"Tâm trạng không tốt à?" Mới vừa lên xe, Mộ Ly đã vội ôm Quý Linh Linh vào trong ngực, cô cũng ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
"Ông Trung, chúng ta đi thôi."
"Vâng"
"Em không muốn đi." Quý Linh Linh nói không lớn, nhưng mặt thì kề sát ngực anh.
"Bọn mình không đi nữa, ông Trung, dừng xe lại." Nói xong, Mộ Ly mở cửa xe đi ra ngoài, chuyển qua mở cửa bên cô, đỡ bả vai cô: "Cẩn thận."
"Bọn mình đi đâu?" Xuống xe, Mộ Ly bảo ông Trung lái xe đi trước, ngược lại, Quý Linh đứng lơ mơ bên đường.
Mộ Ly khẽ nhếch môi, cánh tay dài vòng lấy eo cô, ghé sát tai cô nói man mác: "Em muốn đi đâu thì anh đi theo đó."
Trong hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, Quý Linh Linh xoay đầu nhìn anh.
"Tại sao lại khóc?" Anh chủ động lau nước mắt giùm cô, "Tiểu Linh linh à, em có thấy sau khi em mang thai con chúng ta thì thích khóc hơn không?"Anh vòng lấy người cô, truyền hơi ấm bên anh sang cô.
"Hừ, còn không phải do anh à." Đôi môi cô phím hồng, trông vô cùng đáng yêu.
"Anh? Cái người này luôn tìm lý do tầm bậy nè. " Mộ Ly véo chóp mũi cô.
"Ừ. . . . . . Đâu có đâu, cũng do anh chứ bộ, cho em nhiều cảm động quá làm chi, đề giờ em bỏ được tự ti, tự cao, không có suy nghĩ về chuyện tụi mình có xứng đôi hay không, toàn tâm toàn ý muốn sống bình yên với qanh qua hết tháng ngày. Cái cô Quý Linh Linh kiêu ngạo ngày nào ấy à, sớm đã bị dụ dỗ mất rồi còn đâu. Nhưng. . . . . . Em rất thích dáng vẻ không có chút mạnh mẽ như thế này hơn, bởi vì em biết, anh sẽ luôn đi cùng với em, cưng chiều em." Cô ngước đầu, nước mắt theo gò má đi xuống. Có lẽ bởi vì hạnh phúc mà niềm vui hóa thành niềm vui.
Ánh mắt Mộ Ly đột nhiên thâm trầm, nhưng vẫn có thể nhận thấy trong đó chứa đựng ánh cười và sự. . . . . . xúc động, "Đồ ngốc." Anh nâng cánh tay ôm cô vào ngực "Đâu phải cho tới bây giờ anh chưa nói qua với em rằng, qua nhiều năm như vậy, chỉ đến khi gặp được em, anh mới biết tình yêu là gì."
"Hả?" Quý Linh Linh cảm thấy trong câu nói của anh có ẩn gì đó, "Mộ Ly, anh làm sao vậy?" Thấy trong mắt anh hiện lên sự bi thương, cô vươn tay xoa mặt anh.
Chợt, anh chỉ cười: "Cái đồ này, kể từ khi có con thì buồn vui lẫn lộn, thích khóc nữa, có biết anh tưởng em bị đau gì không?"
"Ừ. . . . . . Không nên như vậy, chẳng qua xúc động quá nên em mới vậy, hơn nữa bộ anh không biết phụ nữ có thai dễ xúc động sao?" Quý Linh Linh ở trong ngực anh làm nũng, cơ thể nhẹ nhàng trêu chọc anh.
"Chuyện giữa Thẩm Lạc Nhất và An Trí Xa, bọn họ. . . . . . Chỉ là mâu thuẩn nhỏ giữa vợ chồng với nhau mà thôi. Em. . . . . . Hiểu anh của anh không?" Mộ Ly chuyển đề tai, cái đồ này mà thấy người khác bị tổn thương, là hận không thể thay họ đau khổ giùm, chẳng lẽ cô không biết, cô mà đau khổ thì anh biết sống sao ư?
"Em. . . . . . Anh biết gì không? Trước kia anh thấy anh ta rất được, anh An ấy đối xử với Thẩm Lạc Nhất rất tốt. Nhưng. . . . . . Mới vừa Lạc Nhất lại không cho em nhắc đến anh ta. Em. . . . . ." Quý Linh Linh cảm thấy chóp mũi chua xót, việc ở đời thật không thể tưởng tượng nổi, trong một thời gian ngắn mà Thẩm Lạc Nhất lại thế.
"Anh cũng biết rồi mà, An Trí Xa rất thương yêu cô ấy, sao anh ta có thể để cô ấy bị thương được chứ?" Mộ Ly ôm chặt cô, muốn dùng cớ này khiến cô suy nghĩ thoáng đi một chút, phụ nữ có thai đa sầu đa cảm cũng không phải chuyện tốt lành gì.
"Nhưng. . . . . ." Rõ ràng ban nãy cô thấy AN Trí Xa hầm hầm đi tới mà, không thấy ấm áp gì cả, " Bọn mình có mâu thuẫn thì anh cũng đâu có bỏ em đâu, còn anh ta . . . . . ."
Mộ Ly lấy tay ngăn môi cô, tại sao cô lại có thể so sánh anh với đàn ông khác nhỉ? Đây là một chuyện à? Được rồi, giờ cô đang có thai, anh không muốn cãi nhau.
"Anh yêu em nhiều, hiểu chưa?"
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: "Em không hiểu, bọn mình đang nói chuyện của Thẩm Lạc Nhất với An Trí Xa mà?"
"Em đó." Mộ Ly khẽ đánh ót cô, "Cuộc sống của em và bọn họ gắn liền với nhau à?"
"Thì sao?"
"Em hiểu rõ tình cảm của bọn họ không?"
"Không có." Chớ nói chi đến nhiều.
"Thế có phải bản thân mình nghĩ nhiều quá rồi không?" Mộ Ly khẽ vuốt mái tóc cô, giống như đang giáo dục một đứa con nít mới lớn, giọng nói êm ái, trong ánh mắt cũng mang theo lý giải giùm cô.
"Em. . . . . ." Quý Linh Linh sững sờ nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào.
"Đồ ngốc, đừng cử động!"
"À?"
"Anh. . . . . .Bọn mình về nhà đi!" Nhìn dáng vẻ không biết làm sao của cô, anh muốn ngừng yêu cũng không được. Quý Linh Linh của mày hạ độ mày rồi. Lòng tốt của mày, hư hỏng của mày, đồ ngốc của mày, mày làm gì cô ấy cũng không biết.
"Không. . . . . ." Không muốn, cô còn muốn đi ra ngoài nhiều nữa cơ, nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu phản khán, đã bị anh bế lên, ngay sau đó một chiếc xe chạy tới bên cạnh bọn họ.
"Này, bọn mình còn đi tản bộ mà anh." Ngồi vào xe, Quý Linh Linh lớn tiếng kháng nghị, tản bộ ở đâu hả, rõ ràng mới đứng trên đường lớn mà, cô không thích.
"Không cho em nói chuyện!" Trong lời nói anh mang theo sự kiên nhẫn, giơ tay lên, kéo chiếc rèm ngăn giữa lại.
"Tại sao không co. . . . . ." Miệng còn chưa nói xong thì đã bị ai đó chặn lại.
Anh cuồng say gặm nhấm đôi môi cô, thỉnh thoảng là dịu dàng, thỉnh thoảng là bá đạo, đột nhiên anh cho cái lưỡi tiến vào khoang miệng cô, mút lấy ngọt ngào trong đó.
"Ừm. . . . . ." Quý Linh Linh đang muốn phản kháng, thì tự nhiên cảm thấy lành lạnh, ngay sau lại cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve chơi đùa nơi cửa động. Đôi môi nóng ấm tùy ý liếm mút môi cô, còn bàn tay ấm áp thì vỗ về chỗ mềm mại của cô.
Chỉ trong chốc lát, đã khiến Quý Linh Linh thở hổn hển không ra hơi.
"Không. . . . . ."
"Bé cưng, em nói gì hả?" Mộ Ly tiến sát đến cô, cọ cọ bên vành tai cô, giọng nói mờ ám, làm cho khoảng cách giữa bọn họ giảm đi trông thấy.
"Em. . . . . ."Cô nhình thẳng vòa ánh mắt anh, cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng trong mắt anh là lửa nóng, nhưng cô lại không biết, ánh mắt mê lý và đôi môi sưng đỏ lúc này, đang khiến đối phương khó kiềm nén.
"Tiếp tục thì em. . . . . ."
“Em sao nào?" Phản ứng của cô mà anh khẽ cười, đồ ngốc không an phận. Bàn tay to anh nhẹ nhàng vuốt ve đùi cô, giống như giúp nàng xoa bóp, qua một hồi anh nói, "Lần sau có thể đừng mặc quần dài không em?"
Quý Linh Linh trừng trừng,"Là anh bảo em thay váy mà còn nói." Người này, biết mặc cái gì thuận lợi, cái gì khó khăn, ấy vậy còn ngờ cô, hừ hừ.
Anh cũng chỉ cười trừ mà thôi, anh cắn vành tai cô, nói mờ ám: "Đồ ngốc, có phải em cũng muốn không?" Giọng nói đầy sự cám dỗ.
"Ghét, không nói cho anh đâu." Quý Linh Linh ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng anh sẽ không cho cô thời gian để ngượng ngùng, nâng cằm cô lên, nói khẽ: "Nói, em muốn anh đi nào. . . . ."
Quý Linh Linh xấu hổ, gò má đỏ ửng vì hành động của anh, "Không cần. . . . . . Sẽ bị nghe thấy đó." Cô nhỏ giọng nói.
"Bọn họ không nghe được đâu." Thì ra cô nghĩ người khác sẽ nghe được,
không muốn người khác nghe, thì sẽ không có người dám nghe.
"Em. . . . . ." Một tay cô vuốt vùng bụng mình, thay phía dưới đã hơi lộ ra ngoài, "Em. . . . . .” Cô khẽ cắn môi, "Em muốn. . . . . . Muốn anh
dịu dàng. . . . . ."
"Ha ha." Mộ Ly hắng giọng cười cợt, ngay sau anh nhào lên người cô, như một con ngựa hoang mất cương, tùy ý làm việc mình thích.
"Ừm. . . . . ." Quý Linh Linh cảm thấy cả người khẽ run lên, tay nhỏ nắm chặt lấy mái tóc ngắn củn của anh, "Ừ. . . . . . Bên trái một chút. . . . . ."
Anh cười, cái đồ ngốc này đã biết tìm cách làm mình thoải mái rồi đấy,
anh trực tiếp nắm lấy tay cô đưa xuống phía dưới cảm nhận.
"A “ Quý Linh Linh bị tình huống bất ngờ này dọa đến sợ, "Anh. . . . . . Cái tên lưu manh này. . . . . ." Bây giờ đang ở trên xe, anh lại dám. . . . . . Quý Linh Linh cảm giác hai gò má mình như bị thiêu đốt, ngay
lúc đó bên dưới đang làm theo sự chỉ dẫn của anh.
"Không cần. . . . . . Tay em mệt."
"Phải làm nhiều cử động thì cơ thể mới tốt được em à." Ngụy biện, mười phần là thế.
"Ừm. . . . . ."
"Nhỏ giọng một chút." Quý Linh Linh vội vàng dùng tay còn lại bịt kín miệng anh, " Mất mặt quá đi."
"Hả?" Đôi mắt anh lộ vẻ nguy hiểm.
Quý Linh Linh cảm thấy đầu lưỡi mình tê cứng, không biết nên nói gì, "Em. . . . . ."
Anh tóm lấy tay cô "Ngồi trên người anh đi." Anh cố đè nén giọng nói trầm bổng của mình.
"Sẽ cấn con mình đấy." Quý Linh Linh đỏ mặt nói, cô không muốn nghe lời, nhưng bụng lớn rồi, ngăn cản việc này.
"Anh sẽ cố!" Mộ Ly đỡ lấy bả vai cô, trong giọng nói tiết lộ sự cấp thiết bây giờ của anh.
"Đừng cử động, để em đi." Quý Linh Linh đau lòng nhìn vẻ chịu đựng trên mặt anh, mong sao thời qian trôi qua nhanh một chút, sau khi sinh còn
thì anh sẽ không còn phải chịu đựng như vậy nữa đâu. Cô chậm rãi đứng
dậy, hai chân giạng trên người anh, vòng tay ôm lấy cô anh.
"Mộ Ly, rất khó chịu hả anh?" Cô nhẹ nhẹ lâu đi mồ hôi rịn trên trán anh.
Chỉ thấy anh mỉm cười rồi lắc đầu bảo không. Quý Linh Linh thấy lòng
mình nóng lên, nước mắt lại lăn xuống, cô áp người tới, khẽ mút vành môi anh, "Nhịn thêm chút nữa, còn sáu tháng nữa thôi."
"Ừm!" Mộ Lý đáp trả một cách nặng nề, trở tay ôm lấy đầu cô, đưa bàn tay tô vào lớp quần áo cô.
"Ừ. . . . . ." CÔ nhẹ rên rỉ, mái tóc dài rối tung "Nhẹ một chút ~ ừ. . . . . ." Bởi vì thể lực của mình bây giờ hơi yếu, cho nên cô chỉ có thể
tựa trước người anh, tùy ý để anh làm gì thì làm.
Mộ Ly không quay đầu lại, hôn môi cô, hơi thở ấm áp ngọt ngào đều bị anh hút lấy.
"Ô ô. . . . . . Ừ ~" Từng từng mật ngọt trong người chảy ra, khiến cả người cô thoái mải vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, cô đã cảm thấy toàn thân mình đầy mồ hôi, từ trêm
trán chảy xuống phía dưới, cơ thể mềm mại ép sát người anh..
"Còn có sáu tháng nữa con mình mới sinh ra, thời gian quá dài, Mộ Ly à,
em cho anh cơ hội này đấy." Bỗng nhiên cô ngồi thẳng người, nhìn thẳng
vào anh.
"Hả?" Mộ Ly ngước mắt nhìn cô, chẳng hiểu mô tê gì.
"Cái người này " Cô đánh lên ngực anh "Chỉ cần nơi này không thay đổi,
em không để ý chuyện anh đi tìm. . . . . . anh đi tìm phụ nữ khác đâu. . . . ." Cô khẽ cắn môi dưới, làm như chuyện này rất quan trọng.
Hơi thở Mộ Ly vốn vui vẻ nhưng ngay tức khắc chuyển sang nghiêm túc, "Em lặp lại lần nữa cho anh." Âm thanh trầm thấp mang theo sự giận dỗi.
Quý Linh Linh nhìn anh, vì sợ hãi mà quên việc mình đang mang thai nên
giữ gìn tâm trạng, nhào vào người anh, sau đó khóc rống lên.
Cảm nhận được cơn run rẩy, bả vai rung nhè nhẹ, cùng với tiếng khóc của
cô, cơn nóng giận vừa dâng lên đã hạ xuống. Anh khẽ vuốt tấm lưng nõn
nà: “Đừng khóc!”
Quý Linh Linh mím môi, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô nói thương tâm:
"Nhưng anh biết làm sao đây? Em thấy anh vậy rất khó chịu." Cô khẽ đưa
bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt anh.
Anh nắm lấy tay cô, sắc mặt có chút khó coi: " Bây giờ anh. . . . . .
Muốn mổ cái đầu em ra coi thử đây! Em mong chi sẻ cơ thể của anh với
người phụ nữ khác à?"
Quý Linh Linh ngậm kín miệng, nước mắt càng chảy nhiều hơn, cô không muốn đâu.
"Không cần trề mô ra đâu, em nhìn cái bộ dạng “hẹp hòi’ của em đi, chả
giống cái người mới nói ban nãy tí nào?" Mộ Ly trêu chọc cô vài lời, lấy tay gõ trán cô, "Sau này nghĩ kỹ rồi nói biết chưa, nói kiểu đó lần nữa thì biết tay anh đó?"
Nếu như mà ta đi tìm những nữ nhân khác, ngươi nên làm cái gì?
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Quý Linh Linh tiếp tục khóc lóc "Anh càng đối xử tốt với em thì càng khiến em buồn?"
Gì. . . . . .Cái đồ này, bộ coi anh như ngựa đực hả?
"Đừng có nghĩ bậy nữa, sau này anh khó chịu thì em dùng bản tay nhỏ nhỏ
này an ủi anh là được rồi, biết chưa nào?" Anh mang theo sự cưng chiều
xoa mái tóc cô, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô mà lòng anh thấy hạnh phúc
xiaats bap.
"Chỉ sờ là được à?"
"Dĩ nhiên, em cũng có thể. . . . . . Dùng cái này hôn nó." Mộ Ly nở nụ
cười,."Không thích, có điên mới làm. " Quý Linh Linh vội bụm miệng mình
lại.