"Cô chủ, cô muốn xem không?"
"À, hehe, không xem nữa, chú cất đi."
Mội câu của ông Trung làm Quý Linh Linh thoát khỏi trạng thái hối hận,
cuối cùng chỉ có thể gượng cười, để cho ông ấy cất giấy chứng nhận nuôi
dưỡng.
"Cô chủ, vậy tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe."
"Ha ha, vâng."
Đợi ông Trung đi rồi, Quý Linh Linh thật chửi mình mấy câu, tại sao có
thể xúc động như vậy hả? Tự nhiên đi chọc Mộ Ly làm chi không biết,
chọc anh ấy thì mình có kết quả tốt à? Vừa nhớ tới mấy câu nói với ảnh
ban nãy là...
"Xem hết chưa?" Đang lúc ấy thì Mộ Ly đẩy cửa ra, dựa vào cạnh cửa.
Quý Linh Linh có chút ấm ức khi nhìn anh, rõ ràng cố ý đây mà, cô giận dỗi ngó lơ anh.
Mộ Ly nhếch môi: "Em yêu à, đừng quên mấy lời em đã nói đấy nhé." Anh vô sỉ nhắc nhở cho cô nhớ.
"Này!"
"Sao thế?" Mộ Ly mím môi, mặt vẻ khó nén cười: "Mấy lời đó anh không bức anh đâu nhé."
"Anh ..." Quý Linh Linh nhìn anh, giận chết mất, anh ấy cố ý mà, rõ
ràng thấy cô giận còn bày cái bộ mặt đó."Không biết, em đổi ý rồi."
"Hả?" Vừa nghe cô nói thế, Mộ Ly bước dài thiệt dài tới chỗ cô: "Lặp lại lần nữa anh coi." Một tay anh nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào
mắt mình.
"Em. . . . . . Chính em muốn đổi ý đấy, hơn nữa em cũng muốn đi phá thai, anh có thể làm gì em hả?"
Mộ Ly nheo mắt lại, tỉnh táo quan sát nét mặt của cô.
"Em điên điên khùng khùng đi đăng ký với anh, nhưng sau đó thì sao, cầu
hôn cũng không có, cũng chẳng nói năng chuẩn bị hôn lễ gì cả. Hôm nay
lại đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, nếu như đổi lại anh, anh nghĩ sao?
Nếu anh không muốn lấy em, tại sao muốn đăng ký với em? Chẳng lẽ chỉ bởi vì đứa bé này ư?" Quý Linh Linh ngước đầu, trong mắt là sự mông lung:
"Nếu như chỉ vì đứa bé, vậy anh không cần làm lớn chuyện làm chi cho
khổ, em đi là được."
Ngước đầu phát cơn giận, thốt hết lời khó chịu bên trong.
Cúi đầu, nước mắt lại chảy xuống.
"Đồ ngốc này.” Mộ Ly ngồi xổm người xuống, lấy tay gạt nhẹ vài lọn tóc
cô, "Sao thích khóc vậy nhỉ? Sao không trực tiếp hỏi anh, hôm nay không
để Tiểu Trương chở về, có phải vì chuyện này không?" Giọng nói Mộ Ly
nhất thời dịu dàng, khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Cô nhìn lại anh, càng nức nở: "Anh, làm sao anh biết?"
Mộ Ly nở nụ cười, ngồi bên người cô, đỡ vai rồi ôm cô vào trong ngực:
"Người phụ nữ tính tình ngây thơ, không âm mưu, vô cùng phóng khoáng đâu rồi? Không phải là không tổ chức hôn lễ cho em, do chưa tới lúc mà
thôi."
"Chưa đến lúc? Anh kết hôn thì kết chứ, đợi đúng lúc làm chi?" Quý Linh
Linh chẳng hứng thú với mấy lời của anh được, "Trong lòng anh suy nghĩ
như thế nào em cũng không hiểu được, nếu như bây giờ anh nói anh không
yêu em, em cũng không cưỡng ép nữa làm gì."
Quý Linh Linh mắt đo đỏ, miệng chúm chím, dáng vẻ ấy không khó chịu bao nhiêu mà càng vô cùng hấp dẫn.
"Đừng điên khùng nữa!" Mộ Ly nắm chặt lấy đầu vai cô "Anh đã nói lời yêu em,thì sẽ không bao giờ rút lại, hiện giờ anh đang điều tra một vụ án,
mà nó lại có liên quan đến nhiều tổ chức khác nhau, nên anh không muốn
em lộ mặt trước nhiều người."
"Hả?" Quý Linh Linh nghe anh nói vậy không khỏi sửng sốt.
Mộ Ly lấy tay vuốt ve tóc cô, lại một lần nữa ôm cô vào ngực: "Em ấy, lúc nào mà hiểu được tấm lòng của anh." anh than nhẹ.
Quý Linh Linh cảm thấy mũi cay cay, nước mắt lại rơi xuống: "Thật xin
lỗi. Đúng là em không muốn rời khỏi anh, em muốn ở cùng một nơi với
anh."
"Tiểu Linh Linh à, em nói vậy có phải đang tính đổ hết lỗi lên người anh không?" Mộ Ly thấy cô nói vậy tâm trang cũng tốt hẳn lên: "Em đó, trong cái đầu này nè, không biết cả ngày chứa cái khỉ khô gì trong đó, toàn
suy nghĩ lung ta lung tung." Anh cốc trán cô một cái.
"Đồ khốn. " Quý Linh Linh lấy tay che trán, gương mặt khó chịu "Hôm nay
Giản Dao hỏi em mà, bao giờ cử hành hôn lễ, mà anh có nói qua với em
đâu. Em, em không có chút cảm giác an toàn." Nói xong, cô liền đưa tay
vòng lấy cổ anh, chu chu môi, kệ mặt sát ngực anh, rồi dụi dụi.
Mộ Ly vòng lấy eo cô: "Chờ vụ án này giải quyết xong xuôi, anh dẫn em
đi Paris chơi, giờ đừng có tin lời ai mà nghi ngờ anh." anh nói nhẹ,
vừa như an ủi cô, vừa như bảo đảm với cô.
"Paris? Có thật không?" Thấy anh nói vậy, mặt Quý Linh Linh không giấu nổi niềm hưng phấn.
"Ừ, nhưng bây giờ em phải ngoan ngoãn cho anh, nếu không đến lúc đó anh
không cưới em đâu đấy." Anh hôn lên khóe môi, trêu chọc cô.
"Không cưới? Hừ hừ, cô nương đây đã giao hàng rồi thì không trả hàng
nhé. " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh cũng hiện nét trêu đùa, đôi
tay càng ôm chặt lấy cổ anh, "Coi như bây giờ anh có hối hận, muốn đi
tìm em gái khác, ngại quá, nhờ anh chuyển lời tới tụi nó, kiếp sau phải
nhanh chân hơn một chút. Nhưng hôm nay em quyết định, em muốn dây dưa
với anh kiếp này, kiếp sau, rồi kiếp sau sau nữa, dây dưa đến khi em
ngán mới thôi!"
"Sao em ích lỷ thế, nếu đến lúc em ngán, mà anh chưa ngán thì sao đây?
Chẳng lẽ em định bỏ anh à?" Mộ Ly lấn người, nhẹ nhàng gặm gặm chóp mũi
cô, "Nói cho anh biết rằng, em yêu anh đi." Nhiệt độ giữa hai người
tăng lên cực nhanh, trong miệng hà ra toàn hơi nóng, phân tán khắp mặt
cô.
Quý Linh Linh khẽ cắn môi, cười hì hì trốn tránh nụ hôn của anh.
"Tay của anh lại không ở yên rồi." Cô hạ một cánh tay xuống, khẽ vỗ lên cái bàn tay đang sờ mó người cô: "Em lại không ngoan rồi." Cô cười
duyên, xem ra đàn ông phải dựa vào chính mình mới nắm giữ được, một cái
nhìn của người khác cũng có thể coi thường không nhớ làm gì. Vì cô chỉ
cần biết rằng, Mộ Ly chỉ yêu cô thôi, cô cũng chỉ yêu mỗi mình anh, vậy là đủ lắm rồi.
Mộ Ly tựa vào hõm cổ cô: "Bởi vì nó chạm vào em là mất kiểm soát."
"Tin anh mới là lạ." Quý Linh Linh nũng nịu nói, vừa ngẩng đầu lên thì Mộ Ly chớp cơ hội hôn cổ cô.
"Ha ha, đừng mà, ngứa quá đi." Cô nhỏ giọng cười nhẹ, anh quen thuộc với cơ thể của cô, cho nên biết rõ chỗ nào mẩn cảm nhất, hôn hít một hồi
khiến cái cổ trắng nõn đỏ ửng.
Cái người này, trong suốt những ngày cô mang thai, có trời mới biết anh
kiềm chế bao nhiêu, mỗi lần nhìn thấy anh thân mật mà phải chịu đựng
cũng tội.
"Này, đừng dùng sức như vậy, rất ..." Quý Linh Linh ôm cổ anh, nũng nịu
nói, "Anh gần đây...ừ, rất thoải mái" Cô thật lòng muốn nói, không cần
gấp gáp như vậy làm chi, ai có thể tưởng tượng ra rằng, đường đường là
một thượng tá, nhưng mỗi khi nhìn thấy phụ nữ của mình là làm ra cái
dáng vẻ như chết đói kia chứ?
"Ừ, anh mới đọc một cuốn tạp chí về cách trước khi làm ba. Như vậy chứ
... " Mộ Ly nói nói là làm, nhìn sự hưởng thụ với cách đấm bóp của mình, anh rất vui.
"Hả? Cách trước khi làm ba à? Được đấy. Bên kia, đúng, hơi hơi thoải
mái. Vậy đó là gì anh?" Quý Linh Linh nói dứt câu thì xấu hổ kề mặt vào
ngực anh, có bao giờ chủ động đâu, xấu hổ quá đi.
"Bày cách hiểu rõ phụ nữ lúc mang thai này, có những phản ứng gì này,
anh còn học thêm một số cách mátsa nữa. Hiện giờ em lấu lâu thấy mệt
mỏi, đó là phản ứng khi mang thai đấy, nên anh mới xoa bóp cho em thoải
mái."
"Anh ..." Quý Linh Linh khẽ cắn môi, thì ra anh ấy lén làm nhiều việc vì mình như thế.
"Ừ, em cũng được đám bóp cho thoải mái." Cô cũng muốn.
Cô cứ tưởng, anh nghe cô nói ngán anh, nên mới dạy dỗ cô kiểu này.
"Thoải mái à? Anh học cũng không tệ đúng không, nếu càng ngày càng tốt
thì em ngoan ngoan đi nhé, đừng cứ mở miệng là nói phá nó đi, anh đau
lòng muốn chết." Một bên thì nói, một bên thì cứ xoa xoa bóp bóp, vẫn
thấy chưa đủ.
Đang khi nói chuyện, đột nhiên trên người có cảm giác ươn ướt, cái tên vô lại này.
"Ừ, em biết rồi, không nói nữa, xin lỗi anh. Nhẹ nhẹ chút, không thôi em không thoải mái. Sau này em không nói mấy lời như vậy nữa." Tay nhỏ
nhắn ôm lấy đầu anh, nhắm mắt lại, mặc cho anh làm gì thì làm.
Mộ Ly làm theo lời cô. Bởi vì mang thai nên cơ thể cô càng đẫy đà, so
với vóc dáng cao gầy trước đây thì giờ khác nhau một trời một vực.
"Tiểu Linh Linh, em có thấy, em đang thay đổi không?" Mộ Ly nhẹ nhàng vòng eo cô, chỉ sợ chạm vào bụng.
"Hả?"
"Mỗi ngày đều có sự thay đổi, giờ tay anh đã ..." Mộ Ly cười xấu xa, còn lấy tay so sánh.
"Này, đáng ghét." gương mặt Quý Linh Linh đỏ phừng phừng, cái tên Mộ Ly này, chả bao giờ nghiêm túc được, "Đàn ông mấy anh không phải thích
như vậy à? Cơ thể em cũng chịu khuất phục dưới ý dê của anh rồi đấy,
biết anh thích, cho nên nó càng ngày càng phối hợp đấy thôi. Chẳng lẽ
vậy không thích à?" Quý Linh Linh cũng bắt chước y chang giọng điệu của
anh, toàn bị anh khi dễ, cho nên cô cũng muốn làm địa chủ một lần.
Nhìn dáng vẻ vừa nói vừa xấu hổ ấy, Mộ Ly căng đau đến khó chịu.
"Hôm nay em đã nói, chỉ cần anh chứng minh được, em sẽ phục vụ anh. Giờ
anh xin hỏi cô Quý một câu, đã chuẩn bị khi nào bắt đầu phục vụ tôi
chưa?" Mộ Ly ngẩng đầu lên, ngay sau đó đổi lại tay.
"A!" Quý Linh Linh sững sờ, trí nhớ anh sao tốt thế không biết, cho tới
bây giờ còn nhớ hết mọi chuyện "Đừng mà anh, lần nào anh cũng bới móc
em."
"Hình như anh nhớ là em tự yêu cầu mà ta." Mộ Ly thuận thế hôn hôn mặt cô, da dẻ trơn bóng khiến anh chả muốn dừng tay.
"Làm gì có!" Quý Linh Linh giả bộ xấu hỗ đấm lên vai anh một cái: "Đều
do anh hết, em nào biết mỗi lần anh nhỏ mọn là rờ người em chứ?".
"Có à? Anh chỉ nhân cơ hội đó nói cho cô gái nào đó biết rằng, làm việc
không nên xúc động quá trớn mà thôi. Chuyện gì anh cũng chưa làm, còn em thì cũng chả hỏi chẳng rằng, đã trực tiếp kết án tử hình cho anh, nếu
như tính tình em cứng rắng thêm tí, chạy mất tiêu, thì anh biết làm sao? Chẳng phải oan ngập đầu à?" Mộ Ly nói đến đáng thương vô cùng, tám đời
nhà Quý Linh Linh cũng không đuổi kịp tài anh, chỉ mới hai ba câu đã
khiến Quý Linh Linh tự dâng mình nộp mạng cho anh.
"Em ..." Quý Linh Linh cong môi: "Vậy lúc em hiều lầm anh, tậm trạng anh sao?"
Mộ Ly liếc cô một cái, "Muốn ăn thịt em."
May lúc đó anh biết kiềm chế.
Quý Linh Linh sững sờ: "Lưu manh! Trong đầu toàn mấy thứ đó." Cô nhịn không được cốc trán anh một phát.
"Vậy nếu không thì biết làm sao chứu? Đánh em à? Làm không được; mắng
em? Không được luôn; không cần em nữa? Anh làm càng không được. Cho nên
chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất, có thể nhất biểu đạt tâm trạng anh
nhất. Cho nên lần sau, em kích động thì nên nghĩ kỹ lại đi nhé, nếu
muốn làm vậy thì anh sự hành động tại chỗ với em luôn." Mộ Ly lại gần
cô, câu cuối muốn hù dọa cho vui.
"Này, đừng xúc động, đừng xúc động mà!" Quý Linh Linh tin anh, vô cùng
tin tưởng anh, trong xương tủy người đàn ông này toàn chứa sự lưu manh,
nếu làm anh ấy bực, chắc mình sẽ chạy trước khi bị ăn sạch mất. Hôm nay
cũng nhờ mình đang mang thai, không thôi anh ấy cũng dùng sức rồi.
Hehe, con cô cứu cô.
"Vậy sau này em còn nghĩ bậy nữa không?" Mộ Ly rèn sắt khi còn nóng hỏi, tay thì không an phận mò mẫm.
"Hứ, vậy cần phải xem biểu hiện của anh."
"Biểu hiện của anh?"
"Đúng vậy, ở bên ngoài, khi anh nhìn thấy gái, anh phải nhớ rằng, mình
là người đã có gia đình, không phải mấy tên độc thân hoàng kim kia. Phải thu hồi lực hấp dẫn của mình lại luôn, không được phóng điện với phụ nữ khi nhìn họ nữ." Quý Linh Linh tỉnh bơ nhìn anh, nói chuyện kiểu nghiêm chỉnh.
"Anh nhớ rằng mình chỉ phóng điện với em, còn mấy người khác, làm gì có."
Đó. Tên thượng tá này nịnh nhanh lắm.
Cô gái nào đó trơ trơ khuôn mặt hả hê với anh: "Nhưng mà, anh không
quyến rũ họ, cũng có nhiều đứa tự ngã nhào vào anh mà. Cho nên, em muốn
đề một biện pháp nho nhỏ, anh nghe không?" Quý Linh Linh nói đến đây, cố ý làm vẻ mặt khổ sở.
"Hả?" Mộ Ly cũng cảnh giác, Quý Linh Linh luôn dùng bộ mặt ngốc nghếch
khi ở bên cạnh anh, nhưng thật ra thì đầu óc cô có bao nhiêu thông minh, thì trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
"Đồ ngốc, anh yêu à..." Quả nhiên bắt đầu làm nũng rồi kìa, Quý Linh
Linh leo lên người anh, dùng thân hình đãy đà cà sát da anh, "Anh nói đi nói đi mà, mỗi ngày trước khi đi làm, em phải chỉnh sửa vẻ ngoài rồi
anh mới được đi. Ví dụ như để râu nè, mặc quần áo giày dép đơn giản tí
nè, tóc cũng không cần cắt theo định kỳ nữa nè, biết anh tê giáckhông?"
Thật ra thì Quý Linh Linh bày một đống cử chỉ trước mặt anh, nói ra một
đống lời nói, chẳng qua là vì 3 chữ cuối, anh tê giác.
"Em nói cái gì?" Mộ Ly thật hận không thể nuốt tròng cái người phụ nữ này vào bụng ngay tức khắc.
"Đồ ngốc, lớn tiếng thế làm gì, bé con của em sẽ sợ đấy. Phụ nữ vì người mình yêu mà trang điểm, thì đàn ông cũng vậy thôi. Anh nên vì em, như
vậy mấy người khác mới khinh thường anh rồi chả nhớ anh là ai, anh yêu,
em nói có đúng không?" Quý Linh Linh tiếp tục phát huy tiềm năng của
mình.
Không đúng! Đây là ngụy biện.
"Em không sợ anh hù em à?"
Em hận không thể để anh hù chết em! Dĩ nhiên câu này cô không dám nói ra đâu. Có trời mới biết, phải coi chừng một tên đàn ông ưu tú hơn người
bên cạnh, là điều khiến cô không có cảm giác an toàn. Hơn nữa hiện giờ
nhiều ả có thủ đoạn còn cao tay hơn trước. Không sợ Mộ Ly anh ấy đi
quyến rũ người khác, chỉ sợ mấy ả hồ ly quyến rũ lại thôi. Nếu xảy ra
chuyện bỏ thuốc ngủ như lần trước, cô thật sự không có bản lãnh bắt gặp
trùng hợp lần nữa.
Nghĩ đến đây, Quý Linh Linh đã cảm thấy sợ.
"Anh yêu à." Quý Linh Linh kéo cánh tay anh, dáng vẻ mềm mại tựa như nước.
Đồng ý đi, đồng ý đi mà.
"Ba, mẹ. Oa, ba đang bú sữa mẹ hả?"
"A!" Chỗ cửa đột nhiênxuất hiện một đứa con nít, Quý Linh Linh sảng hồn
hét lên một tiếng, còn Mộ Ly vẫn bình tĩnh như thường, tiện tay cài nút
áo ngực cô lại.
"Oa, ba ơi, con cũng muốn chơi thế." Tiểu Tiểu Tinh đứng ngay cửa, mặt hưng phấn cực kỳ: "Ba, con đi gọi chú ngốc đến chơi!"
Khốn kiếp.
Hai người nhất thời vạch đen đầy mặt.
"Tiểu Tiểu Tinh, lại đây con, ba ôm nào."
"Dạ."
Tiểu Tiểu Tinh được Mộ Ly ôm vào ngực, nhìn Quý Linh Linh một cách đầy
hứng thú, cho đến khi khiến cô ấy không được tự nhiên mới chịu ngừng,
xem ra sau này trước khi làm việc gì cũng phải đóng cửa trước mới được,
nếu không dạy hư trẻ con là không được.
"Tiểu Tiểu Tinh, cảnh con thấy ban nãy ấy, chỉ có thể ba làm cùng mẹ
thôi à, người khác không được làm thế, con biết chưa nào?" Mộ Ly ôm bé,
nói một cách nghiêm túc.
"Tại sao chỉ có ba làm cùng mẹ ạ? Tiểu Tiểu Tinh không được sao? Chú ngốc cũng không được ạ?" Tiểu Tiểu Tinh đầy thắc mắc.
"E hèm, Tiểu Tiểu Tinh có nghe lời ba không nào?" Chuyện này thật sự anh không biết phải nói với bé như thế nào.
"Nghe ạ, Tiểu Tiểu Tinh là con ngoan của ba mà, nên con phải nghe lời ba chứ."
"Vậy lời ba nói đã nhớ chưa?"
"Dạ?" Tiểu Tiểu Tinh nhìn ba, "A, con biết rồi! Mẹ chỉ có thể để ba ăn,
Tiểu Tiểu Tinh không được ăn, chú ngốc cũng không được ăn luôn! Ba, đúng không ba?"
Hai người lại xấu hổ lần nữa, xem ra phải khóa cửa.
"Ngoan lắm, ba phải đi làm, con ở đây chơi với mẹ."
Nói xong, Mộ Ly đặt bé lên ghế salon, anh đứng lên, trước khi đi làm,
thừa dịp Quý Linh Linh không chú ý, nâng cằm cô lên, ăn trộm một nụ
hôn."Này. " Quý Linh Linh khẽ mắng, Tiểu Tiểu Tinh còn ở đây mà.
Mộ Ly chỉ cười lại với cô, sau đó rời đi.
"Mẹ, con nói với mẹ một chuyện được không?" Mộ Ly vừa đi, Tiểu Tiểu Tinh đã lấn tới.
Quý Linh Linh ôm bé lên đùi mình, may nó không nặng: “Tiểu Tiểu Tinh, con muốn nói gì với mẹ vậy?”
"Mẹ, con muốn nói với mẹ một bí mật, mẹ giúp Tiểu Tiểu Tinh giữ bí mật
này nhé?" Nhìn vẻ mặt chân thành của Tiểu Tiểu Tinh bên mình, Quý Linh
Linh có chút buồn cười, người bạn nhỏ này mới năm tuổi thì có bí mật gì
chứ?
Tiểu Tiểu Linh đưa tay nhỏ kề sát bên mép tai Ngô Hiểu Dao, "Mẹ, thật ra con là đứa trẻ ba nhặt được."
"Hả?" Quý Linh Linh vốn đang cười, giờ lại đứng hình.
"Nhưng ba vẫn luôn gạt con, ông ấy sợ con biết sẽ đau lòng sẽ khó chịu.
Cho nên giờ con nói với mẹ nè, mong rằng mẹ đừng nói với ba, để ba khỏi
buồn."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của bé, Quý Linh Linh có cảm giác hốc mắt mình đang nóng lên.
"Có một lần ba nói chuyện phiếm với chú ngốc, ông ấy bảo chú ngốc không
được nói với Tiểu Tiểu Tinh chuyện này đó." Tiểu Tiểu Tinh chỉ sợ Quý
Linh Linh không hiểu, cho nên giải thích thêm một cái nữa.
Quý Linh Linh lúc này đã rơi đầy nước mắt, cô giơ tay lên, khẽ vỗ lên
mặt con bé: "Mẹ sẽ giữ bí mật này vì Tiểu Tiểu Tinh nhé, sẽ không cho ba biết nhé, được không con?"
"Dạ được ạ! Con biết mẹ tốt nhất mà." Tiểu Tiểu Tinh lập tức nhào vào lòng Quý Linh Linh.
Lần này tốt quá rồi, người mẹ mới này sẽ không vì chuyện của Tiểu Tiểu
Tinh mà ghét bỏ ba. Ba không gạt mẹ, ba cũng chưa hề kết hôn với ai,
cũng chưa có con ruột thịt gì cả, bé chỉ là đứa trẻ được nhặt về thôi.
Nhưng ba vẫn luôn luôn như một người ba ruột, đối xử tốt với Tiểu Tiểu
Tinh. Cho nên Tiểu Tiểu Tinh cũng muốn thương ba như vậy, và cũng sẽ yêu mẹ như ba.
"Cô chủ, cậu chủ nhỏ của ông Lãnh gọi điện đến."
Đang lúc ấy thì ông Trung đi vào.
"Đi nhận điện thoại nào con." Quý Linh Linh chùi hết nước mắt trên mặt, sau đó đi nhận điện thoại.
"Alo, Tư Tư hả con?"
"Mẹ, Tư Tư nhớ mẹ, muốn đi thăm mẹ nè. Nhưng chú không đồng ý ạ, bắt con gọi trước cho mẹ đó." Vừa nghe giọng đã biết miệng thằng nhóc này đã
vểnh lên cao rồi.
"Mẹ cũng nhớ Tư Tư lắm, đưa điện thoại cho chú con đi, để mẹ nói chuyện
với ông ấy nhé." Quý Linh Linh cười cười, tình mẫu tử thể hiện qua nét
mặt.
"Alo." Vẫn là âm thanh quen thuộc ấy, mang theo hơi lạnh lùng.
"Tổng giám đốc Lãnh,anh mang Tư Tư qua đây đi."
"Nó không quấy rầy em chứ?" Lãnh Dạ Hi vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng vẫn thấy được sự quan tâm trong đó.
"Không đâu, trong nhà mới có thêm đứa trẻ con, Tư Tư tới đây có thể chơi chung với nó."
"Ừ, tôi đưa nó qua đó."
"Ừ."
Sau đó cô liền cúp điện thoại, xoay người nói với cô nhóc: " Tiểu Tiểu
Tinh, lát nữa sẽ có anh trai nhỏ qua đây, con chơi với anh ấy được
không?"
"Dạ được!" Tiểu Tiểu Tinh vô cùng thích thú, lâu rồi chưa chơi với bạn cùng tuổi.
Quý Linh Linh nhẹ nhàng xoa đầu bé, Tiểu Tiểu Tinh là bảo bổi của ba, thì cũng là bảo bối của mẹ.
(Hết chương 112)