Thương Nhớ Khôn Nguôi

Chương 4: C4: Ngốc nghếch xây tổ 2




Lúc cô Trương quay về, Hạ Miểu đang nằm trên đùi Mục Trụ Thâm mơ màng ngủ gật, mà cậu chàng nhà họ Mục kia thì đang chống cằm, cầm máy sấy sấy tóc cho Miểu Miểu.

"Ôi, Miểu Miểu nhà chúng ta." Cô Trương nhỏ giọng thở dài cầm túi đồ lặng yên vào trong bếp.

Mới buổi chiều tắm cái gì mà tắm, người sáng suốt đều biết vợ chồng son này lại ở trong nhà làm cái gì.

Buổi tối Mục Trụ Thâm có việc, năm giờ phải ra ngoài bởi vì hẹn trợ lý Bách Dịch đến đón.

Hạ Miểu cầm túi, cho bánh quy bơ mới nướng hôm qua vào.

Trợ lý Bách Dịch thò đầu ở cửa định vào, bị Mục Trụ Thâm mặc áo khoác đẩy về.

"Đứng yên, đừng vào ăn ké uống ké quấn lấy anh dâu." Mục Trụ Thâm vô tình nói.

Cô gái Beta ở cửa mới hơn hai mươi tuổi, nhưng làm trợ lý cho Mục Trụ Thâm gần năm năm, là một trong những trợ lý làm lâu nhất, một người khác là Beta nam tên Uông Văn.

Ấn tượng của Hạ Miểu với Bách Dịch rất tốt, cậu từng bình luận: "Tiểu Bách là một cô gái rất kiên cường."

"Chẳng trách người công ty đều nói anh là quỷ hẹp hòi giấu vợ." Bách Dịch cãi lại cũng không nể mặt.


Hạ Miểu không để cho hai người đấu võ mồm lâu, cầm túi bánh bích quy đi ra khỏi phòng bếp, dặn dò Bách Dịch: "Tiểu Bách, túi này dành riêng cho em, mấy túi còn lại có thể cho mọi người."

"Vâng, cảm ơn anh dâu." Bách Dịch vui tươi hớn hở cầm quà của anh dâu, lại thấy Hạ Miểu lấy ra một túi bánh quy màu nâu bỏ vào trong túi áo Mục Trụ Thâm.

"Cái này là vị cà phê, buổi tối mệt có thể ăn chút. Mặc dù không có tác dụng giống uống cà phê, nhưng không ảnh hưởng giấc ngủ."

Lúc Hạ Miểu dặn Mục Trụ Thâm giọng nói mềm mại mà thân thiết hơn nhiều, hắn nghe mà thích thú, khẽ cười cúi người hôn cậu.

"Đi đây, Miểu Miểu, ăn thật ngon nhé, mệt thì ngủ trước, đừng chờ anh."

Bởi vì phải bàn giao công việc nên cho dù Hạ Miểu đã bắt đầu nghỉ nhưng vẫn cần xử lý vài tình huống đặc biệt.

Ăn cơm trưa xong, cậu phải về phòng tổng hợp lại tài liệu cần đưa cho Ôn Nhạc. Đây không phải là công việc gấp, tuy rằng Ôn Nhạc không gấp, nhưng cậu cũng muốn làm xong sớm, tránh để Ôn Nhạc không làm quen được với công việc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng không biết có phải vì mang thai hay không, Hạ Miểu rõ ràng cảm thấy thể lực có chút không bằng lúc trước. Lúc trước buổi tối đem công việc về nhà cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, nhưng lúc này cậu ăn cơm tối xong đã bắt đầu mệt rã rời, trở nên buồn ngủ.

Bởi vì thật sự rất buồn ngủ, Hạ Miểu xử lý công việc một lát rồi đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị lên giường nằm.


Lúc buổi tối, để không quấy rầy vợ chồng son sinh hoạt cá nhân, trừ thay ga giường, bình thường cô Trương không có chuyện gì sẽ không lên tầng. Trong phòng yên tĩnh, đã rất lâu rồi Hạ Miểu không ngủ một mình.

Không biết vì sao, gần đây Hạ Miểu ở một mình trong phòng rộng sẽ có cảm giác cô đơn, trống vắng.

Bình thường buổi tối Mục Trụ Thâm ra ngoài làm việc, cậu cũng sẽ một mình ngồi ở trong phòng xử lý công việc, khi đó cậu cũng bận rộn, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đợi cũng không khó chịu. Nhưng bây giờ cậu rảnh rỗi, một người buồn ngủ lại không có chuyện gì làm nằm ở trên giường, tiếng tim đập nhanh làm cho Hạ Miểu cảm thấy có chút khó thở, cậu theo bản năng tìm kiếm pheromone của Mục Trụ Thâm.

Hạ Miểu mơ màng nằm trên giường một lát, lại mơ màng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước bàn đọc sách tìm được túi văn kiện của mình, lấy một cái áo ngủ ra.

Trong hòm lưu trữ của cậu tổng cộng có năm sáu cái quần áo. Cậu cảm thấy mình bây giờ trở nên kỳ quái, Mục Trụ Thâm đi chưa đến bốn tiếng, cậu đã bắt đầu nhớ hắn rồi.

Pheromone của Alpha cũng cuốn hút hơn so với bình thường, tuy mùi pheromone hồng trà trên người Mục Trụ Thâm đối với Hạ Miểu không có lúc nào là không tràn ngập lực hấp dẫn, nhưng gần đây sức hấp dẫn của pheromone Alpha đối với Omega lại càng nhiều hơn, cậu bắt đầu có cảm giác muốn lặng lẽ giấu tất cả đồ lây dính pheromone Alpha làm của riêng.

Hạ Miểu không rõ đây là phản ứng xây tổ sẽ xuất hiện trong lúc Omega mang thai.

Hiện tại cậu cũng không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì mất đi pheromone Alpha trấn an, sự bất an ở đáy lòng như là một cái bùa đòi mạng, thúc giục cậu đi tìm kiếm pheromone Alpha lưu lại ở trong phòng.

Cậu lấy hết quần áo trong hòm ra, như thể muốn dùng số lượng quần áo không nhiều lắm vây mình lại.


Lần đầu tiên làm chuyện này, chỉ là trộm giấu quần áo Mục Trụ Thâm mặc đã khiến cho cậu xấu hổ đến tai đỏ bừng, hiện tại cậu muốn dùng những quần áo này xây pháo đài khiến cho cậu yên tâm.

Động tác của Hạ Miểu không thành thạo, thậm chí loạng quạng có chút ngốc.

Áo ngủ mềm mại không thành được hình, vừa mới chất lên là sụp xuống, Hạ Miểu lại nghiêm túc chất lên, cố chấp một lần lại một lần chất quần áo lên đầu mình, sợi tóc mềm mại bị quần áo cọ làm cho rối tung, giống như lúc Mục Trụ Thâm ngủ say đặt cằm lên đầu cậu, ôm cậu vào trong lòng.

Thu âm xong đã là 12 giờ. Buổi tối trợ lý Uông Văn lái xe.

Mục Trụ Thâm đang ngồi ở sau lật quyển "Hướng dẫn chăm sóc Omega mang thai". Rạng sáng thủ đô, bên ngoài lại bắt đầu mưa, chợ đêm vừa mới chấm dứt, ánh sáng quán ăn xuyên qua màn mưa phản chiếu vào trong xe.

Bên trong xe mở radio đêm khuya, giọng MC không rõ tên đầy truyền cảm rõ ràng vang lên trong xe, chủ đề tối nay là mối tình đầu, mở mấy bài hát có liên quan đến mối tình đầu, trong đó có bài hát "Lemon honey" của nhóm 4X, lúc Mục Trụ Thâm nghe, cười với Uông Văn, trêu ghẹo: "Đài radio này rất biết thưởng thức nhạc." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Phát xong bài hát của 4X, nam MC radio lại đoán thân phận của nhóm 4X.

Bài "Lemon honey" này không biết Mục Trụ Thâm đã hát ở live house ở lễ hội âm nhạc bao nhiêu lần, nhưng ngồi yên lặng nghe trong tiếng mưa rơi thì thật ra là lần đầu tiên.

Mục Trụ Thâm ung dung nghe, giai điệu quen thuộc làm cho hắn nhớ lại lúc hắn và Hạ Miểu lúc học cấp ba.

Bài hát này ra đời đúng ra là lúc hắn học lớp mười, khi hắn lần đầu tiên ý thức được mình sinh ra cảm giác vi diệu ngoài tình bạn với Hạ Miểu.

Hắn nhớ cảm giác thời điểm đó rất kỳ diệu, như là nhấp một hớp nước có ga thêm mật ong chanh, sau khi miệng đầy vị cam là khí ga nổ tung làm tê cả đầu lưỡi.


Đó là lần đầu tiên hắn ý thức được pheromone của Hạ Miểu đặc biệt như thế, khác với tất cả Omega khác.

Bởi vì Hạ Miểu là sự tồn tại siêu phàm thoát tục.

Cho dù giới tính AO bất đồng, nhưng hai người họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quen đụng chạm tứ chi vô tình, vô cùng thân thiết và muốn chiếm làm của riêng.

Nhưng muốn chiếm làm của riêng lại biến chất ở trong nháy mắt, trong một đêm hè ẩm ướt.

Mục Trụ Thâm còn nhớ đó là nghỉ hè trước khi khai giảng lớp mười, hai người họ cùng bạn học cấp hai đi ra đảo du lịch tốt nghiệp.

Khi đó lớp họ thuê biệt thự cạnh bờ biển, định đi càn quét chợ đêm, nhưng cơn mưa rào bất chợt cắt đứt lịch trình của đoàn người.

Nhưng cũng may trong tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn, mấy đứa nhóc choai choai quyết định tự nấu cơm tối.

Đám người không có sở trường nấu ăn, chỉ làm được mấy món, không no thì ăn đồ ăn vặt và hoa quả lấp đầy bụng.

Lúc trước mấy người mua rượu hoa quả địa phương để trong tủ lạnh, năm phần trăm cồn. Mấy cái này thiếu niên mười lăm mười sáu uống vào tuy không say, nhưng mấy người trước giờ chưa uống rượu uống mấy lon khẳng định sẽ choáng váng đầu.

Hạ Miểu là người phản ứng mãnh liệt nhất trong số đó. Cơm chưa ăn được bao nhiêu, chỉ uống một lon cậu đã mơ màng nói muốn ngủ, chỉ chốc lát sau đã dựa vào ghế ngủ mất.

Mọi người hết cách, để Mục Trụ Thâm phụ trách khiêng cậu về phòng.