ở bên chăm sóc cô, tôi liền chờ cô xuất viện sau kiểm nghiệm công việc."

"Ừ, được, tôi cũng không có chuyện gì, không cần đến ."

"Vậy thì tốt, biết cô tất cả đều tốt, tôi liền an lòng, bây giời tôi đi làm việc, lát nữa lại điện thoại cho cô."

"Tốt."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng còn đang suy nghĩ đến 50 triệu, công ty còn chưa mở một tháng, liền kiếm được hóa đơn lớn như vậy, xem ra Giang Tâm Giao trong mấy ngày nay khẳng định đã làm nhiều chuyện. Cái người Đặng Thống Phủ chắc là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ có thể nhận được 50 triệu , để cô nghĩ tới đều không khỏi hưng phấn.

=^.^=

"Thẩm tiểu thư, đại ca tới." Ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Quách Hiểu Lượng đi ở phía trước.

Thẩm Hiểu Phỉ điếu thuốc trong tay dập tắt khói, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng ở cửa. Mấy tháng không có gặp, nhìn thân thể hình như càng ngày càng suy yếu.

"Hiểu Lượng, cô ra ngoài trước đi." Tần Mộc Vũ nói.

"Được."

Đợi Quách Hiểu Lượng đi ra ngoài, Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, trên mặt lại ngưng tụ lại mấy phần khinh thường, "Gấp như vậy, khiến tiểu nha đầu sùng bái anh rời đi, có phải sợ phá hủy hình tượng của mình trong lòng cô ấy?"

Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào cô, nghe lời nói của cô..., nhưng không có phản ứng chút nào. Vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng này của anh, cùng lúc bình thường quả thật có khác biệt một trời một vực.