"Khi nào hai người kết hôn?"
Sau khi im lặng không nói tiếng gì, Lãnh Dạ Hi hỏi một câu. Quý Linh
Linh đầu tiên là sững sờ, không hiểu mô tê gì như anh ấy một cái, sau đó cảm thấy nhiệt độ nóng hổi của ai kia truyền sang lòng bàn tay mình,
cuối cùng ánh mắt cô dừng nơi mặt Mộ Ly.
"Bụng của cô ấy ngày càng lớn, anh tính đợi cô ấy sinh đứa trẻ xong mới kết hôn?" Hiển nhiên mấy lời này là hỏi Mộ Ly.
"Dạ Hi, bọn em..." Cái vấn đề này Quý Linh Linh biết Mộ Ly cấn ở chỗ nào, cho nên định giải thích giùm anh.
Lãnh Dạ Hi nghe vậy, nhếch đầu mày, nhìn Quý Linh Linh.
"Linh Linh, em lên lầu xem hai đứa nó trước đi." Mộ Ly nhẹ nắm lấy tay của cô, trong ánh mắt là sự kiên định.
"Ừ được, vậy hai anh nói chuyện đi." Quý Linh Linh nói xong liền đứng lên.
"Ông Trung, đưa cô ấy lên lầu."
"Vâng"Ông Trung vội vã đỡ Quý Linh Linh, bước từng bước thật chậm lên trên lầu.
"Anh định nói với tôi cái gì, lại bảo cô ấy tránh đi?" Đợi bóng dáng Quý Linh Linh khuất sau ngõ quẹo chỗ cầu thang, Lãnh Dạ Hi lạnh giọng mà
hỏi.
"Giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi." Mộ Ly không trả lời thẳng vấn đề.
Lãnh Dạ Hi nhếch môi, trên mặt là sự giễu cợt: "Nếu anh đối xử với cô ấy không tốt, lúc nào tôi cũng có thể mang cô ấy đi khỏi đây." Anh nhấc
nhấc hàng mày, liếc nhìn Mộ Ly, từ giọng nói đến ánh mắt đều là sự khiêu khích.
"Gì chứ? Thì ra anh đến định phá hỏng tình cảm giữa hai người bọn tôi
à?" Mộ Ly cười một tiếng, chẳng đem lời Lãnh Dạ Hi nói đặt vào
lòng,"Đáng tiếc quá đi, anh tới muộn rồi. Giờ cô ấy đã có con với tôi,
chúng tôi mới thật sự là người một nhà."
"Thật sao? Nếu anh thật lòng với cô ấy thì sao, tôi cứ thích có ý kiến với sự hòa hợp về người một nhà của anh đấy, nhưng... "
"Không có nhưng nhị gì hết!" Mộ Ly trực tiếp ngắt lời anh ta: "Hai người chúng ta giờ đang trải qua cuộc sống riêng tư cá nhân, anh cũng không
cần quan tâm đến tôi làm chi. Tôi thấy anh cũng đâu thuộc dạng không tìm được phụ nữ nhỉ?"
Vừa nghe lời anh ta nói thế, Lãnh Dạ Hi lộ ra sự không tự nhiên trên mặt.
"Bị tôi nói trúng rồi à? Hiện giờ anh đã có phụ nữ đúng không?" Mộ Ly
lúc nói chuyện, khó bỏ được nụ cười bên môi, nên sớm có phụ nữ bên người mới tốt, tránh khỏi việc nhớ thương đồ bên người anh.
"Tốt nhất là anh nên chăm sóc cô ấy cho tốt!" Tựa như bị nói trúng
chuyện đó, Lãnh Dạ Hi đứng lên, nói xong một câu nói, ngay cả lời chào
cũng chưa nói, xoay người đi ra khỏi cô.
Mộ Ly cười hả hê nhìn theo bóng ai đó.
"Mộ Ly, anh ấy đi rồi à?" Lúc này Quý Linh Linh chợt xuất hiện ở đầu cầu thang.
"Ừ, đi rồi."
"Sao đi gấp thế không biết?"
"Anh nghĩ chắc có lẽ bị giẫm phải đuôi nên mới thế ấy mà." Nói xong, Mộ Ly liền đứng lên đi lên lầu.
Anh bước hai ba bước dài, đã đến ngay chỗ Quý Linh Linh đứng.
"Cái gì mà bị giẫm đuôi chứ?" Quý Linh Linh đặt tay lên bụng, để mặc cho anh vòng tay ôm mình vào lòng: "Có phải anh nói gì anh ấy không đấy?"
Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh, chỉ cười không đáp.
"Này này, anh cười cái gì đấy, anh nói nhanh đi, có phải anh lại làm
chuyện gì không đó? Anh ấy...Về phần anh đừng có ức hiếp anh ấy nữa, em
chẳng thấy ổn tí nào." Quý Linh Linh khẽ cong môi, tựa đầu vào ngực anh, một bàn tay nghịch cổ áo sơ mi anh.
"Không ổn ư? Có gì không ổn chứ? Anh cảm thấy vô cùng ổn đó chớ." Mộ Ly
nghe Quý Linh Linh nói vậy, lòng không vui. Cô còn dám giúp anh ta, mà
Lãnh Dạ Hi kia lại cảnh cáo anh trực tiếp kiểu đó nữa.
"Bọn mình ở đây cùng nhau mà, em...aizzz, anh làm thế nhất định muốn em
nói ra chứ gì, dù sao thì chính em cảm thấy có lỗi với anh ấy là được!"
Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này không thể ba bốn lời là có thể giải
quyết được, mà không nói ra thì khiến anh phát bực, còn mình thì bị ăn
tái.
"Em còn nói như vậy, anh sẽ xử phạt em dài dài!"
"Tại sao?"
"Anh ta thích em, em không thích anh ta, thì em có lỗi với anh ta à? Thế cả đống người phụ nữ đó thích anh, anh không thích họ, có phải bắt anh
sống cả ngày trong áy náy hay không? Hoặc là để mặc họ coi thường em,
tổn thương em?" Mộ Ly áp tay cô lên môi, hôn nhẹ lên đó vài cái.
"Chuyện này..." Đây là chuyện gì thế nhỉ? Thế nào vừa nghe anh ấy bảo
vậy, mình lại thấy anh ấy có lỗi với mấy người phụ nữ kia nhỉ?
"Chuyện này chuyện kia gì nữa, đầu em cả ngày chứa gì trong đó không
biết? Em chỉ có thể đối với anh, cũng chính người đàn ông nhân từ là anh đây này, đàn ông khác thì em phải tự động giấu đi, biết chưa?" Mộ Ly
thật sự muốn đè cô lên giường, sau đó giáo dục cô từ trên xuống dưới cho biết mùi.
"Đồ khốn này, sao cứ đánh trán em riết vậy!"
“Cả ngày em đần đần, không đánh em thì đánh ai? Mà đánh em, anh cũng đau lòng."
"Tạm thời tha cho anh." Quý Linh Linh cứ nhích qua nhích lại trong lòng anh, ngay sau đó lại yên lòng tựa người vào ngực anh.
"Hai đứa nó ở chung với nhau được không?" Mộ Ly vuốt mái tóc dài của cô hỏi.
"Tiểu Tiểu Tinh còn may, chỉ có Tư Tư hình như hơi hơi không thích chơi
với con gái, có phải mấy đứa nam ở tuổi này có tính bài xích kiểu đó
phải không anh?" Quý Linh Linh vừa nhắc đến hai đứa nhỏ này thì mày nhăn nhít lại, rõ ràng Tiểu Tiểu Tinh nhiệt tình chơi với Tư Tư như vậy, ấy
thế thằng nhóc lại không thích..
"Thì chắc vậy...,anh nhớ lúc nhỏ mình vẫn chơi bình thường với Lục Vân Thiên mà." Mộ Ly bế Quý Linh Linh lên, nói.
"Anh nói gì?" Quý Linh Linh vòng tay qua cổ anh, không khỏi căng thẳng:
"Lặp lại lần nữa coi, nhắc lại câu vừa rồi, lúc nhỏ anh chơi với ai?"
"Lục Vân Thiên." Mộ Ly cho cô câu trả lời thật.
"È hèm, bọn anh là thanh mai trúc mã ư? Lúc nhỏ anh gặp rất ít nữ sinh,
thế mà..." Nói khó nghe thì cô không dám nói khỏi miệng, để anh tự nói
vậy.
"Đúng rồi, lúc anh còn nhỏ anh gặp rất ít con gái, anh còn nhớ khi còn
bé có một lần bắt gặp một cô bé gái mặc váy màu trắng, cả người bị quăng vào vũng bùn...Lúc ấy, anh muốn đi giúp cô ấy, nhưng Lục Vân Thiên kéo
đi, quên lúc đó cô ấy nói gì." Mộ Ly ôm Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ, vừa nhớ lại vừa nói.
"Anh là con trai của ... thị trưởng Mộ!" Lúc Quý Linh Ling đặt mình lên giường, thì bỗng nhớ tới chuyện này.
"Hả?" Mộ Ly đang sững sờ thì Quý Linh Linh đã ngồi dậy.
"Lúc ấy ba của anh là Thị trưởng Mộ, còn ba Lục Vân thiên hình như cục trưởng đúng không?" Quý Linh Linh hỏi dồn.
"Làm sao em biết?" Mộ Ly cố che đi sự ngưng đọng cảm xúc trên nét mặt hỏi lại cô.
"Tên vô lại, cái cô bé gái rơi xuống vũng buồn đó là ... em đấy." Quý
Linh Linh nói xong, đẩy anh ra, không khỏi nhớ đến tình huống xấu hổ của mình lúc đó.
"Là em?" Trong giọng nói Mộ Ly là sự bất ngờ. Làm sao có thể chứ, lúc còn bé đã gặp cô rồi?
Quý Linh Linh mím môi: "Thời anh còn bé có phải người đen nhẻm, tóc ngắn ngủn, mặc quần ô vuông đúng không?" Cô dùng hết khả năng nhớ lại tình
huống ấy, cái hôm tổ chức tiệc mừng ăn lương đầu tiên nhà cô cũng được
Thị trưởng mời đến đó.
Do cô có mẹ ở nước ngoài cho nên thường xuyên được mẹ mua đồ màu trắng
để mặc, nhưng đến lúc cô vừa tới đó, mới phát hiện một bé gái bằng tuổi
cũng được mặc quần áo như mình, nhưng cô ta mặc áo trặng gạo đục.
"Chúng mình còn bé đã gặp nhau?"
"Đâu chỉ gặp qua. Nghe anh kể vậy, em mới biết năm đó ai hại em té ngã
trong vũng bùn." Nếu như anh không nói, cô còn không biết cái ả năm đó
đẩy mình tên gì ấy chứ.
"Lục Vân Thiên?"
"Ha ha, xem ra từ nhỏ em đã không vừa mắt cô ta rồi." Quý Linh Linh cười khổ một cái, duyên phận thật, đúng là hơi bất ngờ.
"Ha ha." Mộ Ly đưa ta xoa xoa mái tóc dài của cô "Thì ra lúc nhỏ chúng
mình đã gặp nhau rồi, anh còn nhớ rõ vẻ mặt lúc ấy của em, biểu hiện
gương mặt bình tĩnh, không khóc thét lên, cũng không khóc. Đây chính là
lý do vì sao anh muốn tới kéo em dậy."
"Nhưng vậy thì thế nào? Đến cuối cùng thì anh vẫn bị Lục Vân Thiên kéo
đi thôi.Em có thể nhớ rõ, vì hôm đó có rất nhiều con gái, mà có một mình anh là con trai, hơn nữa cũng không ra tay cứu em. Thật sự rất quá đáng mà." Quý Linh Linh nhắc tới chuyện lúc nhỏ là thấy buồn cười, dáng
người lúc nhỏ vậy, mà lớn lên thành dáng vẻ này, mắc cười thật.
"Ha ha." Mộ Ly khẽ vuốt ve bả vai cô, cô chỉ nhớ lúc đó anh không ra tay cứu cô, lại quên mất rằng, ai đưa khăn tay cho cô.
"Mộ ba mẹ anh đâu? Anh sắp xếp ở nước ngoài rồi à?" Quý Linh Linh đột
nhiên hỏi một câu, mà chỉ một câu nói đã khiến không khí như đóng băng,
cô hối hận mình đã thốt ra câu này.