Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 53: Trả giá đắt




Edit: Chu

Ngoại trừ vài lần Chung Linh trò chuyện đơn giản trong phòng học với Trần Mạc, toàn thời gian còn lại hai người đều không tiếp xúc nhiều với nhau.

Chung Linh cảm thấy rất bất ngờ khi Trần Mạc chủ động đến tìm mình sau khi tan học.

Cô cho rằng lần trước cả hai đã nói rõ với nhau hết rồi.

Trần Mạc cũng không che giấu, trực tiếp nhìn Chung Linh nói, “Mình có vài lời muốn nói với cậu.”

Hồ Nguyệt đúng lúc lui lại, Trần Mạc cùng Chung Linh nhau dắt xe đi ra cổng trường, Chung Linh ngẩng đầu hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Trần Mạc đi thẳng vào vấn đề, “Mình đã quen Trì Thanh Chước trước đó, sớm hơn cả lúc hai người biết nhau.”

Từ lần đi xem phim trước đó, khi Trần Mạc hỏi cô rằng, có phải Trì Thanh Chước không cho cô tiếp xúc với cậu ta hay không thì nội tâm liền có chút hoang mang, nhưng Chung Linh không bao giờ nghĩ đến những chuyện phức tạp nên cũng không có để ý.

Giờ phút này nghe cậu ta nói như vậy, dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không đến mức giật mình.

Chung Linh gật đầu.

Trần Mạc tiếp tục nhìn Chung Linh nói, “Chung Linh, mình thích cậu.”

Cả người Chung Linh dừng lại, cô nhìn Trần Mạc, khẽ nhếch môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, một lúc sau mới đỏ mặt nói, “Thật sự xin lỗi cậu.”

Nghe Chung Linh trả lời, Trần Mặc liền an ủi nói, “Không liên quan, cậu không cần bởi vì không thích mà cảm thấy áy náy.”

Chung Linh “Ừm” một tiếng, không dám nhìn Trần Mạc, cúi đầu đi thẳng về phía trước, trông như đang tránh né một con thú dữ.

Dù không biết những lời của cậu ấy có ý gì, nhưng Chung Linh lại cảm thấy lòng ngực như đang bị tắt nghẽn bởi một loại áp lực khó có thể hình dung.

“Cậu thích Trì Thanh Chước sao?”

Chung Linh siết chặt tay lái trong tay, bị bối rối bởi câu hỏi của cậu ta. Cô ấp úng mở miệng, “…… Xin lỗi, mình không muốn trả lời về vấn đề này.”

Trần Mạc vẫn duy trì khoảng cách như cũ, nhìn thấy cô khẩn trương thì giải thích, “Cậu đừng khẩn trương như vậy, mình sẽ không làm hại cậu đâu.”



“Chỉ là Chung Linh, cậu có từng nghĩ đến hai người vì sao lại biết nhau hay không?”

“Mình nhớ rõ trước kia cậu và cậu ta không hề có bất cứ liên quan gì mà, đúng không?”

Chung Linh nghe xong câu nói của Trần Mạc thì ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sạch sẽ lại mang theo chút tò mò.

Việc cùng Trì Thanh Chước quen biết với nhau là một sự kiện vừa có chút hoang đường nhưng cũng vừa vô cùng hợp lý, hoang đường là vì Trì Thanh Chước không giống kiểu người sẽ thiếu một chút tiền đó, hợp lý là vì Chung Linh không thể nghĩ ra đáp án nào khác.

Rồi sau đó, hai người lại không rõ ràng mà bắt đầu tiếp xúc thân thể với nhau.

Nhưng Chung Linh vẫn không hiểu ý của Trần Mạc, “…… Có vấn đề gì sao?”

Trần Mạc nhìn Chung Linh, tiếp tục nói, “Nếu mình đoán không sai, có phải mỗi lần cậu tiếp xúc với mình thì cậu ta đều trở nên tức giận hay không?”

Chung Linh nhìn về phía Trần Mạc, không gật đầu cũng không nói chuyện.

Nhưng Chung Linh biết, lời nói của cậu ta vô cùng chính xác.

Ban đầu, cô chỉ cùng Trần Mạc đọc sách ở hiệu sách mà anh đã cảm thấy không vui. Sau này, mỗi lần anh cảm thấy không hài lòng hoặc tức giận cơ hồ đều có liên quan đến Trần Mạc.

Chung Linh cố gắng trấn tĩnh chính mình, đem những suy nghĩ loạn xạ quăng ra khỏi đầu óc, “Cho nên, rốt cuộc là cậu đang muốn nói gì?”

Trần Mạc hít sâu một hơi, giống đang hạ quyết tâm, tiếp tục trả lời, “Chung Linh, mình đã từng nói qua rồi, mình lớn lên trong gia đình đơn thân, mình không có lừa cậu.”

“Chỉ là có lẽ cậu không biết, mình và Trì Thanh Chước là anh em cùng cha khác mẹ, có cùng huyết thống với nhau. Nên cũng vì vậy mà cậu ta vẫn không muốn nhìn thấy mình, cũng liên tiếp gây cho mình những chuyện khó dễ. Đối cậu ta mà nói, việc cướp đi đồ vật hoặc người nào đó từ mình, có thể làm cho cậu ta tận hưởng được thú vui chiếm hữu hèn hạ của bản thân.”

“Nếu cậu ta thật sự thích cậu, mình sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng Chung Linh à, vấn đề là hai người trước đó hoàn toàn không quen biết gì nhau, vì sao cậu ta lại đột nhiên chủ động tiếp xúc với cậu, sao chỉ vì cô đơn mà lại trở nên tức giận khi cậu ở chung với mình.”

Nói tới đây, Trần Mạc dừng lại, nhìn Chung Linh, “Cậu không thích mình cũng không sao cả, nhưng mình hy vọng cậu có thể tự bảo vệ chính mình thật tốt, đừng để cậu ta làm tổn thương.”

Lượng thông tức mà Trần Mạc nói ra quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Chung Linh không có cách nào phản ứng lại được, chờ đến khi lấy lại được tinh thần thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch, ngập ngừng không thể tin được mà dò hỏi, “Cho nên, hai cậu……”

Trần Mạc “Ừm” một tiếng.

Chung Linh lại tiếp tục hỏi, “Cậu ấy tiếp cận mình là vì cậu có phải hay không?”



Trần Mạc không đưa ra câu trả lời khẳng định, “Ngoại trừ cái này thì mình không thể nghĩ ra lý do nào khác.”

Không phải là Chung Linh chưa từng cảm thấy kỳ lạ, từ lần cùng Trì Thanh Chước gặp gỡ, đến lúc tiếp xúc gần gũi với nhau, rõ ràng cô chỉ đụng vào anh mà thôi nhưng tại sao anh lại nhất định muốn cô phải thoả thuận một tháng với mình. Sau đó, mỗi lần nhìn thấy cô và Trần Mạc, Trì Thanh Chước đều vô cùng tức giận, ngay từ đầu anh đã có những hành động rất thái quá.

Nhưng Chung Linh chưa từng tìm hiểu đến cùng, vì sao lúc đầu Trì Thanh Chước lại quản cô nhiều chuyện như vậy, vì sao lúc mới bắt đầu đã nổi lên dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô, cô chỉ cảm thấy mình đang mắc nợ anh, cho nên có rất nhiều chuyện Chung Linh chưa từng nghĩ sẽ làm trái ý anh.

Những lý do thoái thác của Trần Mạc đã giúp cô thông suốt những chỗ không thể giải thích trước đó, Chung Linh nhớ tới mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, những điểm kỳ lạ trước đó tựa hồ đều được kết nối với nhau.

Chung Linh đột nhiên cảm thấy không thể nào thở nổi, nhưng cô vẫn cố bắt lấy một tia giãy giụa cuối cùng, “Vì sao mình phải tin cậu?”

Trần Mạc ý thức được Chung Linh rất quật cường về điểm này, cậu mở miệng, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có, “Nói ra những chuyện này, đối với mình không có chút lợi lộc nhưng cũng không có chút tổn hại gì.”

“Nhưng với cậu thì lại khác.”

Cậu sẽ phải trả giả đắt.

Lúc Trần Mạc đi rồi, Chung Linh như thất lạc hồn phách đi về nhà, Trần Mạc nói rất đúng, cô hoàn toàn không tìm được chỗ để phản bác, những logic hoàn mỹ được nối lại với nhau, cùng chỉ về một kết quả duy nhất: Không có lý do gì để Trì Thanh Chước đột nhiên coi trọng và thích cô.

Bọn họ trước kia thậm chí còn không quen biết.

Ngoại trừ mối liên hệ là Trần Mạc thì thật sự không tìm ra được điều gì khác.

Chung Linh rất nỗ lực tìm cho anh một cái cớ, nhưng cô phát hiện nó rất mỏng manh, cô không hề tìm thấy một lý do để giúp anh biện hộ cho bản thân cũng như tự lừa gạt chính mình.

Chung Linh cảm thấy vô cùng đau đớn, ánh mắt lấp lánh sáng rực rỡ mang theo một chút chân tình dành cho anh dường như bị ném thẳng xuống mắt đất, tro bụi bay tung toé, trở nên dơ bẩn và không còn có tí sức sống.

Cô trầm mặc gối đầu lên gối, đột nhiên cảm thấy hoang mang vô cùng, không biết có nên cắt đứt mối quan hệ này hay không?

Vào lúc Chung Linh nhắm mắt lại và đầu óc cũng đã trở nên rối bời thì chiếc điện thoại lỗi thời bỗng nhận được cuộc gọi đến từ Trì Thanh Chước.