Thương Nhớ Đêm Ngày

Chương 3-3




Bởi vì làm việc và nghỉ ngơi nên đồng hồ sinh học của Thẩm Tư rất chuẩn, không đến 7 giờ đã tỉnh, cô trở mình không phải phòng ngủ chính, hơi thở quen thuộc giữa mũi lại khắc sâu vào trong xương cốt.

Từng màn tối hôm qua hiện lên trong đầu, cô cũng không uống bao nhiêu, biểu tình và lời nói của người đàn ông cũng đều còn mới mẻ.

Hàn ý chui vào ổ chăn Thẩm Tư lấy lại tinh thần đi rửa mặt học từ đơn như bình thường rồi xuống tầng.

Trên bàn đã dọn xong bữa sáng bên cạnh ly sữa đậu nành bốc hơi có ghi chú.

Kiểu chữ của người đàn ông nhẹ nhàng lại hữu lực.

Anh nói đến công ty một chuyến bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm.

Thẩm Tư nhìn ghi chú chằm chằm vài giây, lòng cô có loạn trong chớp mắt sau đó vò giấy ghi chú lại ném vào thùng rác.

Tới gần giữa trưa Dung Khiêm gọi điện thoại đến.

Đầu dây bên kia giống như vừa tỉnh ngủ: “Chị Tư Tư, thật xin lỗi tối qua em uống hơi nhiều, chị về nhà như thế nào?”

Thẩm Tư xoay vòng bút: “Bạn tôi đến đón.”

“Vậy là tốt rồi.” Dung Khiêm muốn nói lại thôi, trầm mặc vài giây rồi lại như nói đùa: “Em gần đây mất ngủ nhìn chị Tư Tư học tập thì muốn ngủ hay là buổi chiều em đến với chị nhé.”

Ý tứ của Dung Khiêm rõ ràng như thế, cô không phải trẻ con mà không nhìn ra.

Thẩm Tư bật cười, rũ mắt thấp giọng nói: “Tôi không cần cậu ở cạnh.”



Đảo mắt đã đầu tháng hai mỗi ngày cô đều ăn cơm đúng giờ còn có thể thu tiền thuê nhà, Kỳ Triều dường như cũng hiểu đúng mực nên thời gian khác không hề quấy rầy.

Cô ngay từ đầu rất khó xử bây giờ phát hiện rất tốt, áp lực duy nhất chính là thi lên thạc sĩ.

Trên tin tức nói nhiệt độ không khí Tết năm nay là thấp nhất từ trước tới nay ở Kinh Bắc, Thẩm Tư mang quần áo rất dày chỉ vài món đã đầy rương hành lý.

“Bà nội, bà đừng làm nhiều đồ ăn như vậy ăn không hết, cháu cúp máy trước, buổi tối về đến nhà nói chuyện với bà.”

Thẩm Tư cúp điện thoại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm không lâu sau thì hạt mưa đã rơi xuống.

Kỳ Triều không biết đã đi vào từ khi nào mà đứng dựa vào khung cửa nhìn cô, áo lông màu xám rộng thùng thình làm cho gương mặt thêm tinh xảo: “Anh đưa em về.”

“Không cần, tôi hẹn xe rồi.”

“Anh bảo anh ta đi rồi.”

“?”

Vừa vặn điện thoại của tài xế truyền đến, cô cau mày nghe máy: “Bác tài, bác đâu rồi?”

“Cô gái à, thành Tây cách nội thành có chút xa, ngày mưa đường trơn tôi không muốn đi, vợ chồng son cãi nhau đầu giường cuối giường hợp, cùng nhau về nhà ăn Tết đi, chồng cô trực tiếp đưa tiền đường cho tôi bảo tôi khuyên cô.”

“…”

Một câu cuối cùng mới là trọng điểm đi.

Vừa mới khen anh hiểu đúng mực, Thẩm Tư tức giận lôi kéo vali hành lý trực tiếp đi xuống tầng: “Anh đủ chưa.”

Kỳ Triều không vội mà còn cười, duỗi tay muốn giúp cô cầm vali lại bị cô vô tình đánh bay: “Ngày mưa không hẹn được xe, anh đưa em về.”

“Cảm ơn ngài.”

“Đừng khách khí, nếu không đi thì trời sẽ tối bà nội còn chờ em về ăn cơm chiều nữa.”

“…”



Thẩm Tư coi thường ngày mưa của Kinh Bắc, xu thế càng nhiều càng lớn.

Nước mưa không ngừng đong đưa trước mặt, tốc độ xe chậm hơn nhiều so với trước đó còn dừng lại ở ven đường một lúc, Kỳ Triều mở cửa đi vào quanh thân mang theo khí lạnh ngoài xe: “Che lại.”

Trong tầm tay anh có nhiều thêm một ly nước ấm, Thẩm Tư tiếp nhận theo bản năng, trên mặt không nhìn rõ cảm xúc: “Vô dụng thôi.”

Vô dụng.

Thẩm Tư nhắc nhở chính mình một lần nữa người này có đối xử tốt hơn cẩn thận hơn với cô đều là áy náy và không cam lòng nhưng sự ấm áp ở đầu ngón tay không ngừng quấn lấy tường thành cô vất vả dựng lên.

“Mưa lớn nắm tay em không an toàn.”

“…”

Khoé miệng Thẩm Tư lại nhếch lên, lướt qua trong giây lát: “Vô lại.”

Động tác của Kỳ Triều hơi dừng lại cười nhẹ: “Thẩm Tư, anh đang theo đuổi em.”

Không phát động động cơ nên tiếng nói của người đàn ông kèm theo tiếng mưa rơi càng thêm trầm từ, dịu dàng đánh vào trái tim.

“Không cần phải đáp lại, em không từ chối là được.”



Đến thành Tây thì trời đã tối, mưa to một đường bây giờ đã ngừng. Bầu trời đêm không có ánh sao một vầng trăng sáng bị mây đen bao phủ vẫn có thể nhìn thấy vòng sáng nhàn nhạt.

Xa xa thấy một bóng dáng lam lũ đứng ở cửa sân.

Gương mặt Thẩm Tư nhiễm ý cười tháo dây an toàn thì muốn xuống xe ngay, cánh tay bị đè lại.

“Chờ chút.”

Kỳ Triều tìm được áo lông vũ ở ghế sau đắp lên người cô: “Thời kỳ đặc thù đừng để bị cảm lạnh.”

Trong lòng Thẩm Tư nhảy dựng, cô còn hai ba ngày là đến tháng anh vẫn còn nhớ rõ, rũ mắt mới nhìn thấy thức uống ấm trong tay là trà gừng đường đỏ.

Cô hoảng loạn dời mắt trực tiếp xuống xe, bà nội vừa lúc đi đến đón nhìn vào trong xe: “Nha đầu này cháu mang bạn trai về sao lại không nói một tiếng nào thế.”

Kỳ Triều xuống xe theo, khoé môi nhếch lên một bộ dáng ôn nhuận như ngọc: “Bà nội, đây là quà cháu biếu bà ạ.”

Trong tay anh không biết có thêm một hộp quà từ khi nào, Thẩm Tư nhìn có chút ngây người, hoài nghi nghiêm trọng người đàn ông này mấy ngày trước nghe lén điện thoại của mình, đã sớm có chuẩn bị.

“Bà nội bà đừng nói bậy, anh ấy tên Kỳ Triều mưa trong thành phố quá lớn nên thuận tiện đưa cháu về đây.” Thẩm Tư bịa một lý do trực kiếp lôi kéo cánh tay bà nội vào nhà.

Bà lão làm gì nghe thấy cô nói chuyện, ý cười đầy mắt nhìn Kỳ Triều như nhìn cháu rể.

“Tiểu Kỳ à, cháu nói đến là đến còn mang theo quà cáp gì nữa, vòng tay thật xinh đẹp, đều vào nhà đi nên ngoài lạnh lắm, người trẻ tuổi như các cháu đều sợ lạnh, đứa nhỏ Tư Tư này từ nhỏ chân tay đã lạnh lẽo đừng bị đông thành viêm khớp.”

Cô mới bao lớn mà đã viêm khớp, Thẩm Tư thở dài tính tình thích lải nhải bát quái của bà nội là không đổi được.

Mà người đàn ông bên cạnh nhàn nhạt giống như rất thích nghe.



“Ăn nhiều một chút, cháu lái xe một đường vất vả vòng tay này tôn da lắm, đắt lắm đúng không?” Lý Duyệt Ngải ở một bên gắp đồ ăn, ánh sáng vòng tay lộ ra dưới ánh đèn.

“Không đắt đâu ạ, nếu bà thích cháu lại biếu thêm cho bà ạ.”

“Bà làm gì không biết xấu hổ như thế, lần sau đến nhớ nói một câu cho bà, bà làm vằn thắn cho ăn…”

Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ trước mắt Thẩm Tư thật sự không nhịn được: “Bà nội, anh ấy không phải bạn trai cháu.”

Bà lão giống như bị doạ sợ: “Không phải thì không phải, cháu hung dữ như vậy làm gì, aizz, bà hiểu cháu chê bà già rồi.”

“Coi như cháu chưa nói gì.” Thẩm Tư bất đắc dĩ, cố tình cô lại dính bẫy này, bởi vì bà nội chưa bao giờ để cô phải hâm mộ những đứa trẻ khác cũng chưa bao giờ bởi vì không cha không mẹ mà bị ức hiếp.

Kỳ Triều từ mười tuổi đã bắt đầu thi theo cha ra vào thư phòng đến khi học cấp ba đã bị bắt tham dự hai buổi hội nghị thường kỳ mỗi tuần, chưa bao giờ cảm nhận được tình thân giờ phút này không lên tiếng mà cười nhìn hai người đấu võ mồm cùng với bộ dáng thiệt thòi của cô gái.

Lý Duyệt Ngải thở dài: “Tính tình đứa nhỏ Tư Tư này không có cảm giác an toàn, theo đuổi con bé rất gian nan hả.”

“…” Thẩm Tư buông đũa trực tiếp nói sang chuyện khác dịch bát canh về trong tầm tay của người đàn ông: “Ăn cơm nhanh lên, đợt lát nữa tôi mang anh lên nóc nhà nhìn xem.”

Bà lão lại có hứng thú phụ hoạ: “Đúng vậy, con bé từ nhỏ đã thích bò lên nóc nhà ngắm trăng, Tiểu Kỳ thích xem không.”

Kỳ Triều cười cười, bàn tay đặt trên bàn trực tiếp phủ lên mu bàn tay của Thẩm Tư.

“Cháu thích nhìn cô ấy.”

Dưới sự tươi cười không rõ ý vị của bà nội Thẩm Tư cảm thấy gương mặt nóng bỏng mà lòng bàn tay càng nóng hơn, lặng yên không tiếng động tránh thoát rồi chầm chậm ăn cơm.

Tầm mắt của Lý Duyệt Ngải xoay vòng trên người hai người, không ai hiểu cháu gái hơn bà: “Tiểu Kỳ mua nhà ở Kinh Bắc sao?”

Kỳ Triều cười khẽ múc muỗng canh: “Cháu mua mấy căn ạ.”

“…”



Cơm nước xong cô bất đắc dĩ đẩy cửa gác mái ra: “Cầu thang có chút trơn, anh đừng có ngã.”

Kỳ Triều gật đầu: “Vừa rồi em thẹn thùng cái gì.”

Thần sắc Thẩm Tư trốn tránh trực tiếp xoay người: “Anh nhìn lầm rồi.” Nói xong rồi nhấc chân lên tầng chỉ là một chân bị hẫng, thân thể ngửa ra sau theo bản năng vốn nghĩ rằng sẽ đụng vào vách tường nhưng cánh tay được một lực lượng kéo lại.

Cơ thể dán vào cơ thể ôm vào đầy cõi lòng.

Anh không mặc áo khoác trên người chỉ có một chiếc áo lông, ngón tay Thẩm Tư đặt trên eo người đàn ông dường như có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp cứng rắn của anh.

Cô lấy lại tinh thần nhanh chóng đẩy ra: “Xin lỗi.”

“Sờ cũng đã sờ rồi xin lỗi có ích lợi gì.” Ngữ khí của anh không chút để ý có một giọng mũi không ngọn nguồn.

Thẩm Tư phát hiện căn bản chính mình không có cách nào ở chung phòng với anh: “Vậy anh muốn thế nào.”

“Phụ trách.”

Cũng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy cô trực tiếp phản bác nói: “Tôi cũng không hôn anh vì sao phải phụ trách.”

“Vậy để em hôn một cái.”

“…”

Thẩm Tư tức giận trực tiếp đi về phòng nhìn thấy Lý Duyệt Ngải đang trải giường chiếu: “Bà nội, đêm nay cháu ngủ với bà.”

“Giường của bà nhỏ, hai người ngủ không thoải mái.”

“Vậy để anh ấy ngủ trên mặt đất.” Thẩm Tư trực tiếp chui vào trong chăn, nói.

“Vậy uỷ khuất cho Tiểu Kỳ rồi, bà trải hai tầng chăn cho cháu nhé.”

“Không sao đâu bà nội, Tư Tư vui vẻ là quan trọng nhất.”

Bộ dáng người đàn ông nhị thập tứ hiếu thảo.

Mặt Thẩm Tư chôn ở trong chăn giả vờ không nghe thấy gì.



Đêm khuya Thẩm Tư bị những lời nói làm cho lọt vào trong sương mù trằn trọc khó ngủ.

Bực bội đồng thời có thêm chút áy náy, dù sao mưa lớn như vậy anh cũng đưa cô về.

“Có cứng hay không.”

Kỳ Triều không ngủ tiếng nói có chút nghẹn: “Chỗ nào cứng?”

Thẩm Tư có chút hối hận mềm lòng: “Trên mặt đất.”

“Còn khá ổn.”

“…”

Thẩm Tư không thèm để ý đến anh để mặc anh lạnh chết, ngón tay dường như chạm vào giao diện nào của điện thoại hơi chấn động.

Buồn ngủ đột kích cô không để ý trực tiếp xoay người ngủ.



Đảo mắt hôm nay đã là đêm Tất Niên bà nội gói sủi cảo vừa bưng lên bàn ăn thì điện thoại Kỳ Triều vang lên.

Thẩm Tư nhìn bóng dáng của anh trong lòng có chút khác thường bên tai truyền đến âm thanh: “Tiểu tử này không tồi, trông tuấn tú còn biết nấu cơm, bà nội sắp yêu rồi.”

“…”

Tuyết rơi ngoài phòng, đèn chiếu sáng khắp vạn nhà ở nơi xa thi thoảng còn có tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ.

Kỳ Triều cầm điện thoại tâm tình hình như không tồi: “Cha năm mới vui vẻ.”

Đầu bên kia điện thoại là tiếng cười sang sảng: “Con trai có sự quyết đoán năm đó của cha, qua năm mới thì mang cô gái về nhà cho cha xem.”

“Mẹ con đã bắt đầu đồng ý, con cũng đừng tức giận với mẹ mình.”

Quay đầu nhìn phòng trong mắt cô gái đang cười nói gì đó, trời tuyết lạnh lẽo tan bớt, Kỳ Triều rũ mắt: “Cô ấy nguyện ý về cùng con mới được.”



Tuy nói ở dưới một mái hiên cùng với Kỳ Triều không quấy rầy lẫn nhau nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải kế lâu dài.

Lục Ý Hàm vô tình nhắc đến có phòng của bạn ở Thoái Tô trong điện thoại, Thẩm Tư muốn đi xem chung cư đó.

Sau khi qua năm mới không lâu thì cô thu thập đồ vật cáo biệt với bà nội: “Tư Tư của bà phiền cháu rồi, thường đến chơi nhé.”

“Bà nội cháu cũng phải không trở lại nữa, còn nữa cháu với Kỳ Triều không phải giống như bà nghĩ.” Nói xong thì kéo ống tay áo của người đàn ông.

Kỳ Triều đang đeo đai an toàn, cô gái nhíu mày lại như trút giận: “Không phiền toái đâu ạ, Tư Tư của chúng ta rất nghe lời.”

Tiếng nói mang theo ý cười, dịu dàng quyến luyến.

Liếc nhìn vết sẹo lưu lại trên bàn tay anh vì bị dầu bắn Thẩm Tư cố nén sự rùng mình trong lòng mà mở mắt cũng không nói gì nữa.

Một đường không nói gì.

Trang trí năm mới của các cửa hàng ven đường cũng thấy được sự náo nhiệt xung quanh. Kỳ Triều một tay cầm tay lái một tay lấy một cái hộp ra từ bên cạnh: “Chọn vòng tay thuận tiện mua cho em.”

Nhìn hộp màu đỏ nhung trước mắt trong lòng Thẩm Tư hiện lên sự khác thường chậm rãi mở ra có một chiếc nhẫn kim cương nằm ở bên trong.

Hốc mắt nháy mắt đỏ lên.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, những nỗi lòng nỗ lực khắc chế rồi lại lắc lư trái phải giờ phút cô cuối cùng cũng biết chính mình không phải không yêu Kỳ Triều.

Chỉ là không dám đi yêu.

Cảm xúc lãnh lẹo chậm rãi xuyên qua khe hở của ngón áp út, sợi tóc rũ xuống che giấu nước mắt trong suốt dưới đuôi mắt.

Thứ cô từng muốn đã ở trước mắt nhưng cô lại lùi bước.

Trực tiếp đặt chiếc nhẫn đã đeo hơn nửa về chỗ cũ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc một lúc lâu, tiếng nói rất buồn mang theo sự thoải mái: “Tôi trước kia đặc biệt muốn gả cho anh.”

Kỳ Triều bởi vì động tác đeo nhẫn của cô lo lắng đến mức bàn tay nóng lên chỉ là lời nói tiếp theo của cô làm trái tim anh rơi xuống đáy cốc.

“Nhưng hiện tại quá muộn, tôi không còn muốn nữa.”



“Anh Kỳ, nghe nói anh thất tình?” Thời Nhạc cởi vest lớn giọng.

Mà người đàn ông ở góc giống như không nghe thấy, rượu trong ly đầy một nửa anh không uống mà chỉ rũ mắt nhìn, quanh thân lạnh lẽo vô cùng.

Thời Nhạc phát hiện anh khác thường: “Còn không phải là một người phụ nữ sao, dưới lầu nhiều lắm.”

Kỳ Triều lười nhác dựa vào sô pha, thấp giọng: “Không giống nhau.”

Thời Nhạc hăng hái ngồi xuống phân tích: “Giới của chúng ta không có tình yêu, ngay từ đầu anh cũng cho rằng như vậy, tiểu hồ điệp có chỗ nào tốt làm sao anh lại mang chính mình nhảy vào chứ?”

Anh cũng muốn hỏi vì sao không phải cô không được.

Thời Nhạc không biết anh không nghe vào có chút lo lắng: “Anh, nói chuyện đi.”

Trong nháy mắt Kỳ Triều cười tự giễu, cảm xúc áp lực chảy ra từng chút, hốc mắt phiếm hồng.

“Cô ấy không cần tôi.”



Đang vào cuối tuần âm nhạc quán bar bùng tai bóng người đong đưa.

Lục Ý Hàm uống say Thẩm Tư đến đón cô đi trước tranh phòng vệ sinh lại gặp được Giang Mân.

Cô làm bộ không quen biết thong thả ung dung rửa tay.

Giang Mân xoa son môi nhìn cô qua gương: “Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

“Cô và Kỳ Triều ở bên nhau?”

“Không có.” Thẩm Tư nói xong liền muốn chạy, âm thanh bên tai lại tiếp tục.

“Cũng đúng, vẫn là nhận rõ hiện thực tương đối tốt, dù sao không phải người nào cũng có thể leo lên nhà họ Kỳ.”

Thẩm Tư nhìn cô ta một cái, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi nhớ rõ là cô bị từ hôn.”

Không đợi cô ta đáp lại cô đã trực tiếp xoay người.

Trên hành lang Thẩm Tư thu hồi cảm xúc tìm số ghế lô Lục Ý Hàm đưa cho, khi đi ngang qua thì cửa bị mở ra.

Thẩm Tư chỉ sửng sốt trong nháy mắt nghĩ đến Giang Mân lúc vừa rồi cho rằng hai người này đến cùng nhau nên dời ánh mắt đi cánh tay lại bị hơi lạnh nắm lấy.

Rõ ràng mới qua một tháng anh đã cảm thấy rất lâu không gặp, lời nói ngày đó của cô gái trong xe quyết tuyệt bây giờ nghĩ lại ngực còn đau: “Đây không phải nơi em nên đến.”

Trong lòng Thẩm Tư vốn dĩ đã khó chịu đáy mắt lạnh nhạt: “Cảm ơn Tổng giám đốc Kỳ quan tâm cũng phiền ngài quản vị hôn thê cũ của mình không cần loạn cắn người.”

Kỳ Triều bị cô hung dữ như lọt vào trong sương mù trực tiếp lôi kéo cánh tay của cô rời đi: “Em nói rõ ràng cho anh.”

Chỉ là trên hành lang lại chạm vào Giang Mân, Thẩm Tư cũng nhân cơ hội tránh khỏi sự giam cầm của anh, cái gì cũng chưa nói xoay người rời đi.

Người đàn ông nhíu mày vừa định đuổi theo thì ống tay áo bị nắm lại, gương mặt Giang Mân vô hại: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Kỳ Triều giống như đã dùng hết kiên nhẫn trực tiếp rút tay ra.

“Những gì nên nói tôi đều đã nói, còn về việc Giang tiểu thư xuất phát từ mục đích gì chưa từ bỏ ý định tôi cũng không muốn biết.”

Nghiêng mắt thấy Thẩm Tư đi vào một ghế lô tiếp tục nói: “Cô ấy đang thi lên thạc sĩ, nếu cô nói hoặc làm gì chậm trễ việc học của cô ấy thì Giang thị tôi đều không đặt ở trong mắt huống chi cô?”

Nói xong anh sửa sửa ống tay áo không nhìn cô ta nữa mà xoay người rời đi.

Giang Mân đã bao giờ bị đối đãi như vậy trực tiếp buột miệng thốt ra với bóng dáng anh: “Anh là Tổng tài của tập đoàn Ức Phong, cô không có khả năng cho anh cưới cô ta.”

Bước chân Kỳ Triều hơi ngừng lại, khoé môi nhếch lên: “Cho nên tôi chọn cô ấy.”

Ức Phong và Thẩm Tư, anh chọn cô.



Chào hỏi với những người khác xong cô liền kéo Lục Ý Hàm từ trên sô pha làm sao đột nhiên cô ấy lại uống nhiều rượu như vậy.

Gió lạnh phơ phất ở cửa vẻ mặt cô gái có chút say rượu ngã trái ngã phải, Thẩm Tư rất vất vả đỡ cô ấy trước mắt có xe dừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống mắt người đàn ông đen như mực giống như lần đầu tiên thấy anh.

“Anh đưa hai người trở về.”

Thẩm Tư còn đang nổi nóng không phản ứng lại thì Lục Ý Hàm đã mở cửa lên xe.

Gọi tên cô xong thì cô gái nghênh ngang dựa vào ghế ngủ mất.

Nhà mới cách chỗ này không xa, xe vừa mới dừng lại cô đã trực tiếp mở cửa phát hiện bị khoá: “Tôi muốn xuống xe.”

Anh đã từng hôn cô ở trong xe, cô gái ngượng ngùng đẩy ra nói sẽ bị phát hiện bây giờ lại muốn thoát đi như thế làm trái tim anh như bị đôi tay gắt gao nắm lấy vừa đau vừa buồn.

Dọc theo đường đi Kỳ Triều suy nghĩ rất nhiều, âm sắc nghẹn ngào: “Thẩm Tư, đây là lần đầu tiên anh hứa hẹn với một người phụ nữ thật ra anh đã sớm nên nói cho em.”

Đáy mắt Thẩm Tư không có cảm xúc gì dường như đang đợi anh nói xong: “Ngoại trừ em anh sẽ không cưới người khác.”

“Mặc kệ em đẩy anh ra như thế nào.”



Cô gọi điện thoại cho Lục Ý Trầm không bao lâu sau cô gái say như chết bị đưa đi.

Ngoài phòng bắt đầu mưa nhỏ, ngày mưa càng dễ làm người nghĩ nhiều, Thẩm Tư nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được ôm lòng muốn thử đi đến bên cửa sổ.

Thông qua khe hở của bức màn cô nhìn thấy chiếc xe kia vẫn ngừng ở dưới tầng như cũ.

Ướt át trào lên đáy mắt cho dù lạnh nhạt người này như thế nào, lúc ở bên nhau trước đây và vừa mới ở trong xe sự rung động anh mang đến cho cô đều không thể phủ nhận.

Thẩm Tư dời tầm mắt đi chui vào ổ chăn, cô dùng sức xoa xoa đôi mắt, cô không thể như vậy, không thể mềm lòng chỉ là cô càng nghĩ vậy chóp mũi càng chua xót.



Cũng may cuộc sống đã bước vào quỹ đạo thời gian cũng càng thêm gấp gáp, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ thì là đọc sách, không có thời gian nghĩ chuyện khác.

Chỗ quay bộ phim mới của Lục Ý Hàm cách đây rất gần nên cô ấy thường xuyên đến tìm cô gần đây thậm chí còn mang cơm đến đây.

“Lần trước cậu ngất xỉu mình cũng không có thời gian đến bệnh viện nên để bồi thường cho cậu thì mỗi ngày mình đều chuẩn bị cơm ba bữa miễn cho dinh dưỡng không theo kịp.” Lục Ý Hàm đặt hộp cơm đã đóng gói xong lên bàn, vẻ mặt chờ đợi được khen.

Thẩm Tư rũ mắt nhìn thức ăn có chút quen thuộc trong chớp mắt cũng không nghĩ nhiều: “Đại ân đại đức chờ mình thi xong lại báo đáp cậu.”

“A vật không cần, không phải mình làm.” Nói xong lại nói thêm: “Cơm của đoàn phim.”

Chung quanh trầm mặc một lát.

Đồ ăn của đoàn phim vậy mà lại phù hợp sở thích của cô như vậy.

Thẩm Tư mím môi cười nói câu cảm ơn rồi thong thả ung dung cầm lấy đũa, càng ăn càng cảm thấy quen thuộc, ánh mắt hiện lên thứ khác.



Dung Khiêm ra nước ngoài học tập sâu mấy tháng lúc quay về mới biết Thẩm Tư chuyển nhà.

Trong điện thoại chỉ còn lời nói từ chối trước khi rời đi của Thẩm Tư nên anh ta “khóc gào” muốn đến thăm cô. Thẩm Tư suy xét một chút vẫn nói chờ thi xong thì tụ tập.

Ngẫu nhiên khi làm đề mệt mỏi cô vẫn sẽ nhớ đến Kỳ Triều như cũ, anh không còn quấy rầy cô giống như biến mất trong cuộc sống.

Nghe nói cha anh vướng vào cầu thang ở công ty khớp xương bị thương, Kỳ Triều lại về Ức Phong một lần nữa chỉ là không gia nhập hội đồng quản trị.

Lại một mùa đông lạnh đã đến vốn tưởng Lục Ý Hàm chỉ là mới bắt đầu ân cần mấy ngày không nghĩ đến cô ấy vẫn luôn kiên trì đến bây giờ, thật sự không rảnh cũng nhờ bạn mang đến đây.

Đợt thứ hai ôn tập của Thẩm Tư kết thúc rốt cuộc cũng chịu đựng làm đề một tháng cuối cùng không ngừng.

Hôm nay Lục Ý Hàm đến tương đối trễ vừa mới mở cửa đã thấy không chỉ có mình cô.

Nhân viên công tác lục tục dọn đồ vật ong rồi rời đi, Thẩm Tư nhìn “Mãn Hán toàn tịch” không nhịn được mà há hốc mồm.

Lục Ý Hàm phát hiện cô nghi ngờ nên giải thích: “Không phải mai cậu thi à, mình mời đầu bếp làm cho cậu đấy.”

“…”

Nhiều đồ ăn như vậy hai người cô và Lục Ý Hàm đều không ăn hết, đợi cô ấy đi rồi cô đơn giản thu dọn một chút nhìn điện thoại chằm chằm xuất thần.

Khi lấy lại tinh thần điện thoại đã dừng lại ở trên cái tên kia, cô nhìn một lúc cuối cùng cũng đóng điện thoại lại.



Dưới suy nghĩ căng chặt nên cô mất ngủ bên trong dự kiến nhưng vẫn dậy rất sớm.

Cô xác nhận đồ vật đi thi cùng với chứng nhận tham gia thi vài lần, vừa đi đến dưới tầng chuẩn bị gọi xe bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Người đàn ông đứng dựa vào thân xe, áo vest cà vạt không chút cẩu thả, tóc không cố tình xử lý, vài sợi tóc mái lười biếng gục xuống trên ánh mắt làm người khác không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Bọn họ giống như rất lâu không gặp lại giống như hôm qua mới vừa gặp nhau.

Kỳ Triều nhìn cô, tùy ý cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt: “Anh đưa em đi.”

Cô suy nghĩ một lúc cũng không từ chối, độ ấm bên trong xe thích hợp Kỳ Triều đưa sữa đậu nành ấm qua sau đó lại nhận mấy cuộc điện thoại.

Thẩm Tư yên tĩnh nghe, cánh tay vốn dĩ lạnh lẽo dần dần có độ ấm.

“Đồ vật mang theo hết rồi chứ?”

Người đàn ông cúp điện thoại thừa dịp quay đầu ở đèn đỏ hỏi.

“Ừm.”

Nói xong thì trong xe yên tĩnh lại, Thẩm Tư lấy góc độ bạn bè không nhịn được nói: “Công việc chú ý nghỉ ngơi, cha anh không có việc gì chứ?”

Đèn xanh sáng lên Kỳ Triều khởi động động cơ khoé miệng gợi lên một độ cung: “Em đang quan tâm cha anh hay quan tâm anh?”

Vấn đề bị hỏi trắng ra Thẩm Tư đột nhiên không kịp phòng ngừa, điện thoại và sữa đậu này đều suýt nữa đổ ra ngoài nửa ngày cô nghẹn ra hai chữ: “Cha anh.”

“Ông ấy không có việc gì còn anh thì khó nói.”

“Làm sao vậy?”

Ý cười của Kỳ Triều chưa giảm: “Hiện tại là quan tâm anh?”

“…”

Không nói được anh Thẩm Tư trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ vành tai bị tóc che giấu lặng lẽ đỏ lên.

Trên đường không bị kẹt xe rất nhanh đã đến nơi Kỳ Triều thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ: “Thi thuận lợi.”

Động tác mở cửa của Thẩm Tư hơi ngừng lại, không biết là đáp lại điều gì: “Cảm ơn.”



Sửa sang lại suy nghĩ xong cô đi vào trường thi, thời gian thi dài ba tiếng Thẩm Tư tập trung tinh lực. Đột nhiên ngòi bút ngừng trong nháy mắt.

Bộ dáng người đàn ông thấp giọng nhắc nhở cô làm đề trong thư phòng không hoàn chỉnh còn rõ ràng trước mắt không nghĩ đến thật sự thi đúng đề.

Thi hai ngày cho đến khi nộp bài thi của môn nghiệp vụ cuối cùng kết thúc cho dù kết quả như thế nào cô nghĩ đều rất đáng giá.

Khoé miệng gợi lên ý cười ẩn ẩn, bước chân tự nhiên nhanh hơn một chút chỉ lả không thấy chiếc xe quen thuộc ở cửa.

Lấy điện thoại ra khởi động lại thì nhảy ra tin nhắn của Kỳ Triều gửi một tiếng trước, anh nói anh tham gia cuộc họp báo của phim rất nhanh sẽ đến đón cô.

Còn chưa nhận được đáp lại Lục Ý Hàm gọi điện thoại đến lớn giọng chúc mừng cô thành công lên bờ lại hẹn thời gian ăn cơm tối nay.

Thẩm Tư cười nói vài câu mới cúp điện thoại.

Cô cũng không biết vì sao không sốt ruột gọi xe mà đứng tại chỗ nhàm chán lướt điện thoại, đầu ngón tay lơ đãng trượt một cái đụng đến nút ghi âm, trong ấn tượng cô rất ít khi mở ra nhưng danh sách lại có một ghi âm.

Thẩm Tư mở ra theo bản năng, hoá ra là Tết Âm Lịch đầu năm không cẩn thận ấn xuống ghi âm.

Xung quanh ồn ào cô đưa điện thoại dí gần sát lỗ tai, cô hỏi ngủ trên đất có cứng hay không, người đàn ông đáp lại cà lơ phất phơ, bây giờ đứng ở góc độ người xem thì cô đỏ mặt.

Sau đó ghi âm là sự im lặng thật dài nhưng khi cô vừa định bỏ điện thoại xuống bên tai lại truyền đến âm thanh dịu dàng.

Anh nói trước kia không hiểu hoá ra là anh không rời khỏi em.



Cuộc họp báo phim điện ảnh đã bắt đầu nửa tiếng Lục Ý Hàm làm khách quý lên đài nói vài câu chúc phúc với phòng bán vé sau đó ngồi vào bên cạnh Kỳ Triều.

Mấy tháng trước người đàn ông này lấy lý do rút vốn để áp chế cô đưa cơm mỗi ngày cho Thẩm Tư.

Thù này không báo không phải quân tử.

Cô ấy thanh thanh giọng nói: “Tổng giám đốc Kỳ thoạt nhìn rất nhàn nhã.”

Kỳ Triều đang nhìn điện thoại như đang gửi tin nhắn, tiếng nói rất nhạt: “Làm sao vậy.”

Lục Ý Hàm bắt được cơ hội ánh mắt trốn tránh trong nháy mắt rồi nói thẳng: “Đêm nay Dung Khiêm định tỏ tình với Tư Tư, Tổng giám đốc Kỳ không lo lắng chút nào?”

Động tác của Kỳ Triều hơi dừng lại tắt màn hình nghiêng mắt: “Có ý gì.”

“Tư Tư nói với tôi là cô ấy sẽ đồng ý đấy.”

Vừa dứt lời chỉ nghe âm thanh vỡ vụn, lời mình nói nhảm nên bị sét đánh ư?

Không có thời gian nghĩ gì khác, trong khoảnh khắc đèn treo rơi xuống các mảnh vỡ thủy tinh bay ra hai bên, đồng tử của cô ấy phóng đại bảo vệ gương mặt theo bản năng.

Chỉ là không có bất cứ sự đau đớn gì, Kỳ Triều che ở trước mặt cô ấy, Lục Ý Hàm sợ đến mức nhìn tay anh chằm chằm: “Anh… máu…”

Chột dạ áy náy trong chớp mắt bị che kín trong lòng cô ấy vừa định giải thích cái gì thì người đàn ông giống như không cảm nhận được đau đớn, tùy ý để máu chảy ra trên vết thương ở mu bàn tay, trực tiếp đứng dậy.



Thẩm Tư liên tục nghe ghi âm vài lần mới xác định cô không nghe lầm, trong ấn tượng của cô trước khi chia tay anh luôn khắc chế không muốn gần cô những lúc ngủ say nhưng làm sao phân lượng lại có mấy chữ trầm trọng như thế.

Tim đập rõ ràng nhanh hơn trong chớp mắt, cô hoảng loạn đóng điện thoại lại đuôi mắt đã sớm ướt át, tình cảm lâu ngày phủ đầy bụi bây giờ lại dâng lên lặp đi lặp lại, cuối cùng không chịu khống chế mà trở nên cuồn cuộn.

Nghĩ đến cái gì tìm được số điện thoại của người đàn ông vừa định gọi đi.

Trên màn hình nảy ra một tin tức.

[Hiện trường cuộc họp báo phim điện ảnh dưới trướng của Ức Phong đèn treo nện xuống ngoài ý muốn, trước mắt có 5 người bị thương, 2 người đang được đưa đi cấp cứu.]



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang trong cuộc trò chuyện.”

Gọi mấy lần liên tục đều là giọng nữ máy móc như thế này.

Tiềm thức cảm thấy cô đang nói chuyện với người đàn ông tên Dung Khiêm kia, Kỳ Triều lập tức ném điện thoại sang bên cạnh, đang lúc kẹt xe nên anh bực bội ấn còi.

Mở cửa sổ ra vết máu trên mu bàn tay đã khô, gió lạnh thổi vào tay làm miệng vết thương đau thêm.

Anh không có tinh lực đi để ý những thứ đó cũng chưa từ bỏ ý định mà cầm lấy điện thoại.



Thẩm Tư trực tiếp đi đến bệnh viện, đầu dây điện thoại bên kia vẫn luôn bận trong lòng càng hoảng.

Đột nhiên tiếng chuông vang lên, Thẩm Tư đỏ hốc mắt nhanh chóng ấn nghe.

“Tư Tư, Kỳ Triều ở chỗ cậu sao? Anh ta bị pha lê đâm vào không đến bệnh viện.” Lục Ý Hàm giống như rất gấp nên trực tiếp mở miệng.

Nghe được âm thanh của cô ấy Thẩm Tư chỉ cảm thấy có chất lỏng chảy xuống từ đuôi mắt mình, nghẹn ngào nói: “Mình không tìm thấy anh ấy, cậu không sao chứ.”

“Mình không có việc gì, cậu đừng khóc mà anh ta nhất định sẽ đi tìm cậu.” Nói xong bên cạnh cô có âm thanh ồn ào: “Mình cúp máy trước, có diễn viên bị thương.”

Thẩm Tư cầm điện thoại anh không đến bệnh viện thì sẽ đi đâu, nhớ đến Lục Ý Hàm nói anh bị pha lê đâm vào lòng cô lại càng thêm đau cũng rõ ràng phát hiện mình đang đau lòng.

Điện thoại lại vang lên một lần nữa, ánh mắt cô sáng ngời: “Anh…”

Lời nói còn chưa dứt người đàn ông đã trực tiếp đánh gãy.

“Em ở đâu.”

Cô lau nước mắt trên mặt nói: “Tôi ở bệnh viện.”

“Em bị thương à? Người đàn ông kia ức hiếp em sao?”

Thẩm Tư có chút không nghe hiểu anh đang nói gì: “Không phải tôi cho rằng anh ở bệnh viện.”

Điện thoại tạm dừng trong chớp mắt ngắn ngủi.

“Chờ anh ở cửa.”



Gương mặt cô vừa mới khóc xong nêm giờ phút này căng chặt khó chịu nhìn mặt đất ngây người.

“Chị Tư Tư.”

Nghe được âm thanh quen thuộc cô phát hiện là Dung Khiêm: “Sao cậu ở đây?”

“Bạn em nằm viện nên em đến thăm.”

“Ừm.”

Đáy mắt Dung Khiêm hiện lên sự mất mát, nhấp môi dưới: “Tư Tư, chị nên đi nhìn về phía trước.”

Cô cũng đã từng nghĩ như vậy, đi về phía trước nhưng mặc kệ đi bao xa điểm đến vẫn là anh.

Sau khi nghĩ thông suốt thì thể xác và tinh thần cô đột nhiên thả lỏng, nhếch môi lên chuẩn bị đáp lại: “Tôi…”

“Chờ anh bao lâu rồi?”

Tiếng nói từ tính của anh trong gió lạnh rất có độ công nhận, Thẩm Tư xoay người theo bản năng liếc mắt nhìn mu bàn tay của anh một cái, tự nhiên có chút tức giận: “Anh đi đâu, vì sao không đến bệnh viện trước?”

Kỳ Triều dắt tay cô ánh mắt quét về phía đối diện: “Về nhà lại nói.”

Dung Khiêm nhăn mày lại, ẩn ẩn cảm thấy không phải đơn giản như hàng xóm: “Anh là gì của cô ấy?”

Kỳ Triều giống như nghe thấy lời nói thú vị gì đó, khoé miệng nhếch lên: “Người đàn ông.”



Vừa về đến Tây Sơn cô mở cửa ngựa quen đường cũ muốn đi lấy hòm thuốc, bước chân còn chưa kịp bước ra.

“Em đồng ý với cậu ta?”

Ánh mắt Thẩm Tư ngừng lại, cuối cùng cũng hiểu người đàn ông này khó chịu cái gì dọc theo đường đi nổi giận nói: “Chưa đồng ý, nếu anh còn không coi trọng thân thể mình thì tôi sẽ…”

Thân thể ngã vào cái ôm quen thuộc, cằm của người đàn ông chống vào cổ cô: “Thực xin lỗi.”

Tiếng nói của anh trầm buồn đột nhiên xin lỗi làm Thẩm Tư ngẩn ra trong chớp mắt: “Anh làm sao vậy?”

Kỳ Triều ôm cô rất chặt giống như sợ cô sẽ biến mất, trầm mặc một lúc thì chậm rãi mở miệng: “Anh trước kia rất khốn nạn nhưng mà Thẩm Tư, anh thích em, anh sẽ sửa.”

“Cho anh chút thời gian, em có thể chán ghét anh nhưng có thể đừng thích người khác hay không.”

Trong nhà yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của lẫn nhau, Thẩm Tư tùy ý để anh ôm cổ ướt át làm máu cô đọng lại.

Sau khi chia tay cô luôn nghĩ sau này cô nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn anh, người này cao ngạo lười nhác, luôn là bộ dáng không chút để ý làm người đoán không ra với mọi chuyện, cả đời dài như vậy làm sao cô không có anh thì không thể chứ.

Nhưng bây giờ người đàn ông này đang thấp giọng xin cô đừng thích người khác, từng màn ở chung ôn nhu triền miên ùa vào trong đầu cô, lúc này cô mới biết được trên thế giới sẽ không có người như anh.

Thẩm Tư chậm rãi giơ tay phủ lên sau lưng anh, nước mắt đã sớm làm hai mắt mơ hồ, tâm tư còn lưu lại trên vết thương của anh: “Nếu không xử lý miệng vết thương em sẽ thật sự không thích anh.”

Rõ ràng cảm thấy đầu ngón tay trên eo dừng lại Thẩm Tư thừa cơ tránh thoát xoay người đi tìm hòm thuốc.

Trên sô pha người phụ nữ cúi người bôi thuốc cho anh tóc mái treo ở sau tai vừa lúc rũ xuống. Hầu kết của Kỳ Triều trầm trầm lại muốn ôm cô.

Thẩm Tư tiêu độc xong lại bị anh ôm vào trong lồng ngực: “Miệng vết thương sẽ nhiễm trùng.”

“Kết hôn đi.”

Tiếng nói của anh bao trùm âm thanh nói chuyện của chính mình, giây tiếp theo một chút lạnh lẽo trên ngón áp út, đáy lòng Thẩm Tư như có một viên đá to ném vào, bọt nước lập tức văng khắp nơi sợ đến mức trực tiếp đẩy anh ra: “Anh nói cái gì.”

Kỳ Triều cười lặp lại: “Chúng ta kết hôn đi.”

Hôm nay khóc quá nhiều lần lúc này Thẩm Tư lại vừa tức vừa muốn khóc: “Bắt đầu lại từ đầu còn chưa yêu đương làm gì có ai trực tiếp kết hôn như vậy…”

Kỳ Triều hôn nước mắt của cô: “Được, bắt đầu lại từ đầu.” Nói xong trực tiếp hôn lên cánh môi cô.

Đầu lưỡi nóng bỏng, hô hấp giao triền, âm thanh nức nở tràn ra từ khoé miệng lại bị người đàn ông ăn vào trong bụng, Thẩm Tư tủi thân vỗ ngực anh không ngừng sau đó lại chậm rãi leo lên bờ vai của anh.

Bắt đầu từ lúc thích anh tất cả giống như một giấc mộng.

Nhưng còn may.

Đây không phải giấc mộng của mình cô.