Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 25: Phí công vô dụng




Edit: Vũ Vũ

—–

Chung Linh coi những kiến thức trọng điểm xong liền thu dọn sách vở vào balo chuẩn bị chạy lấy người.

Trì Thanh Chước ấn sách vở lên bàn rồi nhìn Chung Linh nói: “Làm lại hai lần đề mà tôi vừa giảng cho em đi.”

Chung Linh ngây ra rồi ừm một cái, chậm chạp lấy sách bút ra bắt đầu làm những dạng bài tập mà anh vừa giảng.

Trì Thanh Chước không mang cái gì đi cả, thấy Chung Linh làm bài thì thò tới xem cô giải thế nào.

Chung Linh chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, xoay đầu qua nhìn, đối diện với ánh mắt của Trì Thanh Chước, chóp mũi của hai người gần như đụng vào nhau.

Cô vộI vàng quay đi: “Cậu làm gì vậy?”

“Xem em làm bài thế nào.”

Trì Thanh Chước kéo tay cô ra để nhìn bài làm của cô, một bài có hai câu hỏi nhỏ, Chung Linh mới chỉ đọc đề rồi viết được chữ bài làm chứ hoàn toàn chưa làm gì cả.

Chung Linh có thể đọc hiểu đề, đại khái là quả cầu A va chạm với quả cầu B với tốc độ bao nhiêu….Nhưng vừa nhìn thấy câu hỏi, trong đầu Chung Linh lập tức trở nên trống rỗng.

“Định luật bảo toàn động lượng, định luật bảo toàn năng lượng.”

Chung Linh quay đầu nhìn anh, nghe anh nói vậy cô lại mở sách tìm những kiến thức mà anh chỉ nhưng lại bị Trì Thanh Chước đè lại, nhướng mày hỏi: “Không nhớ được à?”

Chung Linh nhìn anh, nuốt nước miếng rồi gật đầu.

Trì Thanh Chước đành phải đẩy sách cho cô, Chung Linh mở công thức ra rồi viết vào bài giải, sau đó lại đột nhiên im bặt.



Cô cảm thấy ánh mắt của anh vẫn luôn đang nhìn mình, ngón tay cầm bút cũng nắm chặt lại: “Cậu đừng nhìn mình như vậy…mình không viết bài được.”

“Tôi nhìn là em không viết bài được sao?”

Thật ra cũng không phải…

Trì Thanh Chước lại hướng dẫn cách giải cho Chung Linh nghe một lần: “Tìm ra điều kiện ẩn đã biết và một điều kiện còn thiếu nữa.”

Trì Thanh Chước phân tích đề bài cho cô, cách tìm tốc độ của V1, V2, và cách tính sau đó. Lúc này Chung Linh mới mờ mịt nghe hiểu, chờ anh nói xong, cô lại cầm bút lên làm bài, nhưng hình như cô lại quên mất anh vừa nói áp dụng công thức nào.

Một người cầm bút xấu hổ không viết, một người nhíu mày nhìn chăm chú.

Chung Linh cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình cũng không có ý tốt gì, cả người cũng theo đó mà căng thẳng.

Nhưng cô thật sự không biết làm.

Chung Linh nhụt chí, quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hình như mình còn chưa hiểu lắm. Để mình về nhà tự nghiên cứu thêm vậy.”

Trì Thanh Chước nhìn cô đang cúi thấp đầu, dáng vẻ uể oải đáng thương, anh nhịn không được mà kéo cô ôm vào trong lòng: “Tôi cũng đã nói gì đâu.”

Chung Linh cảm thấy bản thân thật sự quá ngốc, sao nhìn đề bài mà cứ như trên mây, đọc mãi vẫn không nghĩ ra cách giải.

Trì Thanh Chước cũng không có ý muốn an ủi Chung Linh: “Vật Lý không phải cứ nhớ là được, em có học thuộc công thức cũng vô dụng thôi.”

“Em còn chẳng hiểu nổi công thức, thậm chí còn chẳng biết định nghĩa và khái niệm cơ bản phía sau.”

Chung Linh ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước.

Anh tiếp tục nói: “Vật lý của cấp ba đều bắt nguồn từ những kiến thức cơ bản nhất, em không hiểu rõ những điều cơ bản nên tất nhiên em không nhớ được các công thức đó phải áp dụng thế nào.”



Sắc mặt Chung Linh đau khổ: “Vậy mình phải làm thế nào?”

“Đọc sách giáo khoa, hiểu rõ các khái niệm và định nghĩa trước. Em cứ làm đề một cách mù quáng như vậy cũng vô dụng mà thôi.”

Chung Linh ồ một tiếng rồi không nói chuyện nữa. Rõ ràng đã sắp thi đến nơi rồi, cô làm gì có thời gian để ôn lại những kiến thức cơ bản chứ?

Muốn cải thiện trong thời gian ngắn chính là vấn đề nan giải.

Trì Thanh Chước thấy cô lại cúi đầu rầu rĩ không vui thì nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Nói xong kéo cô đến trung tâm thương mại ở bên cạnh.

Lúc trước Trâu quân có nói qua với Trì Thanh Chước rằng ở trung tâm thương mại có một khu chợ tạm thời mới được mở, các nữ sinh rất thích đến đó mua sắm.

Trì Thanh Chước đã tìm vị trí trên điện thoại, lúc này mới kéo Chung Linh đến khu chợ tạm thời đó.

Quả nhiên mới đó mà cô đã bị khu chợ rực rỡ màu sắc hấp dẫn, thích thú nhìn khắp nơi.

Có lẽ vì không ở trường nên Trì Thanh Chước chẳng kiêng nể gì, từ lúc xuống xe vẫn luôn nắm tay Chung Linh, lúc này thấy cô muốn đi về hướng đó thì cũng lững thững đi theo.

912 words

 

------oOo------