Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 51: Vai hề




Edit: Thảo Anh

Trước ngày Trì Thanh Chước xuất phát đi thi, không có gì bất ngờ, Trần Mạc tới tìm anh.

Gần đây cuộc sống của Trần Mạc có chút chật vật.

“Chuyện của ngân hàng là các người làm đúng không?”

Mẹ của Trần Mạc là Trần Lan Tâm mới tiếp nhận quản lý công ty Hòa Dịch chưa được bao lâu, ngân hàng đã quyết đoán trở mặt không cho vay vốn, nguyên nhân vớ vẩn lại đường hoàng, Trần Lan Tâm chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện này không phải trùng hợp.

Ba của Trì Thanh Chước cũng không phải một người dễ thương lượng, nếu đã chuyển công ty Hòa Dịch cho Trần Lan Tâm thì có nghĩa là bố thí. Nếu bây giờ Trần Lan Tâm buông tay không làm, hoặc là đi tìm Trì Phương Viễn, khả năng lớn sẽ làm ông ta chán ghét. Sau này muốn đòi hỏi thứ gì lại càng khó hơn.

Trần Lan Tâm biết xem xét thời thế.

Chủ động kể khổ không bằng để Trì Phương Viễn tự phát hiện nguyên nhân ở bên trong.

Chỉ là bà ta cần một cơ hội để phơi bày tất cả.

Chuỗi tài chính của Hoa Dịch đứt gãy, tạm thời không có cách vận hành, Trần Lan Tâm phải nghĩ cách vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Nợ khó trả, tiền lương không có, không chỉ có đối tác đến đòi nợ, còn có cả công nhân tìm đến cửa nhà Trần Mạc gây sự biểu tình.

Cuối cùng mọi chuyện ồn ào đến nỗi họ nói sẽ kiện ra tòa, ngày nào cũng canh trước cửa nhà Trần Mạc.

Tuy Trần Lan Tâm biết sẽ phiền toái, nhưng không ngờ đám người đó lại không nói lý như vậy, đành dặn Trần Mạc đừng về nhà trong khoảng thời gian này.

Trì Thanh Chước cũng chẳng kiêng dè, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi sai người làm, có vấn đề gì không?”

“Lúc mấy người muốn chiếm lấy Hòa Dịch, chẳng lẽ không nghĩ đến trường hợp này sao?”

Trì Thanh Chước tỏ vẻ tiếc hận: “Vậy thì đúng là bất hạnh quá.”

Trần Mạc cảm thấy bản thân đúng là tự rước lấy nhục, nhưng vẫn không kìm nén được, trong giọng nói mang theo áp lực cùng bất mãn: “Đừng có ép người quá đáng.”

Sắc mặt Trì Thanh Chước lạnh lùng, hỏi lại: “Tôi ép người quá đáng thì sao nào?”



Thái độ của anh kiêu căng lại chẳng chút kiêng kị. Anh chẳng phải là người thích làm khó dễ người khác, nhưng mẹ con hai người này có tham vọng quá lớn, lúc nào cũng âm mưu hãm hại Lâm Tề Dung, muốn cướp đi những thứ thuộc về anh.

Trì Thanh Chước không thích mình bị người khác xoay vòng vòng.

Anh biết Trần Lan Tâm không dám đi tìm Trì Phương Viễn, chỉ có ngu xuẩn mới khóc lóc đi xin giúp đỡ, đó là hành động mà ba anh chán ghét nhất.

Có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu, có thể cốt khí táo bạo, nhưng không thể khóc lóc chạy đến chỗ ông ta rồi kể lể xin tiền.

Trì Thanh Chước vui đùa nói tiếp: “Nếu lấp được cái lỗ hổng này, chắc Hòa Dịch sẽ liễu ám hoa minh* đấy.”

(Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: “Liễu ám hoa minh” thông thường có ngụ ý muốn nói rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy…)

“Cậu tới tìm rồi hỏi tôi, tôi cũng cho cậu đáp án khẳng định rồi, nhưng kết quả sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Không bằng về nhà nghĩ xem nên bán cái gì trong nhà đi để đền vào tiền vi phạm hợp đồng.”

Trần Mạc nhìn Trì Thanh Chước, anh giống như đứng từ nơi của thượng đến nhìn xuống phàm trần, hoàn toàn không để ý mà đắn đo bọn họ, vừa khinh thường lại vừa quan sát chặt chẽ.

Anh đợi Trần Lan Tâm hao hết tâm tư lấy được Hòa Dịch từ trong tay Trần Phương Viễn, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, khiến Hòa Dịch như một thi thể lạnh băng cứng đờ cứ thế ngã xuống trong nháy mắt.

Đút tiền vào Hòa Dịch thì chính là đút vào động không đáy, nếu không có tiền thì phải đi tìm quan hệ.

Mà quan hệ duy nhất có thể tìm được chính là dọn hòn đá đã ngáng chân bọn họ.

Ý tưởng của Trì Thanh Chước rất đơn giản, dã tâm của Trần Lan Tâm quá lớn lại cuồng vọng, đúng lúc làm bà ta vấp ngã, lúc đó bà ta mới nhớ rõ bài học này.

Trần Mạc bị sự sắc nhọn và mưu kế cao siêu của anh đâm cho đau đớn, cũng sinh ra chán ghét với thái độ nhìn từ trên cao, sự khinh thường mà anh dành cho cậu ta.

Cậu ta nghĩ đến những đêm mất ngủ của Trần Lan Tâm, những nhóm công nhân trực chờ ngoài cổng nhà họ Trần, sẵn sàng đập phá đồ đạc bất cứ lúc nào. Mà Trì Thanh Chước như một người đi xem kịch, ngồi ngay ngắn xem những tên hề trên sân khấu.

Bản thân Trần Mạc cũng chỉ là một tên hề trong vở kịch này.

Trần Mạc không hiểu tại sao, ở trong mắt cậu ta, Trì Thanh Chước chỉ là người có vận khí tốt, vừa sinh ra đã có những thứ mà người khác có mơ cũng chẳng được, mà anh dựa vào tiền tài và địa vị mà cao ngạo, khinh thường tất cả mọi người.

Anh dựa vào đâu chứ?

Thật sự Trần Mạc rất muốn ấn đầu anh xuống mặt đất, để anh cũng cảm nhận được cảm giác khi bị người khác giẫm đạp.



Trong đầu Trần Mạc hiện lên một hình bóng ngây thơ trong sáng quen thuộc.

Chẳng lẽ không có thứ gì có thể lay động Trì Thanh Chước sao?

Cũng không nhất định.

“Cũng mong cậu tự giải quyết cho tốt.”

“Tôi ổn lắm, cảm ơn nhé.”

Trần Mạc nói xong, xoay người rời đi.

Trì Thanh Chước cầm lấy balo, về nhà thu dọn đồ đạc, chờ xuất phát.

Kỳ thi Vật Lý chính là thú vui của anh, anh hưởng thụ sự mới lạ của thế giới quan mà nó mang tới, thưởng thức vũ trụ mênh mông ẩn chứa biểu thức số học, quy luật đối xứng, khiến cho người ta phải tâm phục khẩu phục.

Đối với anh, Vật Lý chính là nghệ thuật.

Hơn nữa nó cũng là sự ràng buộc giữa anh và Chung Linh.

Duyên phận kỳ diệu khiến tâm trạng anh càng thêm vui sướng.

1132 words

 

 

------oOo------