Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 57: Nhẹ một chút




Edit: Thảo Anh

Beta: Nhyeee

Trì Thanh Chước hơi cúi người, khép lại ngón trỏ và ngón giữa, cạy khoang miệng của cô ra, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi thơm tho non mềm, nháy mắt cảm nhận được ngón tay được nước bọt bao vây.

Mắt anh hơi nheo lại: “Liếm nó.”

Chung Linh chỉ cảm thấy cơn đau dưới thân còn chưa tan đi, Trì Thanh Chước đã cắm ngón tay vào trong miệng, đôi mắt u ám bảo cô liếm nó.

Ánh mắt này khiến đáy lòng Chung Linh nảy lên sự sợ hãi.

Cô run rẩy vươn tay nắm lấy ngón tay cái của anh, lông mi khẽ chớp, nhắm mắt lại ngậm lấy ngón tay, đầu lười ngoan ngoãn đảo qua một tấc trên tay anh.

Đến khi bụng lưỡi của cô thong thả liếm láp dọc theo đốt ngón tay, đột nhiên cơn tê dại truyền từ xương cụt lên thẳng tới đầu, sướng đến nỗi dư/ơng vậ/t của anh cũng phải nhảy lên hai cái.

Anh đột nhiên kẹp lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của Chung Linh, không cho cô liếm tiếp nữa.

Chung Linh mở to mắt nhìn anh, khoé mắt Trì Thanh Chước mang theo tình dục, giọng nói khàn khàn: “Nếu đau thì cứ cắn.”

Một tay khác tách chân cô ra, quy đầu khó khăn lắm mới cắm vào được nửa quy đầu lại tiếp tục tiến sâu vào trong.

Cả hai người đồng thời phát ra thanh âm không thể tự chủ.

Chung Linh là nhỏ giọng ưm ư, Trì Thanh Chước lại là thở dài đầy thoả mãn.

Anh từng xem qua phim người lớn, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi, vì sao phái mạnh luôn bị mê muội bởi chuyện giường chiếu này, giống như chỉ biết suy nghĩ bằng thứ đứng thẳng ở giữa háng.

Ở trong mắt anh, những tên đàn ông không thể tự khống chế đó chẳng khác gì một đám ngu ngốc không có đầu óc.

Làm tình thôi mà, có cần phải đánh mất lý trí không.



Quả thực là ngu đến cùng cực.

Nhưng tại sao đến khi Chung Linh nằm dưới người anh, dươ/ng v/ật của anh được tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong cô bao bọc, khoái cảm cùng sung sướng như sóng biển chôn vùi anh trong nháy mắt.

Ấm áp, mềm mại, ẩm ướt.

Chung Linh rưng rưng nhìn anh, nhỏ giọng kêu: “Đau…”

Áo giáp cứng rắn cứ thế tan rã.

Ngón cái của anh xoa nhẹ khoé môi cô, an ủi: “Đau thì cắn.”

Sau đó cảm nhận được hàm răng của Chung Linh, cố gắng khắc chế cắn lấy ngón tay anh, như là không nhịn được nhưng lại sợ sẽ cắn đau anh vậy.

Thật sự quá ngoan.

Trì Thanh Chước động xương hông, nửa già dươ/n/g v/ật lộ ở bên ngoài căng ra cái miệng nhỏ của cô mà tiếp tục đi vào.

Vách thịt vốn dĩ chặt khít bị bắt đẩy ra, dư/ơng vậ/t thẳng tiến không lùi, xâm nhập vào con đường ấm áp xa lạ.

Chung Linh tóm chặt lấy ngón tay anh, cẳng chân giơ ở giữa không trung khẽ lay động, ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Cô nhịn không được mà khóc thành tiếng, tiếng khóc kèm theo tiếng rên rỉ khiến người đau lòng nhưng cũng gia tăng ham muốn dùng sức làm hư cô.

Trì Thanh Chước xoa nhẹ âm đế mẫn cảm của cô, cảm thụ tần suất co rút của vách thịt, sảng khoái lại khó chịu.

Trì Thanh Chước cắm vào được một nửa rồi lui về sau, rồi lại tiếp tục đẩy vào bên trong.

Dư/ơng v/ật cọ xát với vách thịt dẻo dai mềm mại, cảm giác kỳ dị khiến người ta không tự giác mà run rẩy, âm đế lại bị xoa nắn, Chung Linh bị anh cắm trong chốc lát, không lâu sau đã run mông rồi tiết ra dâm thuỷ.

Đường đi ngày càng trơn trượt, dư/ơng v/ật chả anh cũng ra vào dễ dàng, gò má Chung Linh bắt đầu ửng hồng, tiếng rên rỉ nho nhỏ như mèo kêu khiến anh càng khó nhịn.




Vào lúc Chung Linh ngậm lấy ngón tay anh rồi mút vào, Trì Thanh Chước cắm ngập d/ương v/ật vào trong cơ thể cô. Chung Linh theo bản năng cắn chặt răng, lại chỉ có thể cắn ngón tay của anh, để lại dấu răng nhợt nhạt ở ngón tay anh.

Trì Thanh Chước nhìn chỗ hai người giao hợp, huyệt khẩu của Chung Linh bị bắt căng ra hết cỡ, dư/ơng vậ/t hoàn toàn đi vào, không chút khoảng cách mà vùi vào trong cơ thể Chung Linh.

Hai cánh môi âm hộ còn khẽ run run, như nụ hoa nhắm chặt bị cuống hoa cắm vào, làm người nhìn đến dáng vẻ hồng hào của vách thịt mềm bên trong.

Anh bỗng rút ngón tay ra khỏi miệng cô, bên trên đều là nước bọt sáng lấp lánh, dưới ánh đèn vàng ấm áp lại càng thêm mập mờ.

Hai tay bóp chặt lấy vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn của cô, đường cong eo xinh đẹp, chỗ nào cần thắt thì thắt lại, chỗ nào cần nhô thì nhô ra, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là bây giờ Trì Thanh Chước cũng không có cách nào chuyên tâm thưởng thức được, lực chú ý đã dồn hết về phía dưới, vách trong mềm mại ngoan ngoãn mút lấy dươ/ng vậ/t, thậm chí anh còn cảm nhận được nơi sâu nhất của Chung Linh đang khẽ nhô lên.

Anh nhịn không được mà bóp eo cô không cho cô động đậy, hơi rút ra rồi lại dùng sức đâm mạnh vào nơi nhô lên kia.

Chung Linh tưởng bản thân mình sắp chết đến nơi rồi, phần lưng cong lên, cả người run bắn như mũi tên.

Chờ sau khi Trì Thanh Chước rời khỏi, cô lại chậm rãi nằm xuống giường, sắc tình giương chân để mặc anh xâm nhập.

Cô bụm mặt, chỉ lộ ra đôi môi hồng hào no đủ, tiếng khóc đứt quãng tràn ra:

“Nhẹ một chút…”

“Không cần…nơi đó…Aaa…”

Những tiếng rên rỉ như vậy chẳng khác gì xuân dược, Trì Thanh Chước cúi xuống hôn lấy môi cô, cảm nhận cô nhỏ giọng ưm ư khi bị mình va chạm, bị anh dùng đầu lưỡi cuốn lấy tất cả rồi nuốt vào bụng.

Anh ôm lấy Chung Linh, tốc độ cũng nhanh hơn, như là muốn khảm sâu vào thân thể của cô, Chung Linh bị anh ôm đến nỗi co người lại.

Chỉ có phần eo và bụng anh không ngừng va chạm là thật, dươ/ng v/ật thô dài công thành đoạt đất, mỗi một lần tiến vào đều vô cùng mượt mà, quy đầu an ủi từng nếp uốn, dâm thuỷ bị cọ xát thành bọt trắng, hai thân thể không ngừng phát ra tiếng bạch bạch bạch, điều duy nhất Chung Linh có thể làm chính là mở rộng chân, để dư/ơng vậ/t của anh một lần lại một lần cắm vào trong thân thể của mình.

Nhờ vào tự chủ mà Trì Thanh Chước đã nén vài lần muốn bắn tinh, cuối cùng vào lúc Chung Linh dùng chân kẹp lấy eo anh, tất cả đều bắn ra.