Mặc dù Thích Nhất Hoan không biết làm việc nhà, thường xuyên làm loạn nhà Khúc Thanh Trúc, nhưng Khúc Thanh Trúc cũng không nói đuổi nàng đi mà cứ để nàng ở lại.
Mối quan hệ giữa hai người được định ra như vậy, tính tình Khúc Thanh Trúc lãnh đạm, cũng không có ý định nói với ai rằng hai người đang yêu nhau, giống như hai người đang sống một cuộc sống bình đạm.
Nhưng tính tình của Thích Nhất Hoan lại vô cùng thích phóng đãng, có vài lần dụ dỗ Khúc Thanh Trúc đến quán bar của nàng, bước lên sân khấu, vỗ tay nói: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là lão bản nương của mọi người.”
Đèn CD truyền tới trên người Khúc Thanh Trúc, ánh sáng rực rỡ làm cô đau mắt, cô giơ tay chặn lại, phía dưới có tiếng reo hò, bởi vì Khúc Thanh Trúc trông quá đứng đắn nên họ liền nháo Thích Nhất Hoan.
"Thật sự là lão bản nương sao? Tôi thấy lão bản nương còn chưa có phản ứng gì, cũng không gật đầu nói đúng vậy, chị đơn phương định ra, chúng tôi không thể nhận."
Thích Nhất Hoan nâng nâng cằm, thật sự rất ngượng ngùng, nàng là lão bản, đôi khi cũng phải chừa mặt mũi một chút, ngay lúc nàng đang do dự không biết nên làm gì, Khúc Thanh Trúc trong tầm mắt nàng gật đầu.
Khúc Thanh Trúc nói: "Đúng vậy."
Toàn trường sôi trào, còn có người huýt sáo: "Thích lão bản, chị đây sắp bị vợ quản nghiêm rồi, sau này còn đến quán bar tìm mấy muội muội không?"
"Đừng nói bừa, tôi tìm muội muội khi nào? Cẩn thận tôi đuổi cô ra ngoài." Thích Nhất Hoan nói xong, cầm một ly rượu tới, đứng ở bên cạnh Khúc Thanh Trúc, ôm lấy cô, nói: "Thân ái, đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi chưa bao giờ làm loạn.”
Khúc Thanh Trúc gật đầu, cười nói: “Tôi là bạn gái của chị, đương nhiên tin tưởng chị.”
Trong lòng Thích Nhất Hoan ấm áp, nắm cằm hôn cô, Khúc Thanh Trúc áp chế khí tức cường đại trên người, dục vọng chinh phục của Thích Nhất Hoan dâng trào, ấn cô vào quầy bar rồi hôn cô.
Hôn xong, nàng muốn để Khúc Thanh Trúc ngồi lên đùi mình, do dự hồi lâu, nàng duỗi chân về phía trước, nhưng Khúc Thanh Trúc chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay đi.
Thích Nhất Hoan có chút luống cuống, liền cúi người ghé vào tai cô nói: "Em sẽ không tức giận đi? Buổi tối sẽ không thu thập tôi đi?"
Khúc Thanh Trúc đang uống rượu, nghe được lời nàng nói liền bị sặc ho mấy tiếng, dùng tay đánh nàng một cái nói: “Tiền đồ.”
"Ở bên cạnh em là tiền đồ lớn nhất của tôi."
Hai người nháo, tìm kiếm lãng mạn trong quán bar sôi động.
…
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy, hai người rất hòa hợp, nói thật thì hai người chưa bao giờ cãi nhau.
Nhưng này không có nghĩa là không có tình địch, trong nhà Thích Nhất Hoan giàu có, có nhiều người xen lẫn ở xung quanh nàng, nàng cũng tự mình ra đời, có đủ loại người ở xung quanh nàng.
Khúc Thanh Trúc không quản nàng, cũng chưa bao giờ quản đến những người này, lâu như vậy, có một số việc cô đã sớm dứt bỏ, cô có niềm tin tuyệt đối rằng mình tốt hơn những người chơi trong quán bar.
Nhưng cũng có những điều cô không chắc chắn, ví dụ như dạo này có thêm một người đến quán bar của Thích Nhất Hoan.
Khúc Thanh Trúc đến đó bàn chuyện công việc, vừa lúc thấy Thích Nhất Hoan đang nói chuyện với một nữ nhân, nữ nhân kia mặc một chiếc váy màu đỏ rất tươi mát, là một muội muội rất đáng yêu, hình như đây là lần đầu tiên nàng ấy đến quán bar, vẫn luôn đi theo phía sau Thích Nhất Hoan.
Cô véo ly rượu, nhìn bóng đỏ ở phía xa.
Thích Nhất Hoan cũng quay lại nhìn cô, hôn gió rồi đưa tay làm hình điện thoại với cô, trong khi cô gái bên cạnh rầu rĩ nhìn Khúc Thanh Trúc.
Trước kia Khúc Thanh Trúc luôn cảm thấy Thích Nhất Hoan ưu tú, những cô gái xinh đẹp đó đứng chung một chỗ với nàng thật xứng đôi, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy có chút khó chịu.
Cô đẩy kính trên sống mũi lên, quay sang nói chuyện với đối tác, không lâu sau, ánh mắt cô không tự chủ được liếc qua, Thích Nhất Hoan vẫn đang nói chuyện với nữ nhân kia.
Đối tác nói: “Vị kia là Thích tiểu thư, con gái của ông trùm bất động sản, cô ấy cũng tuổi trẻ đầy triển vọng, đã phát triển nhiều sản nghiệp quán bar, quán bar này cũng là sản nghiệp của cô ấy”.
Những người giàu có trong giới thượng lưu đều thích theo đuổi nghệ thuật, Thích Nhất Hoan thì khác, nàng thích làm ngành này, tương đối độc lập.
Khúc Thanh Trúc đã nghe Thích Nhất Hoan nói qua, gia đình Thích Nhất Hoan cũng nghĩ đến việc để nàng làm một số đồ trang sức, quần áo.... giống như Văn Cẩn Ngôn và Túc Vĩnh Ỷ, con đường được trải nhựa cho nàng, nhưng nàng lại tự mình lấy tiền mở quán bar.
Hiện nay,mức tiêu thụ cao, nàng quản lý tốt, ngành nghề ngày càng phát triển.
Hai người cụng ly, Khúc Thanh Trúc hỏi: "Người bên cạnh cô ấy là ai vậy? Mấy ngày nay vẫn luôn đi theo cô ấy."
"À, người đó là làm lâm viên, họ Kim, tên Kim Lâm, là một họa sĩ. Kim gia cũng tham gia vào bất động sản, Kim Lâm cùng Thích Nhất Hoan cùng nhau lớn lên, nhưng Kim tiểu thư đã sớm xuất ngoại, mới trở về hai ngày nay." Đối tác bát quái nói: "Hiện tại cũng không còn phong kiến như trước nữa, nếu có thể bắt được, nói không chừng cũng là một đoạn giai thoại."
Khúc Thanh Trúc nhấp một ngụm rượu.
Lúc đầu cô còn mỉm cười lễ phép, nhưng hiện tại cô rất lạnh lùng, đối tác của cô nghi ngờ ly của cô không phải là rượu mà là khối băng.
Hiện tại "Tiểu Thư Kiều Vi" đã bước chân vào lĩnh vực hàng xa xỉ, Khúc Thanh Trúc có nhiều đóng góp, với tư cách là tổng giám đốc, cũng không thể đắc tội được.
Đối tác liên tục nhớ lại rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, làm Khúc Thang Trúc tức giận, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể hiểu được, vẫn nơm nớp lo sợ cho đến khi kết thúc.
Trong lòng hắn hỏi, chẳng lẽ giữa Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan có thù oán?
Đối tác định đi xin lỗi Khúc Thanh Trúc, nhưng vừa bước tới liền nghe thấy Khúc Thanh Trúc nói: “Cô ấy có bạn gái rồi.”
"Hả?" Đối tác sửng sốt.
Ai có bạn gái?
Là Kim tiểu thư kia hay Thích Nhất Hoan?
Đang suy nghĩ, hắn nhìn Khúc Thanh Trúc lên xe, không lâu sau, Thích Nhất Hoan đi tới gõ cửa sổ xe nói: "Vừa rồi không phải em đã uống rượu sao... Còn ngồi ghế lái làm gì? Tài xế của em đâu?"
"Đi mua thuốc rồi."
Khúc Thanh Trúc xuống ghế lái, ngồi ở phía sau, Thích Nhất Hoan cũng đi vào ngồi cạnh cô nói: “Đợi lát nữa đi đường vòng đưa tôi về nha.”
"Sao?" Khúc Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn nàng, tài xế mua thuốc giải rượu đưa cho bọn họ, cũng hỏi cô có về nhà không.
Thích Nhất Hoan cười nói: “Về, tôi nhất định sẽ về nhà bạn gái, nhưng đã lâu rồi chưa về quê, vừa rồi Kim Lâm nói ba mẹ nhớ tôi, tôi về xem có thật hay không, ngày mai tôi sẽ về, phiền toái anh ngày mai đến đón tôi."
Hơn một năm, Thích Nhất Hoan đi theo Khúc Thanh Trúc, rất ít về nhà, vừa lúc thanh mai trở về, hai nhà liền hẹn cùng nhau đi chơi, Thích Nhất Hoan không thể mất mặt, đành phải trở về.
Nàng tiến lại gần Khúc Thanh Trúc: “Tôi không nỡ rời xa em, nếu không em cùng tôi trở về gặp ba mẹ tôi đi?”
“Đi gặp thế này sao?” Khúc Thanh Trúc bảo nàng nhìn cô, tây trang trên người bị nàng làm nhàu nát, còn có mùi rượu.
Thích Nhất Hoan thở dài, không còn cách nào khác là phải bỏ cuộc.
Nhà ba mẹ nàng ở trong thành cổ, một tấc đất một tấc tiền, là khu biệt thự người giàu, cùng Khúc Thanh Trúc là hai hướng, phải đi một đoạn đường dài, uống rượu xong ngồi không thoải mái, Thích Nhất Hoan nghiêng đầu hóng gió.
Xe chạy hơn nửa tiếng, xuống xe, Thích Nhất Hoan bảo tài xế đừng gấp lái xe, nàng đi vòng qua hôn Khúc Thanh Trúc nói: “Hôm nay em đeo kính trông rất đẹp, tôi thật muốn bẩn kính của em."
Khúc Thanh Trúc mím môi, nhéo vạt áo của nàng: “Tôi bị cận, kỳ thực không muốn đeo.”
"Đẹp." Thích Nhất Hoan lấy gọng kính của cô lên, kính được coi là vật dụng rất tư mật, trong trường hợp bình thường không được phép chạm vào, cũng chính là Khúc Thanh Trúc rất sủng nàng.
Nàng lấy ra, lại đeo cho Khúc Thanh Trúc, "Được rồi, tôi đi đây, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tối mai tôi đến chỗ em."
Nói xong, Thích Nhất Hoan luyến tiếc mà ôm lấy cô.
Khúc Thanh Trúc nhìn bóng lưng của nàng, ngả người ra sau, xắn tay áo lên ngửi rồi bảo tài xế quay đầu về nhà.
Cô mệt mỏi nhéo xương mũi, sau đó tháo kính ra đặt sang một bên, tài xế quay đầu hỏi: "Thân thể không thoải mái sao? Có muốn đến bệnh viện không?"
"Không cần, tôi uống hơi nhiều." Khúc Thanh Trúc nói.
Khi đến nơi, tài xế thấy cô không có ý định xuống xe nên mở cửa cho cô hít thở không khí, sau đó xuống xe chờ.
Nhìn Khúc Thanh Trúc dưới ánh trăng, có loại cảm giác quạnh quẽ, không biết còn tưởng cô từ Cung Quảng Hàn chạy đến đây.
Nói thế nào nhỉ, nhiều năm như vậy, ở tuổi ba mươi, là người trưởng thành, dù là thân tình hay hữu nghị cũng đều sẽ trở nên thành thục, sẽ luôn có cảm giác cô đơn.
Còn một điều nữa, mối quan hệ giữa Khúc Thanh Trúc và Mẹ Khúc tốt hơn rất nhiều, con người hoặc là không nhẫn tâm, hoặc là sau khi trở nên nhẫn tâm liền sẽ không bao giờ tốt lên nổi.
Ban đầu Mẹ Khúc cũng sẽ nháo, có lẽ vì thực sự sợ hãi, Khúc Thanh Trúc không để ý tới bà, bà liền nói sẽ tự sát, muốn sống muốn chết, mỗi ngày đều gọi cho Khúc Thanh Trúc, thậm chí còn uống thuốc ngủ một lần.
Khúc Thanh Trúc không quan tâm, thậm chí còn không đến bệnh viện, mua vé máy bay sang Anh bàn chuyện làm ăn, khi trở về, Mẹ Khúc trò chuyện video với cô. Mẹ Khúc từng là một nữ nhân hơi bụ bẫm, nhưng sau một thời gian ầm ĩ như vậy, bà đã sụt cân rất nhiều.
Sau đó cũng cư xử rất thành thật, mỗi ngày đều gọi điện cho Khúc Thanh Trúc để hỏi thăm tình hình của cô, thỉnh thoảng cũng ngóng trông Khúc Thanh Trúc về thăm bà.
Trước đây bà không tiết kiệm tiền, nhưng sau lại tiết kiệm, không còn tiêu xài hoang phí nữa, bà mua quà sinh nhật cho Khúc Thanh Trúc, đương nhiên là vẫn không kiềm chế được bản thân, thích chơi nam nhân, nhưng sẽ thu liễm.
Mấy ngày trước, bà gọi điện cho Khúc Thanh Trúc, nói với Khúc Thanh Trúc rằng bà rất hối hận và sẽ thay đổi, sau này sẽ kiềm chế bản thân, kêu Khúc Thanh Trúc trở về thăm bà nhiều hơn.
Khúc Thanh Trúc chỉ vâng một tiếng, rất lãnh đạm.
Không phải Khúc Thanh Trúc máu lạnh mà là cô quá nhát gan, cô sợ Mẹ Khúc “tái phạm”, cô chưa bao giờ có lòng tin vào chính mình, sợ quá mức lãnh đạm, sợ quá nhiệt tình, lo được lo mất.
Tài xế đi tới hỏi: "Lão bản, ngài có muốn đi tìm Thích tiểu thư không?"
Khúc Thanh Trúc không trả lời.
Tài xế nói: "Bình thường mà, cảm tình là như vậy, nếu không vui thì cứ nói với cô ấy, nói ra cũng chẳng mất mặt. Yêu đương không phải chuyện làm ăn, cũng không phải gắt gao giữ lấy con át chủ bài, đôi khi trộm nhìn đối phương một cái cũng là lạc thú.”
Khúc Thanh Trúc yên lặng nghe.
Tài xế biết mình đã nói đến trái tim cô, lại nói: “Chúng tôi có thể nhìn ra trong lòng ngài rất thích Thích tiểu thư, Thích tiểu thư cũng thích ngài, cô ấy không quan tâm đến chi tiết, kỳ thực cô ấy đang chờ ngài, không tin ngài thử xem, nếu ngài nói với cô ấy những gì ngài đang nghĩ, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui."
"Không sao, đã lâu cô ấy chưa về nhà."
Khúc Thanh Trúc gật đầu, “Cảm ơn anh.”
“Aiz, xem ngài nói gì kìa.” Tài xế hỗ trợ mở cửa xe.
Khúc Thanh Trúc về nhà, trước kia Thích Nhất Hoan đến ở, cô còn cảm thấy chật, thường kêu Thích Nhất Hoan trở về, nhưng Thích Nhất Hoan lại da mặt dày ăn vạ cô.
Đếm từng ngày, hai người đã yêu nhau được một năm.
Lúc đầu, Thích Nhất Hoan nói sẽ chỉ chơi "Người tình Venice" trong bảy ngày, cô cũng chỉ định chơi bảy ngày, khi sắp kết thúc, một âm thanh rõ ràng trong nội tâm nói với cô rằng cô không bỏ được, thực sự không bỏ được.
Cho nên, coi như đó là một trò chơi dài.
Bảy ngày, lại bảy ngày, bảy tháng, bảy năm.
Yêu đương với Thích Nhất Hoan thật tốt.
Cô thích Thích Nhất Hoan.
Thứ bảy, không có việc làm.
Khúc Thanh Trúc nhận được tin nhắn của Thích Nhất Hoan.
Thích Nhất Hoan: [Hôm nay tôi không về được, tôi định ở nhà ăn cơm với hai vị kia, buổi tối sẽ về]
Khúc Thanh Trúc: [Chú ý an toàn]
Thích Nhất Hoan: [Nơi này rất an toàn, đi ăn ở Nông Gia Nhạc]
Nàng gửi vị trí, Khúc Thanh Trúc dậy rửa mặt, sau đó vào bếp làm sủi cảo, trộn nước sốt với dầu hào, chụp ảnh gửi cho Thích Nhất Hoan.
Thích Nhất Hoan gửi tin nhắn thoại: “Buổi sáng em ăn cái này à? Nếu không em tới ăn cùng tôi đi]
Khúc Thanh Trúc chỉnh lớn âm lượng, nghe thấy một giọng nói mơ hồ gọi Thích Nhất Hoan, "Nhất Hoan, mau lên, thu cần câu đi, lát nữa chúng ta sẽ rời đi."
Chờ một lúc, Thích Nhất Hoan lại gửi một tin nhắn thoại, nói: “Tôi bận trước, buổi tối đợi tôi về.”
Khúc Thanh Trúc cầm điện thoại, nghe tin nhắn thoại, chậm rãi ăn sủi cảo, một lúc sau mới trở về phòng ngủ.
…
Bên kia, Thích Nhất Hoan thu dọn dụng cụ câu cá, đang định lên xe rời đi thì nhận được một tin nhắn.
Vừa định cất đi, nàng nhìn thấy đó là Khúc Thanh Trúc gửi tới, nàng mở ra áp vào tai, nghe thấy Khúc Thanh Trúc nói: “Tôi đang ở dưới lầu nhà chị.”
Thích Nhất Hoan sửng sốt, lại nhìn điện thoại, xác nhận là Khúc Thanh Trúc.
Nàng khống chế kích động, hỏi: "Ở đâu? Em đang ở đâu?"
“Bạn gái chị đến tìm chị, nếu chị không ra, cô ấy sẽ rời đi.”
Khúc Thanh Trúc nghiêm túc hỏi: "Chị đã đi rồi sao? Cho tôi địa chỉ, tôi đi tìm chị."