Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 101: Bà chủ nhà không an phận




"Mộ Ly, anh đi đâu vậy?"

Quý Linh Linh mặc đồ ngủ, trên người lại quấn thêm một lớp chăn mỏng, chân mang dép, đôi mắt còn đang buồn ngủ nhìn Mộ Ly toàn thân ăn mặc chỉnh tề đang chuẩn bị phải ra khỏi cửa.

"Sao lại không ngủ thêm một chút nữa?" Mộ Ly vừa muốn đi ra ngoài, nghe thấy giộng cô, bước chân của anh lập tức rụt trở về, anh xoay người lại đi lên cầu thang.

Lão Trung đứng tại chỗ nhìn, xem ra phải một lát nữa Mộ tiên sinh mới có thể ra ngoài được.

"Bình thường không phải em ngủ rất nhiều sao?" Anh lấy tay vuốt nhẹ tóc đang rơi trước mặt cô, trong giọng nói tràn đầy sự cưng chìu trách cứ. (Mad: ý là trách yêu á).

"Đã dậy rồi, không có anh ở bên cạnh nên. . . . . ." Quý Linh Linh cúi đầu, như là muốn đem khuôn mặt và cái cổ đã đỏ bừng mà che giấu đi. Cô cũng không muốn cho anh biết, cô bây giờ rất ngán anh. ( Mad: Đoạn này em không hiểu gì hết trơn à!).

Mộ Ly đi lên phía trước, nhẹ nhàng mở rộng tay ra, liền đem cô ôm vào trong ngực.

"Anh còn phải đi làm, chờ lát nữa anh sẽ về ở nhà cùng với em, có được hay không?"

"Muốn đi bao lâu?"

Ax, Quý Linh Linh sau khi vừa nói xong, liền muốn đem đầu lưỡi của mình cắn đi, cả người liền trở nên lúng túng!

Chỉ thấy trên mặt Mộ Ly thoáng qua một tia tươi cười không dễ dàng phát hiện, "Buổi tối sẽ trở lại." Hôm nay có chút chuyện quan trọng phải làm, anh cũng muốn lúc nào cũng ở bên cạnh cô, nhìn cô đối với anh đầy sự lưu luyến, nhất thời làm cho tim của anh cảm thấy khá hơn.

"A, buổi trưa cũng không trở về." Quý Linh Linh cúi đầu, than nhẹ một tiếng.

"Ngoan, anh sẽ cố nhanh chóng trở về." Mộ Ly vuốt nhẹ lên miệng của cô, nhẹ nhàng ở trên môi hôn của cô một phát.

Vừa lúc anh muốn đi, thì lại phát hiện Quý Linh Linh nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh, bộ mặt giống như là không hề muốn anh rời đi vậy.

"Cái cô bé này." Những lời này, là Thượng tá Mộ vừa cười vừa nói.

Lão Chung lúc này vô cùng xác định, phải một lát nữa thì Mộ tiên sinh mới có thể xuống lầu, bởi vì ngài ấy muốn ôm Quý tiểu thư trở về phòng ~. . . !

"Nghe lời, ngủ thêm một lát nữa." Mộ Ly đem Quý Linh Linh thả vào trên giường, anh cũng đi theo nằm xuống ở bên cạnh cô, mặc cho cô ôm cổ của mình. Lúc anh nói chuyện thì không khí ấm áp cũng rơi xuống mặt cô.

"Ừ." Quý Linh Linh mặc dù đã đồng ý, nhưng tay lại không có nới lỏng được phân nửa nào, cô cũng thuận thế trực tiếp tiến sát vào trong ngực của anh, cọ qua cọ lại.

Sau một phút, thân thể Mộ Ly liền căng thẳng, cô bé này thật sự là quá mê người, không cần phải nói nhiều cũng đủ để anh khó mà có thể kiềm chế được.

"Ngoan ngoãn ngủ một mình được không, bảo bảo cũng cần ngủ nhiều một chút, bây giờ anh đi làm, anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, có được hay không?" Mộ Ly âm thanh ách ách, ghé vào bên tai của cô nhẹ giọng hỏi.

Quý Linh Linh không trả lời, lại khẽ lắc đầu một cái, ý tứ là đã rất rõ ràng rồi.

Hôm nay không biết cô bé này lại làm sao nữa, ngày thường cũng không có dính anh như vậy.

"Bảo bối, con hôm nay thì sao, có phải là không thoải mái hay không?" Mộ Ly đem bàn tay của anh đặt ở trên bụng của cô, nhẹ nhàng qua lại vuốt ve.

"Không có. . . . . ." Quý Linh Linh vẫn dựa vào trong ngực của anh.

Mộ Ly suy nghĩ một hồi, cũng không có chuyện gì để cho cô quan tâm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế này thì cũng không thể đoán ra được tâm tư của cô rồi.

"Bảo bối, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em một chút, có được hay không?" Nhìn cái bộ dáng này của cô, coi như anh có đi làm thì trong lòng cũng không an tâm được, giải quyết xong chuyện lần này, anh nhất định phải xin nghỉ, theo cô nghỉ đẻ!

"Không cần ~" Quý Linh Linh giống như làm nũng tựa vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, bày tỏ kháng nghị của mình.

Ha ha, lần này Mộ Ly thật sự là cảm thấy rất buồn cười, cô có biết làm như vậy khiến cho anh cảm động biết bao nhiêu hay không, anh đã từng muốn giống như bây giờ, nhìn cô làm nũng với anh, làm cho anh có chút “thụ sủng nhược kinh”.

(Mad: thành ngữ này chắc ai cũng biết nhỉ “…..”: được sủng ái mà lo sợ…)

"Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải hay không buổi tối mơ thấy ác mộng hay không?" Mộ Ly đem cô biến thành đứa bé ba tuổi. "Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có được hay không?" Mộ Ly khe khẽ hôn lên mái tóc của cô, trong giọng nói cũng nghe ra được đau lòng không nói ra được.

"Em. . . . . . Em nói, anh sẽ đồng ý với em sao?" Trầm mặc một hồi, Quý Linh Linh rốt cuộc mở miệng hỏi.

"Nói một chút thử coi." Quả nhiên là có chuyện.

Quý Linh Linh nhẹ nhàng buông tay ra một chút, làm cho hai người bọn họ có thể mặt đối mặt nói chuyện, "Em muốn đến công ty." Ánh mắt yếu ớt, giọng nói cũng yếu ớt.

Không được! Mộ Ly theo bản năng chính là muốn nói những lời này, thế nhưng anh lại không có nói ra. Anh am hiểu nhất chính là dùng phương pháp mềm dẻo để làm cô nghe lời, nếu như cứng rắn phản đối, không chỉ sẽ làm cho cô phản kháng vô cùng kịch liệt, chủ yếu nhất là đối với thân thể của cô sẽ không tốt.

Không đợi được câu trả lời của anh, Quý Linh Linh lại bị chiếm tiện nghi một lần nữa, đôi môi lại bị hôn lấy, này, bây giờ là thời gian thân thiết sao? Cô là đang hỏi chuyện có được hay không?

Một nụ hôn thật lâu, hai gò má của Quý Linh Linh ửng hồng, thân thể cũng bắt đầu không chịu nổi mà run rẩy, đôi mắt ướt ác mờ mịt nhìn anh, bộ dáng giống như là vẫn chưa thỏa mãn.

"Bảo bối, còn muốn hôn một lần nữa sao?" Mộ Ly chăm chú nhìn gò má mềm mại của cô, trên người đã sớm chuẩn bị rục rịch chộn rộn, nếu như không phải là bận tâm đến thân thể của cô, anh đã sớm không khống chế được lật thẳng người lên.

"Em. . . . . ." Quý Linh Linh đã sớm xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, "Em. . . . . . Muốn."

A. . . . . .

Mộ Ly ngẩn ra, "Bảo bối, em nói cái gì?" Anh có phải nghe nhầm rồi hay không? Tiểu bảo bối của anh cư nhiên bây giờ chủ động yêu cầu? Anh quay mặt của cô lại, "Lặp lại một lần nữa." Âm thanh nhất thời trầm thấp khàn khàn đi mấy phần.

"Em nói, em nghĩ muốn anh. . . . . . Để cho em đi làm." Nói xong, nụ cười xấu xa này đúng là Quý Linh Linh rồi.

Mộ Ly khẽ nhíu mày, cái người phụ nữ này, bây giờ bắt đầu không ngoan rồi, cư nhiên học cách gài bẫy anh.

Lại một lần nữa, đôi môi lại một lần nữa bị quấn lấy, anh trằn trọc trở mình, đôi tay cũng nới rộng ra, di chuyển đến những nơi mềm mại của cô, mọi nơi đều sờ qua một lần.

"Vì anh, không cần đi, có được không?"

Lúc này hô hấp của Quý Linh Linh cũng đã trở nên dồn dập, "Em. . . . . ."

Còn chưa chờ cô nói xong, Mộ Ly giống như một đốm lửa vậy, lại một lần nữa cuốn lấy môi cô, lửa nóng trong người càng ngày càng nghiêm trọng, xem ra một lát anh còn phải tắm lại một lần mới được.

"Ô. . . . . . Ngừng. . . . . . Ngừng. . . . . ." Sẽ không dừng lại chứ, cô thật sự là không chịu nổi, bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, thân thể không biết là bị làm sao, càng ngày càng trở nên kỳ quái.

Đầu hàng, đầu hàng.

"Bảo bối, vì anh, không cần tới đó, có được hay không?" Mộ Ly cắn môi hồng của cô, nhỏ giọng hỏi, nghe lời nói thì có mấy phần bá đạo, nhưng cũng lại có mấy phần cầu xin.

"Em. . . . . ." Nhờ hai người đang gần sát nhau như thế này, nên cô có thể nhìn rõ ràng đáy mắt của anh ẩn núp sự yêu thương dành cho cô sâu đến vô cùng. Anh yêu cô, rất rất yêu cô, nếu như cô cố ý muốn đi làm, anh nhất định sẽ đau lòng. "Thật xin lỗi, đã để cho anh lo lắng, em không đi, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh."

"Ha ha, bảo bối, tới hôn một chút nào."

"Đừng á ~"

Lại một nụ hôn triền miên nóng bỏng, thật ra thì Mộ Ly cũng không sợ cô đi làm, bởi vì cô không thể làm ở đó nữa, anh đã từ chức ở công ty IDE cho cô, dĩ nhiên chuyện này không thể để cho cô biết được.

"Lão Trung, chúng ta đi thôi."

Xuyên qua kính chiếu hậu, lão Trung nhìn Mộ tiên sinh nhà mình trên đầu vẫn còn ướt, xem ra Mộ tiên sinh. . . . . . Rất nóng nha.

"Mộ tiên sinh, chúng ta là đi tìm Tần tiên sinh, hay là để cho anh ta tự mình tới tìm ngài?" Lão Trung hỏi.

"Chúng ta đi tới chỗ của anh ta." Mộ Ly đáp, "Lão Trung, lái nhanh một chút." Chuyện này phải sớm giải quyết một chút, anh mới có thể sớm trở về với mèo con của anh.

"Vâng"

"A ~ phiền quá à!" Quý Linh Linh mặc áo ngủ to lớn, chán đến chết ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách.

"Quý tiểu thư, thân thể của cô không thoải mái sao?" Bà Lâm đang ở trong phòng bếp nấu canh, lại một lần nữa bước nhanh ra ngoài, sốt ruột hỏi.

"À. . . . . . bác Lâm, cháu rất khỏe, không cần lo lắng."

"Nha. . . . . . Vậy thì tốt." Bà Lâm gương mặt đầy lo lắng, đây đã là lần thứ tám nghe thấy Quý tiểu thư than thở rồi, nếu như Quý tiểu thư thật sự có vấn đề gì, bà chắc chắn sẽ không thể nào mà đảm đương nổi.

Đang lúc bà Lâm xoay người đi vào phòng bếp thì liền nghe được Quý Linh Linh nói, "Bác Lâm, thật xin lỗi, để cho bác phải lo lắng." Trong giọng nói tràn đầy sự áy náy.

"A, không có việc gì không có việc gì, tôi vốn là nên chăm sóc tốt cho Quý tiểu thư." Bà Lâm hiển nhiên là bị lời nói này của Quý Linh Linh hù sợ, bà chỉ là một người giúp việc, việc quan tâm đến chủ nhà vốn là điều đương nhiên.

Quý Linh Linh nhìn vẻ mặt kích động của bà Lâm đang đi về phía nhà bếp, cô khẽ nhíu mi lại, Mộ Ly mỗi ngày đều phải đi làm, cô hiện tại chỉ mới là mang thai hơn một tháng mười ngày, cô có thể chịu đựng trong một khoảng thời gian ngắn, nếu như mỗi ngày đều để cho cô ăn không ngồi rồi như bây giờ, bảo vệ kĩ càng, không cho phép cô làm cái này cái nọ, thần kinh của cô nhất định sẽ có vấn đề.

Không được! Nếu như mà cô cứ tiếp tục như vậy nữa, như vậy có thể có một ngày cô sẽ biến thành bà bầu! Mỗi ngày đều không thể vận động, mọi thứ đề đưa tới đưa tay, cơm tới mồm. . . . . . Hoặc là ngày nào đó sẽ biến thành một bà nội trợ, nhiệm vụ duy nhất mỗi ngày chính là chờ Mộ Ly về nhà!

Ax, nghĩ đến đây, Quý Linh Linh cả người không khỏi bị kích động, cô mới không cần biến thành như vậy!

"Bác Lâm, cháu muốn đi ra ngoài một chút."

"Quý tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Bà Lâm vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, nhìn thấy Quý Linh Linh đã đi lên lầu.

Một lát sau, Quý Linh Linh toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu hồng đang ưu nhã đi xuống, trong tay còn cầm ví tiền.

"Không phải lo lắng, cháu chỉ là muốn đi ra ngoài đi dạo, hóng mát một chút. Bác Lâm, bác là người từng trải, phụ nữ có thai mỗi ngày ở nhà buồn bực, đối với đứa bé thật rất không tốt." Quý Linh Linh khẽ cong lên môi, cầu xin sự đồng tình.

"Ách. . . . . . Phải . . . . ." Nhưng là, cái này không giống vậy.

"Bác Lâm, bác xem cháu mới có bảo bảo mới hơn một tháng, nếu như còn tiếp tục buồn bực như vậy, bảo bảo nhất định sẽ bị bệnh." Quý Linh Linh vừa nói, còn toát ra gương mặt bi thương.

"Cái này, Quý tiểu thư, cô ra ngoài đi dạo đi, nhớ sớm trở về."

"Ừ, được, cháu rất nhanh sẽ trở lại!" Quý Linh Linh thay đổi bộ mặt bi thương, lộ ra nụ cười tươi tắn xán lạn.

Chờ bà Lâm chưa kịp phản ứng, Quý Linh Linh đã sớm vui mừng đi ra khỏi cửa chính.

Vừa ra cửa chính, "Hô. . . . . . Không khí bên ngoài thật là thoáng mát!" Mấy bữa nay cô thật sự là bị buồn chán đến chết rồi.

Quý Linh Linh vừa ra khỏi nhà, trực tiếp ở ven đường đón một chiếc taxi.

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

"Đi phố quà vặt đi."

"Vâng."

Cô còn có thể đi làm cái gì, vốn là không thích đi dạo phố, được ra ngoài một chuyến, dĩ nhiên là đi tìm mỹ vị của riêng mình rồi.

Mười lăm phút sau, Quý Linh Linh đã xuất hiện trước cửa của một nhà làm Bún gạo.

Cô nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm, miệng đầy nước miếng.

"Tiểu thư, cô muốn ăn Bún gạo sao?" Cô còn chưa có đi vào, đã thấy một người giống như ông chủ quán đứng ngoài cửa chào hỏi.

"Ừ, đúng vậy!" Quý Linh Linh gương mặt vui mừng, chỉ mới vừa nghe thấy, đã không nhịn được mà động lòng rồi.

"Vậy xin mời vào." Ông chủ gương mặt nhiệt tình mời cô đi vào.

"Được rồi!" Quý Linh Linh vừa mới đi được hai bước, liền thấy một người đang ngồi cách đó không xa, hơn nữa nhìn người này lại có chút quen mắt, "Ông chủ, tôi một lát nữa mới ăn." Nói xong, cô liền đi tới chỗ của người kia.

"Thẩm tiểu thư, cô ở nơi này làm cái gì?" Quý Linh Linh nhìn Thẩm Lạc đang đứng ở một góc, gương mặt kinh ngạc hỏi. Nếu như cô không nhớ lầm thì Thẩm Lạc là thiếu phu nhân nhà giàu mà, như thế nào hiện tại lại. . . . . .

Mái tóc dài rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, cùng với bộ đồ hình hoa nhỏ giống như một cô gái ở nông thôn vậy!