Thời Nam là một diễn viên đã đạt 2 cái cúp ảnh đế, am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc. Anh không dấu vết đặt Bắc Cố đang thê thảm lên giường, dùng chăn gói kỹ lại, nhét ly vào trong tay. Tự mình ngồi ở mép giường, giống như động tác ôm công chúa vừa rồi chỉ là hành động hết sức bình thường giữa bạn bè với nhau.
Đôi mắt xinh đẹp đảo qua lon bia đã mở ra trên tủ đầu giường, hơi hơi nhíu mày: "Cảm như vậy còn đụng vào rượu sao?"
Bắc Cố còn đang phát ngốc, hít hít mũi rũ mắt không nói lời nào, bộ dáng xem ra vô cùng đáng thương.
"À.... Bữa tối muốn ăn gì? Tôi gọi người giao tới". Thời Nam thở dài, cầm di động dịu dàng hỏi.
Mũi Bắc Cố hồng hồng, ôm cái ly, phía sau lưng lót một cái gối lắc lắc đầu, chỉ ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Thời Nam.
"Sao ánh mắt lại đáng thương như vậy?". Thời Nam cảm thấy bên cạnh mình không phải Bắc Cố mà là một con thú nhỏ, dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi Bắc Cố.
"Ừ, mọi người đều rất giỏi, hoàn thành nhiệm vụ trước chỉ tiêu luôn".
Thời Nam bình tĩnh trả lời.
"Vậy anh.... Nam ca anh sẽ trở về soa?". Bắc Cố nói tới đây thì dừng lại, chắc là thấy hỏi chuyện này có chút không thích hợp.
"Tôi chắc là sẽ chuẩn bị cho một bộ phim đã nhận vai từ năm kia, chắc khởi động máy sớm thôi". Thời Nam thản nhiên trả lời.
"À....". Cảm xúc của Bắc Cố càng hạ xuống, lại vùi đầu xuống. "Vậy thì.... Phải tách ra à...."
Thời Nam nhìn không chớp mắt khuôn mắt trẻ con đang cúi xuống trước mặt, thiếu đi bộ râu, khuôn mặt của cậu trong nháy mắt trẻ hơn 5 tuổi, chắc là vì thân thể không khoẻ, lại thêm thể chất vốn có, gầy gò rúc trong chăn. Người đàn ông cao 1 mét 8 mà lại rất đáng yêu lại đáng thương, còn có chút yếu đuối. Thời Nam cố gắng khắc chế du͙ƈ vọиɠ trong lòng, nhưng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.
"Có phải trong lòng không thoải mái không?". Giọng Thời Nam trầm thấp rất có tác dụng khiến lòng người ta yên ổn.
"Ừm......". Bắc Cố chùi chùi mũi lên vai Thời Nam, dùng nửa cái mũi bị nghẹt miễn cưỡng hít hít mùi cam và bồ đề trên người Thời Nam, nước mắt lại ứa ra. Cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế vừa rồi của Trương Thức dã trở lại.
Thời Nam dứt khoát rút cái ly trong tay cậu ra, đặt qua một bên, vỗ vỗ lưng cho Bắc Cố, giống như dỗ con nít, nhỏ giọng nói: "Em bây giờ chỉ là nhất thời còn chưa thoát vai được, cần phải có một giai đoạn, từ từ sẽ tốt thôi.... Thêm thân thể em vừa lúc không thoái mái, gộp lại với nhau nên...."
Bắc Cố lại chôn mặt xuống, giọng nghẹn ngào hỏi: "Vậy trước kia Nam ca.... Cũng như vậy sao?"
"Lúc đóng bộ ⟪Trở về nhà⟫ đó hả?"
"Ừ. Cuối cùng đứa bé câm đó chết, được giải thoát. Chắc là do nhập vai.... Cảm giác trống rỗng đến khó chịu".
Bắc Cố thay đổi tư thế trên vai Thời Nam, giọng buồn bã nói, dứt khoát ôm chặt lấy anh: "Đừng nói chết hay sống nha.... Bà của tôi nói treo trên miệng sẽ không may mắn"
Thời Nam tính tình rất tốt, cong cong môi nói: "Được. Không nói. Cho nên em xem, bộ ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ này, trong nguyên tác cũng nói là Phó Thành mất tích... cũng không có thật sự thiêu chết chính mình...."
"Nhưng Trương Thức bị hắn vứt bỏ, chỉ còn lại một mình, điều này đối với chết thì có gì khác nhau chứ.....". Bắc Cố không biết câu này lại chọc tới nỗi đau gì, giọng nói nghẹn ngào mang theo chút nức nở.
"Sẽ trở về thôi. Phó Thành yêu hắn, sao có thể bỏ lại hắn một mình chứ.... Đừng cứ mãi đắm chìm trong đó không thoát ra được....". Thời Nam cũng siết chặt vòng ôm, đặt cằm mình lên đỉnh đầu Bắc Cố, giọng nói mang theo chút bất mãn.
"Thật ra tôi cũng không biết vì sao, nhưng rất khó chịu. Chắc là có liên quan đến việc tôi đã từng trải qua....". giọng Bắc Cố nhỏ xíu, đứt quãng. "Trương Thức lúc nhỏ đã trở thành trẻ mồ côi, ba mẹ tôi.... Bà cũng đã rời đi rồi.... Trương Thức và Phó Thành bọn họ ở bên nhau vui vẻ như vậy mà....."
"..... Chắc là thật sự do không thoải mái.... Rất xin lỗi.... Tôi nghĩ mai là tốt rồi. Loại cảm xúc này chỉ là tới quá nhanh.... Tôi..... Có chút cảm xúc tiêu cực đều tuôn ra....."
Giọng Bắc Cố tự giễu nhỏ như muỗi kêu, ngữ điệu mềm mại giống như con mèo già. "Còn có.... Thật ra... Gần đây tôi gặp áp lực cũng rất lớn.... Có chút không dám lên Weibo, cảm thấy chỉ trong chớp mắt đột nhiên fan nhiều lên, bình luận có tốt có xấu, thường xuyên có thể thấy mấy thứ trước kia tôi đăng đều bị đào ra..... Lúc đó tôi chưa nổi tiếng, có rất nhiều thứ là tuỳ tiện đăng lên thôi, bây giờ bị mọi người cầm kính hiển vi mà soi. Tuy rằng phần lớn đều cười cho qua, nhưng tôi thật sự chưa thích ứng được....."
"Tôi hiểu.....". Thời Nam vỗ vỗ lưng người trong ngực. "Cậu không đăng Weibo, cũng không Selfie nữa".
Ba tháng trước chiếu tập đầu tiên, Thời Nam đồng ý follow của Bắc Cố, giữa đêm, trên super-topic của Thời Nam đều có thể thấy được 2 thông báo mỗi phút về hoạt động trên Weibo của Thời Nam:
---- "Chú ý đặc biệt: Thời Nam theo dõi Bắc Bắc Bắc Cố ü"
---- "Chú ý đặc biệt: Thời Nam bình luận Bắc Bắc Bắc Cố ü Weibo"
---- "Chú ý đặc biệt: Thời Nam like Bắc Bắc Bắc Cố ü Weibo"
---- "Chú ý đặc biệt: Thời Nam theo dõi super-topic của Bắc Cố"
---- "Chú ý đặc biệt: Thời Nam like super-topic của Bắc Cố"
......
Nhóm "Thời gian nhỏ" của Thời Nam sợ ngây người, từng cái từng cái di động rơi rụng đầy đất. Lúc đó náo nhiệt chưa từng có, còn đẩy lên hot search: #Thời Nam bị hack tài khoản#
"Trên mạng có rất nhiều người hy vọng chúng ta hợp tác với nhau nhiều hơn, cũng có người nói tôi vẫn luôn kéo chân sau anh. Tôi thì không sao, chỉ là diễn viên quần chúng, fan cũng ít..... nhưng anh thì không như vậy.... Một vài fan nữ của anh không hy vọng anh có scandal với đàn ông.... Nam ca.... Quan hệ của chúng ta tốt nhưu vậy.... Tôi cũng không muốn anh bị lây tiếng xấu.... Tôi không nỡ...."
Ở góc độ Bắc Cố không nhìn thấy, Thời Nam cau mày, giọng điệu không thay đổi: "Bình luận trên mạng xem xong rồi thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa luật hôn nhân đồng tính đã thông qua từ lâu rồi. Cho dù đồng tính hay dị tính thì tình cảm đều nên được đối xử bình đẳng".
Bắc Cố không biết có nghe rõ không, cậu đau khổ tiếp tục nói: "Còn tháng trước chúng ta tham gia chương trình 《Khoảnh khắc vui vẻ》, từ trên máy bay xuống có nhiều người đón máy bay như vậy, thậm chí có người bị đẩy ngã, suýt chút bị giẫm đạp......"
Giọng điệu Thời Nam trầm thấp, tiếp lời Bắc Cố: "Lần đó đúng thật là không đoán trước được, ở hiện trường cũng không duy trì trật tự tốt. Đây không phải lỗi của Tiểu Bắc.... Sau này rút kinh nghiệm, chúng ta đi bằng lối ra khách VIP, không để lộ hành trình...."
"Nhưng mà.... Không có sau này..... Chúng ta không có sau này".
Thời Nam hiểu ý của Bắc Cố, 《Tội lỗi cuối cùng》 quay xong, cho dù có lăng xê CP thì sau này vẫn là từng người phát triển riêng. Lần hợp tác này của bọn họ đã đến lúc kết thúc, mặc dù có thể hợp tác lần thứ hai, nhưng đó cũng là "về sau" không biết trước được. Khoảng thời gian cùng nhau đi ăn sáng trong thành phố điện ảnh; trưa cùng xem video, chơi game với nhau; tối ở cùng một phòng ăn khuya xem kịch bản, tập thoại; mỗi ngày ra cửa thể thao rèn luyện cũng sẽ chỉ thuộc về "trước kia".
Bắc Cố ngẩng đầu lên từ trong ngực Thời Nam, một ý tưởng đột nhiên chui vào óc, còn chưa kịp suy nghĩ thì đôi môi tái nhợt của cậu đã mấp máy, lẩm bẩm: "Nam ca..... anh có thể..... anh có thể làm Phó Thành, yêu thương Trương Thức một chút không? Trong truyện nói......"
Chắc là cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá mức, Bắc Cố lại tỏ vẻ thê thảm thêm một câu: "Lúc tôi xem kịch bản đã suy nghĩ, nếu nhất định phải rời đi, thì có thể lưu lại một kỷ niệm cho Trương Thức có được không?.... Tôi.... Tôi không muốn anh rời đi..... Ưʍ......"
Một nụ hôn vững vàng đặt lên, không phải nụ hôn trong phim trường, không phải cái chạm nhẹ trêu đùa vào miệng. Thời Nam đè Bắc Cố lên giường, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cậu.
Thời Nam sờ lên eo Bắc Cố, giống như lần trước trong phim trường, Bắc Cố chỉ mặc một cái áo thun, không có quần, không có giày da, không có túi súng vướng víu phải cởi bỏ. Tay anh tiến quân thần tốc, sờ đến những nơi lần trước chỉ có thể vội vàng chạm qua mà không dám dừng lại. Vòng eo thon gầy, bên dưới làn da mỏng manh là cơ bắp mềm dẻo, phía sau eo lõm vào, xuống chút nữa là nơi mà bản thân anh chưa bao giờ dám nhìn nhiều hơn một chút.
Bắc Cố trong ngực Thời Nam bắt đầu run rẩy kịch liệt, xúc cảm trên eo làm cả tâm tình đều chấn động. Cậu không biết vì sao mình không tránh né, nhưng lúc này cậu cảm thấy có lẽ thật sự có chuyện gì đó giúp cậu cảm giác được cảm xúc sự tồn tại của mình. Có một giọng nói trong lòng cậu, cậu hy vọng lúc này Phó Thành... hoặc là Thời Nam, có thể dùng sức ôm lấy cậu, vuốt ve cậu.... Nói cho cậu (hoặc Trương Thức) rằng Thời Nam (hay Phó Thành) sẽ vĩnh viễn không rời đi.
Thời Nam một tay nâng khuôn mặt Bắc Cố lên, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt ở khóe mắt cậu, bốn mắt nhìn nhau, anh mở miệng hỏi:
"Tiểu Bắc, anh là ai?"
Bắc Cố mê muội nhìn đôi mắt gần trong gang tấc: "Phó Thành.... A Thành.... Anh đừng đi...."
Thời Nam lại hôn xuống lần nữa, động tác và giọng điệu lại vô cùng bá đạo mạnh mẽ, lại hỏi: "Anh là ai?"
"A Thành... Nam ca......"
Như một phần thưởng, nụ hôn ôn nhu dừng ở khóe miệng của Bắc Cố, chậm rãi đi xuống. Thời Nam dùng răng cửa nhẹ nhàng cọ xát hầu kết nhòn nhọn của Bắc Cố, dán vào sát tai cậu mở miệng nói: "Gọi anh ơi!"
"Ưʍ...... A Thành.... Nam ca.... Nam.... Anh ơi!....." Tiếng cuối cùng, giọng cậu nức nở đến gần như không thể nghe thấy.
"Tiểu Bắc....."
Giống như cảnh "Thuyền diễn" lần đó ở phim trường, lại không quá giống. Tay Thời Nam men theo eo Bắc Cố, chạm đến cánh tay cậu, dọc theo cánh tay từng chút từng chút chạm vào bàn tay cậu, cho đến khi mười ngón tay của hai người đan vào nhau, nhưng lần này không có người cầm loa nhỏ hô "Cắt", Thời Nam cũng không để bất kỳ điều gì đánh gãy cảm xúc thân mật lần này.
............
Bắc Cố mê mang mở hai mắt, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, thân mình càng lúc càng nặng.
Hôm qua.... Hôm qua đã xảy ra chuyện gì ?
Trong chớp mắt, Bắc Cố giống như con cá mặn bật dậy từ trên giường, ngay sau đó cái eo già "Kẽo kẹt" một cái không chịu nỗi gánh nặng, cậu rêи ɾỉ nằm lại xuống giường.
"Tiểu Bắc, không sao chứ?". Một giọng nói quen thuốc vang lên, quần áo Thời Nam đang mặc hoàn toàn không giống bộ hôm qua, vẻ mặt tự trách ngồi trên ghế cạnh giường, đôi mắt tròn xinh đẹp tràn đầy vẻ quan tâm.
".... Tiểu Tề đâu?" Bắc Cố nghe thấy giọng mình mơ màng chôn trong gối.
"Tiểu Tề trong phòng của cậu ta, anh bảo cậu ta đợi ở đó, khi nào có yêu cầu gì thì gọi. Có muốn đi vệ sinh hay uống nước gì không?". Thời Nam đứng dậy kéo cái chăn trên mặt Bắc Cố ra, dịu dàng nhưng không kém phần bá đạo đào người từ trên giường ra.
"Em... em đi vệ sinh". Bắc Cố rầu rĩ mở miệng, cậu cảm thấy cổ họng mình đau như đao cắt, Thời Nam lại ở bên cạnh làm cậu không lúc nào không nhớ đến chuyện hoang đường tối hôm qua, nhắc nhở cậu bởi vì chút bướng bỉnh cáu kỉnh, lấy cớ "Nhập vai" để kéo "anh em" xuống nước.
Đôi mắt Thời Nam âm trầm, nhìn chằm chằm cậu, giống như đang suy nghĩ gì đó, không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
Bạn tốt như vậy, đại thần tốt như vậy đã bị mình mè nheo, ôm ấp khóc lóc rồi cuối cùng đành phải dính dính nhão nhão trên giường với mình.... Nghĩ lại.... Đúng là bậy bạ mà....
Hơn nữa... tối hôm qua chỉ là cảm xúc của cậu quá bi thương, lại không say tới mức chết máy, cậu nhớ rất rõ hôm qua mình đã chết sống tóm lấy cánh tay của Nam ca như thế nào, không cho người ta đi. Nam ca chắc là cũng vì chưa từng bị người đàn ông nào nhào vào ngực nhưu vậy, rõ ràng không có kinh nghiệm. Lúc đầu hai người ôm nhau vuốt ve, cơ bản là không biết làm sao, lăn lộn nửa ngày. Trong tay một dụng cụ có thể sử dụng cũng không có.... Lúc đó Nam ca không biết lấy kem dưỡng da tay ở đâu ra....
Trong lòng Bắc Cố run rẩy, cuối cùng còn không thể nhìn thẳng vào chai tinh dầu dưỡng da tay của Pháp.... Cuối cùng, Nam ca một đầu đầy mồ hôi tiến vào.... Hai người đều đau đến hít khí.... Này xem như là mình.... Dụ dỗ.... Người ta à....
A.... Quá..... quá......
Vẻ mặt Bắc Cố như đưa đám, tâm như tro tàn cự tuyệt sự quan tâm và dìu đỡ "khách sáo" cua Nam ca, chậm chạp lê từng bước tê rần vào phòng tắm.
Vừa rồi cậu không hỏi, nhưng lúc vừa bừng tỉnh ngẩng đầu lên đã thấy hai quầng mắt đen thui của Nam ca, chứng tỏ người ta trong lòng cũng không thoải mái, cả đêm ngủ không ngon. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, đang êm đẹp an ủi người anh em của mình đang "nhập vai" thì bị lôi kéo vặn vẹo như vậy, kiểu này thì bạn với bè gì nữa...
Nam ca là người rất dịu dàng, dịu dàng đến mức không nỡ từ chối cậu (mờ mịt)..... Cậu và mấy người lợi dụng sự dịu dàng của Thời Nam mà chiếm chút lợi ích thì có gì khác nhau chứ?
Bắc Cố vặn vòi nước ra, hai tay chống trên bồn rửa, phát ngốc nhìn chính mình sắc mặt tái nhợt, đầu tóc loạn như tổ quạ trong gương. Trên người cậu đã thay áo thun trơn màu trắng, phía dưới mặc quần đùi tứ giác rộng rãi.
Còn không chạm tới đã biết cái nơi khó nói phía sau kia sau một đêm bị sử dụng có cảm giác khó khép kín lại, còn không cần chạm vào cổ áo cũng có thể thấy được từ cổ đến bụng mình phủ đầy dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ. Bắc Cố cười thảm.... nếu không phải có ký ức tối hôm qua, còn không biết là ai đã ức hiếp ai....
Haiz.... Cho nên... cậu cong rồi phải không?
Đúng là cong theo kiểu ôm bom cảm tử, còn kéo luôn bạn mình xuống nước!
Hay là vì nhập vai đồng tính quá nên dẫn đến sai lệch giới tính??
Nhưng Nam ca phải làm sao bây giờ, còn chưa rõ ràng gì đã bị mình.... Cái kia....
Đầu Bắc Cố rối nùi, đánh răng rửa mặt, lại đi vệ sinh. Sau đó nghĩ đến cái mông yếu ớt của mình mà nhịn xuống không ngồi trên bồn cầu "Ưm ưm". Đến khi cậu ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Nam ca xách theo hai cái túi nylon đến.
"Ăn miếng cháo đi, em cả đêm không ăn gì rồi". Thời Nam lấy từ trong tủ quần áo một cái gối đầu mềm lót trên ghế, bày hai chén cháo và mấy món ăn kèm lên bàn. Sau đó kéo Tiểu Bắc đang ngơ ngơ ngác ngác ngồi lên ghế, nhét cái muỗng vào tay.
"Em xem muốn ăn món nào". Thời Nam đẩy hai chén cháo về phía cậu, chén cháo ngọt đẩy gần về phía Bắc Cố hơn.
"Cái nào cũng được.....". Bắc Cố đúng là chọc muỗng vào chén cháo ngọt đậu đỏ hạt sen ở gần mình hơn. Thời Nam kéo chén còn lại ra, cúi đầu im lặng không lên tiếng múc ăn.
Lúc ăn không nói chuyện, cả gian phòng đều im lặng. Bắc Cố muốn nói cái gì đó, nhưng trong lòng rối nùi, không biết có nên xin lỗi hay không, nên xin lỗi như thế nào, lại sợ Nam ca không muốn nhắc đến chuyện hôm qua....
Thời Nam ngồi một bên vừa ăn cháo, vừa thuận tiện trộm quan sát sắc mặt không vui của Tiểu Bắc, muốn nói lại thôi.
Hôm qua sau khi xong việc thì cả đêm Thời Nam đều không ngủ, giúp Tiểu Bắc rửa sạch thân thể. Anh không có mang theo thuốc bên người, chỉ có thể tìm được một loại Gel nha đam của Nam Phi, cũng may nơi đó của Tiểu Bắc không đỏ, chỉ có chút hơi sưng lên. Anh tới tới lui lui cũng mất hơn một tiếng, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Bắc, nhìn tên nhóc này cắn ngón tay trong mơ, như vậy ăn cả đêm.
Anh không dám ngủ, sợ nửa đêm Tiểu Bắc không thoải mái, hơn nữa chính anh cũng suy nghĩ rất nhiều. Đối với chuyện này ngoài dự đoán xảy ra, Thời Nam cũng không hối hận, nhưng anh lại lo lắng sẽ doạ tên nhóc này mất. Theo kế hoạch nước ấm nấu Tiểu Bắc của anh thì...... chuyện phát sinh hôm qua hẳn phải xảy ra vào lúc 2 tháng sau..... Khi đó đã theo đuổi, tỏ tình.... Rồi mới nước chảy thành sông. Nhưng anh không nghĩ rằng Bắc Cố sẽ cảm tính đến mức nhập vai không thoát ra được, hơn nữa cảm xúc lại rất tệ.
Tối hôm qua trạng thái của Bắc Cố vô cùng không tốt, điều này đối với diễn viên là vô cùng nguy hiểm. Hoà nhập vào vai diễn là một loại thiên phú, nhưng "Thành cũng vì nhập vai, bại cũng vì nhập vai", có bao nhiêu diễn viên ưu tú thiên tư trác tuyệt một bước bước vào đã không thể thoát ra được. Huống chi Tiểu Bắc đã từng gặp phải chuyện như vậy.....
Trên người Bắc Cố có loại khí chất rất mâu thuẫn, vô cùng hấp dẫn và làm cho người khác phải lo lắng. Ngày thường trông cậu rất tuỳ tiện, suốt ngày hi hi ha ha hoà nhập với mọi người, nhưng trong nội tâm cậu lại rất tinh tế mềm lại, thậm chí có một chút yếu ớt. Phần lớn mọi người có thể nhìn thấy Bắc Cố trời sập xuống thì làm chăn, lạc quan đến ngu ngốc rằng đường nào rồi cũng sẽ về La Mã. Nhưng Thời Nam biết, Bắc Cố thật ra hiểu rất rõ, lòng sáng như gương. Những ác ý bên ngoài, lòng người âm u, dơ bẩn mà người ta không nhìn thấy....
Tiểu Bắc là một báu vật lõi đời mà lại rất không lõi đời.
Tất cả những chuyện xảy ra với Bắc Cố đều khiến Thời Nam 120% không yên tâm, 120% lo lắng căng thẳng.
Thời Nam có thể xác nhận Bắc Cố có một chút thích mình, chỉ cần anh cố gắng, Tiểu Bắc sớm muộn gì cũng sẽ được đóng dấu "Thời Nam". Nhưng tình huống bây giờ là, không lâu trước đây khi hai người trêu đùa nhau, Bắc Cố còn thuận miệng nói tương lai mình muốn tìm một người vợ ngực to eo nhỏ, sinh vài đứa con. Nhưng chuyện trở nên thế này, Thời Nam cảm thấy không hẳn là thế đi. Cái kiểu đột nhiên lăn giường này, chính anh cũng không nói được trong tương lai tình cảm của hai người sẽ trở nên như thế nào. Có lẽ đây là chất xúc tác, hay là hoàn toàn ngược lại..... ngược lại đẩy người kia ra.....
"Chậm chút.....". Thời Nam cầm khăn giấy, theo thói quen định lau lau khoé miệng cho Bắc Cố.
Bắc Cố giật mình một cái, nhưng sợ Thời Nam chạm vào mình, theo phản xạ có điều kiện mà nghiêng đầu tránh ra. Nhưng động tác quá lớn làm chén cháo đậu đỏ trên bàn lật nào.
"Leng keng leng keng" vang lên một trận.
"........". Nhìn hơn nửa cháo đậu đỏ sền sệt đổ trên mặt đất, nhão nhão dính dính, một đống đỏ đỏ, vừa thảm vừa ghê tởm..... hai người đều rơi vào im lặng.
Thời Nam im lặng không lên tiếng ngồi xổm xuống, nhặt cái chén lật úp lên, dùng khăn giấy lau từng chút từng chút cháo dính trên mặt đất.
Bắc Cố ngồi yên trên ghế, nhìn người đàn ông mình luôn sùng bái giờ phút này đang khom lưng cúi đầu, động tác cẩn thận..... Đột nhiên, nước mắt hôm qua còn chưa khóc hết lại tràn ra khỏi hốc mắt.
Một giọt... một giọt.... Nước mắt không tiếng động rơi xuống, giống như vòi nước đột nhiên bị ấn nút tắt âm thanh, không có một chút dấu hiệu báo trước hay tiếng động nào.
Lúc Thời Nam vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Bắc khóc thành con mèo, đau lòng trong nháy mắt dâng lên tột đỉnh. Vừa rồi trong lòng anh còn nghĩ, cho dù Bắc Cố không muốn, muốn trốn tránh, anh cũng phải mạnh mẽ chiếm lấy, khoá người ở bên cạnh mình. Nhưng vừa thấy nước mắt của Bắc Cố, hốc mắt đỏ hồng, cắn chặt môi, Thời Nam cũng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Thời Nam luống cuống tay chân đặt tô cháo bẩn sang một bên, ngồi xổm xuống, muốn đưa tay ôm người vào trong lòng, nhưng lại sợ Bắc Cố phản cảm nên đành phải chống lên tay vịn của ghế, lặp đi lặp lại lời an ủi:
"Đừng khóc, đừng khóc.... Sao lại rơi châu nhả ngọc rồi.... Phải để cho fan của em nhìn thấy, xem Trương đại đội trưởng luôn vui vẻ mà bọn họ sùng bái thật ra là một tên nhóc khóc nhè...."
Bắc Cố chôn mặt mình trên vai Thời Nam, nước mắt không tiếng động rơi đã biến thành thút thút thít thít, cậu túm chặt tay áo của Thời Nam, giống như một anh bạn nhỏ đang vô cùng tủi thân cuối cùng cũng tìm được người lớn có thể chống lưng cho mình.
"Nam ca.... Nam ca anh đừng như vậy.... Nam ca, chúng ta còn có thể giống như trước đây được không?.... Chúng ta tiếp tục làm bạn tốt.... Có được không?... Anh giảng kịch bản cho tôi, dẫn tôi đi ăn ngon, dạy tôi những điều tôi không biết..... Tôi giúp anh đuổi mấy người xấu bụng dạ khó lường đi, chọc cho anh vui vẻ... Chúng ta.... Chúng ta còn có thể cùng nhau ca hát, chơi trò chơi, xem phim.... Chúng ta còn có thể giống như trước đây.... Được không?... anh đừng đi... có được không? Tôi biết... tôi biết bây giờ mình không bình thường... tối hôm qua là tôi không đúng.... Là tôi quá nhập vai.... Tôi thề tôi sẽ lập tức thay đổi.... Tôi không muốn mất đi bạn bè, tôi không muốn mất đi anh...."
"Tiểu Bắc"... giọng Thời Nam cũng có chút khàn khàn.
Bắc Cố khóc đến rối tinh rối mù, giọng nói cũng đều run rẩy:
"Cho tôi một chút thời gian.... Tôi sẽ trở lại giống như trước kia, tôi có thể làm được.... Tôi sẽ không có ý nghĩ quá đáng nào.... Tối hôm qua rất xin lỗi,.... Tôi không nên kéo anh lại không cho anh đi.... Anh đừng không để ý đến tôi.... Đừng xa cách tôi có được không?.... Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy và tự trách như vậy.... Tôi sợ....."
"Tiểu Bắc".
Bắc Cố tóm chặt tay áo Thời Nam, giọng điệu trầm trọng, trong đôi mắt đầy nước đều là tuyệt vọng: "Chúng ta..... chúng ta xem như hôm qua không xảy ra chuyện gì.... Anh đừng rời khỏi tôi có được không?"
"..... Được". Thời Nam nặng nề trả lời, nhìn người đàn ông khóc đến mềm nhũn trong ngực mình, anh cảm thấy mình có thể chờ thêm một thời gian ngắn như vậy.
..........
Cùng ngày, Bắc Cố khóc xong thì phát sốt, cậu mơ mơ màng màng túm tay "bạn tốt" Thời Nam, ngủ một giấc tới 2 ngày. Mấy ngày hôm sau quay bù rất thuận lợi, lần đó không thoát vai được giống như là một khảo nghiệm ra cửa, đột nhiên kỹ thuật diễn của cậu như được thăng hoa, ngay cả đạo diễn Quý cũng nhịn không được khen ngợi Tiểu Bắc vài câu.
Sau khi Bắc Cố quay xong cảnh cuối cùng ở cục cảnh sát, nhận được một bó hoa của đoàn phim, người mang hoa tặng cho cậu là Nam ca đang cười rất dịu dàng. Thời Nam đóng máy còn sớm hơn so với cậu, hình như đang đợi cậu đóng máy, không có rời đi trước. Ngày Thời Nam đóng máy, buổi sáng cậu còn đang phát sốt, Bắc Cố có chút tiếc nuối rằng không thể tự mình đưa cho anh hoa hướng dương giống như hai người đã nói trước đó.
Sau khi sốt, hai người giống như thật sự trở về trạng thái như trước khi không thoát vai được, vẫn cùng nhau ăn sáng, cùng nhau chơi game trên di động của Bắc Cố, tối cùng nhau ăn khuya và xem phim, hai người còn cùng nhau Live-stream trò chuyện với fan vào buổi tối ngày đóng máy ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫.
Thời Nam nhìn người bên cạnh cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, không có râu nên nhìn rất nhẹ nhàng, giống như một thanh niên không có chút ưu sầu này, anh đè nén tình yêu cực nóng trong mắt, trong lòng thở dài than thở: Không sao, tương lai còn dài.
Qua hôm sau, Bắc Cố và Thời Nam tạm biệt nhau ở cửa khách sạn trong thành phố điện ảnh, Thời Nam cần phải đến phim trường quay phim khác, Bắc Cố thì định trở về nghỉ ngơi mấy ngày.
"Nam ca, anh đến Hải Thị phải chăm sóc tốt cho mình.... Đừng quá mệt mỏi".
Bắc Cố đứng cạnh xe bảo mẫu đang nổ máy, cùng Nam ca yêu dấu của cậu lải nha lải nhải mà "dặn dò".
Vẻ mặt Thời Nam dịu dàng, đôi mắt hơi rũ xuống, đưa tay sờ sờ đầu Bắc Cố, cũng dặn dò: "Mấy ngày này về nhà nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái cho tốt một chút. Một năm đóng phim, em cũng ăn sáng một năm mà không béo lên chút nào, ngược lại nhìn còn gầy hơn. Có dịp thì chúng ta lại cùng ăn cơm, không cần phải cắt đứt liên hệ....."
Bắc Cố ngốc nghếch cười cười, liên tục gật đầu, biểu tình không có chút gì sắp phải tạm biệt: "Được được được! Phải vậy chứ! Tôi muốn mời anh đến nhà tôi ăn BBQ, Nam ca, anh đợi tôi cố gắng luyện tập, lần sau gặp lại sẽ nâng cao kỹ năng diễn xuất lên một cấp, lấy giải thưởng, ha ha".
"Được. Vậy..... Tiểu Bắc, bảo trọng".
"Nam ca bảo trọng nha...."
Bắc Cố nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa, cuối cùng thành một cái chấm đen trên con đường của thành phố điện ảnh, chậm rãi thu lại nụ cười vô tâm vô phế. A Văn đứng bên cạnh cậu cùng nhau đưa tiễn đại thần, giờ thấy biểu tình của Bắc Cố, làm người đại diện, anh không biết phải nói gì lúc này. Chỉ có thể thở dài thật sâu.
"A Văn ca...." Hai người cùng nhau đi về phía xe của mình, Tiểu Tề đã ngồi trong ghế lái.
"Sao?"
"Nhanh sắp xếp phim mới cho tôi đi.... Tình trạng nhập vai của tôi trong 《Tội lỗi cuối cùng》có chút.... Không thoát ra được.... Nhanh chóng tìm công việc khác càng làm cho tôi thêm tiếng bộ. Tốt nhất có thể tìm một bộ phim về lịch sử đất nước hoặc thiếu niên anh hùng gì gì đó...."
Bắc Cố nhẹ giọng thở dài.
A Văn quay đầu nhìn nhìn cậu, không nói gì, chỉ gật gật đầu.
....................
Bắc Cố ở nhà hai ngày như lời Thời Nam nói, lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, cậu thỉnh thoảng ôm Tiểu Điện Hạ tản bộ buổi sáng, có thể ăn có thể ngủ, lại không thèm lên mạng.
Lúc trước, khi ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ phát sóng được một nửa thì được đài truyền hình mua lại bản quyền. Đây là chuyện trước giờ chưa từng có ở Hoa Quốc, bởi vì việc xét duyệt thì đài truyền hình không dễ dàng chấp nhận một bộ phim chiếu mạng. Nhưng may là ở Hoa Quốc vừa thông qua luật hôn nhân đồng tính không bao lâu, chính phủ vẫn luôn tìm một bộ phim điển hình xem như là tuyên truyền. ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ chế tác hoàn mỹ, kết thúc giọng chính, tam quan ngay thẳng, cuối cùng người xấu bị đưa ra công lý, án oan được phá (sau khi Phó Thành biến mất, Trương Thức đã một mình giúp anh sửa lại án oan của ba anh), người phạm sai lầm cũng phải chịu trừng phạt, liền được "đặc cách" đề cử phát sóng.
Thời gian đó, Bắc Cố lần thứ được hấp thụ ánh sáng, lại lần nửa nổi lên, ngay cả Lỗi ca – người đại diện của Thời Nam cũng phải cảm thán vận khí của Bắc Cố rất tốt. Lúc đó Fan page của Bắc Cố cũng ngày càng nổi tiếng, có điên cuồng khen ngợi, cũng có người trào phúng cậu dựa vào Thời Nam mà leo lên, còn có người mỗi ngày đều gửi tin nhắn hình ảnh giấy đăng ký kết hôn của cậu và Thời Nam....
Những người mang cờ cầu vồng thì ai cũng vui vẻ, nhưng một trăm câu khen cũng không bằng một câu lời lẽ tổn thương. Một lời hay có thể sưởi ấm cả mùa đông, một câu ác độc làm rét lạnh cả tháng 6.
Lúc trước Bắc Cố có thể thường xuyên thấy một diễn viên mới nổi nào đó vừa được một phe cung phụng, vừa bị một phe mắng đến máu chó phun đầy đầu. Nhưng cậu vẫn luôn là người đứng xem, bởi vì cậu định vị con đường của mình là diễn viên, không phải idol cũng không phải hot face. Bởi vậy chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu cũng bị hai phe vừa khen vừa mắng như vậy.
Có một ngày cậu vô tình thấy một người gọi là fan thâm niên của "Mặt trời nhỏ" viết một bình luận rất dài. Từ giữa hàng chữ có thể thấy cô ta đối với việc tuyên truyền "Phim giả tình thật" của hai diễn viên rất bất mãn, cô ấy thậm chí còn lý trí phân tích rằng tuy trong phim, Trương Thức và Phó Thành yêu nhau, nhưng mọi người vẫn phải tách biệt giữa phim và đời thực, đừng cho rằng Thời Nam và Bắc Cố có gì đó, cũng không cần cầm kính lúp soi cuộc sống hằng ngày của hai người từng chút tìm hint. Tuy rằng câu chữ không cay độc, nhưng Bắc Cố đọc xong thì trên mặt nóng rát, giống như mình thật sự dán lên ôm đùi Thời Nam vậy. Đặc biệt là.... Cậu đúng là kéo người ta lên giường.... Trong lòng cậu rất hụt hẫng. Làm cho cậu cảm thấy khổ sở là người này chính là "chị em tốt" mà cậu quen biết trong diễn đàn fan của Thời Nam với thân phận "Cái đuôi nhỏ của Thời Nam". Hai người "quen biết đã lâu" trong vòng 7 năm. Mặc dù đối phương không biết gì về thân phận thật sự của "Cái đuôi nhỏ", nhưng cũng không làm cậu bớt khổ sở chút nào.
Sau khi phim chiếu một tuần, Bắc Cố mất ngủ đến loét miệng 4 cái, nói chuyện rất khó khăn, ngủ cũng không ngon, thậm chí còn mơ thấy bà nội nói với cậu, cậu thật ra là người "Dịch tộc", bảo cậu nhớ rõ phải sinh con đẻ cái nối dõi dòng máu.
---- "Ba năm ôm hai đứa, 5 năm ôm 3 đứa. Tuổi chênh lệch giữa các con không cần quá lớn, như vậy vợ chồng son hai đứa không quá mất nhiều thời gian trong việc chăm con....". trong mơ, bà nội của Bắc Cố nắm bàn tay đã gặm trụi của cậu dặn dò đi dặn dò lại. Làm Bắc Cố sợ tới mức bừng tỉnh nửa đêm, đổ một thân mồ hôi lạnh.
Cũng trong giấc mơ đó, Thời Nam đột nhiên gõ cửa phòng Bắc Cố vào buổi tối, hẹn cậu cùng nhau chạy bộ thể thao.
Thời Nam dạy cậu rất nhiều điều, từ việc lớn như đối nhân xử thế, đạo lý đối với công việc, với nghề diễn viên, với bạn bè; đến việc nhỏ như sáng phải ăn sáng, góp ý về phong cách ăn mặc...
cũng bởi vì trong thời gian bùng nổ kia, Bắc Cố được chú ý, trước mặt công chúng dù cho ăn mặc hay nói chuyện cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, là Thời Nam nói với cậu rằng cậu phải học được cách cân bằng cuộc sống và công việc, dành thời gian thoải mái cho mình. Một diễn viên càng phải sống cho riêng mình, một khi người diễn viên hoàn toàn thoát ly khỏi cuộc sống của chính mình thì sẽ khó diễn tốt được một nhân vật.
Bắc Cố ôm Tiểu điện hạ đi dạo một vòng trong ngõ nhỏ khu tứ hợp viện. Buổi sáng ở Kim Thành không nóng đến mức làm người ta phát điên. Cậu nhớ từ khi rời khỏi đoàn phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫, cậu không một lúc nào không nhớ đến Phó Thành (Thời Nam).
Đã vượt qua tình cảm mà Trương Thức dành cho Phó Thành.
Theo thời gian trôi đi, trong đầu cậu không phải là Trương Thức thế nào, Phó Thành thế nào trong kịch bản, mà là Bắc Cố thế nào, Thời Nam lại làm sao.
Bộ phim kia của Thời Nam cũng đã bắt đầu quay, hai người vẫn giữ liên hệ với nhau qua WeChat, lúc trò chuyện, thỉnh thoảng Bắc Cố lại chủ động hỏi thăm vài câu. Thời Nam chỉ cần khi diễn xong sẽ trả lời. Thỉnh thoảng Thời Nam cũng chia sẻ với cậu những kiến thức của mình về việc đóng phim, gửi cho cậu mấy tấm ảnh chụp, còn chia sẻ món ăn ngon, hẹn cậu lần sau nếu rảnh thì cùng nhau đi ăn.
Thoạt nhìn bọn họ thật sự trở thành hai người bạn tốt của nhau.
Hôm nay đã nghỉ ngơi được 4 người, sáng sớm Bắc Cố nhận được bốn cuộc gọi, 3 cuộc là của đám Gấu bắc cực gọi, một cuộc do A Văn gọi, nói rằng có chuyện vui tìm cậu, hơn nữa trong vài ngày nữa có thể ký hợp đồng với một phát ngôn xa xỉ kia.
"Phim gì vậy?" Bắc Cố vuốt vuốt lông Tiểu điện hạ hỏi.
"Phim điện ảnh, vai nam số 3. Sao?". Ngay cả trong điện thoại cũng có thể nghe được giọng điệu vui vẻ của A Văn.
"Sao có phim điện ảnh tìm tôi vậy, có phải lại là vai ác phản diện gì không đấy?". Bắc Cố cố tình cười hỏi.
"Không phải không phải, là một phim cổ trang đề tài Cẩm Y Vệ. Cậu đóng vai trai đẹp là em trai của nam chính, yêu thầm nữ chính nhưng không nói. Ngoại trừ lúc cuối chết thì không có chỗ xấu nào khác. Tuyệt đối là vai tốt".
"Rất tốt. Cái mặt đẹp trai của tôi cuối cùng cũng có công dụng rồi".
"Ha ha, đúng rồi, còn có một tin tốt. Tạm thời còn chưa xác định, nhưng Lỗi ca có nói với anh, khả năng là đúng. Nhãn hiệu mỹ phẩm nam XX của Pháp muốn tìm cậu và Thời Nam cùng đại diện cho một loại nước hoa, nếu thuận lời sẽ bắt đầu quay vào tháng sau".
"Cùng... cùng đại diện hả? Tôi và Thời Nam? Không nhầm chứ?". Bắc Cố lắp bắp.
"Ừ, đúng. Hình như là ý của nhà thiết kế của bọn họ, anh cũng rất ngạc nhiên. Đáng lẽ một mình Thời Nam phát ngôn là còn dư, hơn nữa.... Bây giờ CP của bọn họ đã đủ nóng, đúng ra đối phương không nên làm nó nóng hơn nữa. Nhưng nghe ý của Lỗi ca là Thời Nam cũng đồng ý, hình như anh ta là bạn của nhà thiết kế kia".
"Nam ca là muốn......?". Cổ họng Bắc Cố khô khốc, trái tim thịch thịch thịch đập nhanh.
#Hết chương 28