Thượng Nam Lạc Bắc

Chương 13: |Tội lỗi cuối cùng| - Nhập diễn (12)




Đại não của cậu nhanh chóng vận chuyển, ngoài miệng ậm ừ một chút, cũng không dám do dự quá lâu, sợ đối phương cảm thấy mình giống như bà mẹ già phiền phức, nên trả lời trắng ra: "Tôi thật ra có chút lo lắng đoạn diễn thân mật kia ngày mai, sợ không thể nắm chắc".

Sau khi thẳng thắn thành khẩn, Bắc Cố lại có chút hối hận. Tính tình Thời Nam như thế nào mình không biết, vạn nhất đại thần cho rằng mình bài xích chuyện đóng cảnh thân mật thì làm sao?

Tuy rằng hai người đều là nam, nhưng tốt xấu gì thì Thời Nam cũng là ảnh đế, nghĩ như thế nào cũng là chính mình được thơm lây....

Cũng may ông trời không làm Bắc Cố hối hận lâu lắm.

Thời Nam trầm mặc một chút, sau đó nâng mắt lên, đôi mắt ngăm đen lập lòe một loại ánh sáng không nói rõ, minh minh diệt diệt sau đó lại trở nên thâm trầm: "Trước kia có từng quay những cảnh tương tự này chưa? Nam nữ... đều tính".

Bắc Cố mất nửa giây, tự hỏi "cảnh tương tự" trong miệng Thời Nam là gì, sau đó gãi gãi cổ, lộ ra hai bên má lúm đồng tiền: "Nói thật.... Không có".

Thời Nam không trả lời lại, anh hơi hơi rũ mắt, bàn tay theo bản năng vuốt phẳng nếp nhăn không rõ ràng trên vạt áo tây trang của mình. Bắc Cố không biết có phải mình đã nói gì không nên nói làm nam thần không lên tiếng hay không, hoặc là anh ta có chút ghét bỏ mình rồi?

Giữa lúc suy nghĩ sôi nổi hỗn loạn, Bắc Cố nghe thấy người bên cạnh mở một chai nước khoáng. "Xì.." một tiếng.

Trong lòng Bắc Cố lộp bộp một chút, xong rồi xong rồi, Thời Nam sẽ không có ý định bóp chết tay mơ như mình chứ....

Thời Nam dùng một giọng nói hoàn toàn không tương xứng với "Aquarius Scream" nói: "Cậu cảm thấy trong truyện, Trương Thức thích Phó Thành bao nhiêu?"

"Từ bạn bè, đến anh em, đến tri kỷ, là loại sâu đậm này, thưởng thức lẫn nhau, là kiểu tình cảm đồng sinh cộng tử đi". Bắc Cố trả lời.

"Vậy cậu cảm thấy Phó Thành đối với Trương Thức thì sao?". Thời Nam lại hỏi.

Bắc Cố nhớ lại nguyên tác một chút, nhỏ giọng trả lời: "Bọn họ kỳ thật là cả hai đều giống nhau".

"Không phải". Thời Nam nhẹ giọng phản bác, biểu tình vẫn nghiêm túc trước sau như một.

Bắc Cố không nói gì, nghiêm túc nhìn chăm chú người đàn ông xinh đẹp đến mức tinh xảo bên cạnh.

Thời Nam giống như là nhớ lại từng chi tiết trong truyện, từ bên cạnh mặt nhìn thấy cặp lông mi dày ôn nhu lưu luyến trên mắt, nhắm lại mở ra, một lát lại mở, ánh mắt mang theo một tia sáng lưu chuyển ẩn ẩn ---- Bắc Cố tự mình cũng không rõ được có phải là do đèn trong phim trường chiếu tới hay không, hay là tự đôi mắt của Thời Nam có chút long lanh, chỉ thấy anh làm một động tác như liếm khóe môi, tiếp tục nói:

"Phó Thành là càng yêu Trương Thức. Nếu nói Phó Thành là ánh mặt trời của Trương Thức, vậy Trương Thức lại giống như không khí sống của Phó Thành vậy. Không có ánh mặt trời còn có thể có nguồn sáng khác, nhưng nếu là... Chỉ cần có một chút cơ hội có thể nhìn thấy Trương Thức, Phó Thành nguyện ý vì hắn kéo dài hơi tàn để tồn tại". Thời Nam nhẹ giọng trả lời.

Bắc Cố bị lời nói của Thời Nam làm cho kinh sợ, ấp úng không nói nên lời.

Trực giác của cậu rằng Thời Nam không phải chỉ đơn giản nói chuyện phiếm với cậu là kỹ xảo để đóng phim, màm là đang phân tích kịch bản, có lẽ lần này trò chuyện về lý giải kịch bản của bản thân với đại thần xong, có lẽ sự hiểu biết của chính mình đối với diễn xuất có thể có được một bước đột phá mới... tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp là đả thông hai mạch Nhâm Đốc....

Bắc Cố bắt chéo chân lên, vò vò tóc, lưng thẳng lên, vẻ mặt đầy thành kính.

Khi Thời Nam tiến sát vào mặt, biểu tình của cậu thoáng trở nên có chút mất tự nhiên, có lẽ bởi vì năng lực khống chế thần kinh của đại thần rất mạnh, nên trong nháy mắt, Bắc Cố vừa mới "đả thông hai mạch Nhâm Đốc" không phát hiện ra điều gì.

Bắc Cố thưởng thức khuôn mặt của đại thần gần trong gang tấc, "mỹ mạo" phong hoa tuyệt đại. Phát hiện Thời Nam rất đẹp, thật đúng là đẹp không tì vết. Không âm nhu, nhưng tuyệt đối là tinh xảo, mỗi một ngũ quan đều giống như được đặt đúng vị trí, đặc biệt là cặp mắt kia, khi rũ mắt tự hỏi, lông mi vừa dài vừa dày, khiến người ta cứ lưu luyến mãi trên khuôn mặt không thôi.

Thời Nam giật giật khóe miệng, tiếp tục dùng giọng nói bình thản: "Cho nên bọn họ hôn nhau, tình tự nhiên sẽ đến, nước chảy thành sông. Không cần phải khẩn trương".

Nói quanh co xong, một chậu nước lạnh bất ngờ đổ xuống, tình cảnh này.... Một giây trước, bầu không khí còn đang rực rỡ nồng đậm, tối tăm thâm trầm, giống như sắp thông báo thiên hạ một bí mật động trời; giây tiếp theo, Thời đại thần cong khóe miệng lên đem một "viên kẹo" màu hồng phấn nhét vào trong tay mình, nói rằng mình hãy cố gắng lên.

"....." Làm cho người ta có chút dở khóc dở cười đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Má lúm đồng tiền bên khóe miệng của Bắc Cố càng sâu.

Thời Nam nhìn chằm chằm hai mắt sáng ngời của cậu rồi dời đi, vô tâm ngây thơ đến mức trầm trọng.

Nhưng lúc này Bắc Cố hoàn toàn đã không còn khẩn trương kính sợ đại thần trong lòng như vừa rồi, toàn bộ mạch não đều đang ngốc manh cảm khái lời nói của Thời Nam.

Cậu cho rằng Thời Nam muốn thảo luận kịch bản của cậu, khai quật diễn biến tình cảm của nhân vật, sau đó cùng nhau làm rõ nhân vật, kết quả bị Thời Nam dẫn dắt nửa ngày, vòng đi vòng lại một đường xa như vậy, chỉ là muốn nói cậu ngày mai lúc diễn cảnh hôn đừng lo lắng.

Trải qua một cuộc nói chuyện đầu voi đuôi chuột, Bắc Cố đối với cảnh hôn ngày mai không còn lo lắng nặng nề như vậy. Lúc hai người đã chuẩn bị sau, trạng thái của Bắc Cố cũng từ từ tìm trở về. Vài cảnh còn lại giống như những trận trước, có Thời Nam kiểm soát toàn bộ phim trường, không có vấn đề gì lớn.

Buổi tối dùng cơm xong, đạo diễn Quý và mấy người vây quanh màn hình xem lại, đặc biệt quay thêm một cảnh, kiểm tra công việc của ngày đầu tiên, không có sắp xếp quay đêm. Tám giờ tối kết thúc toàn bộ cảnh quay trong ngày.

Bắc Cố tẩy trang trong phòng xong mới nhớ ra hình như mình trở về cùng với đại thần Thời Nam.

Buổi tối cuối thu, rõ ràng ban ngày độ ấm còn rất cao, từ phim trường bước ra lại có chút cảm giác lạnh lẽo. Bắc Cố tìm vị trí cản gió, túm túm cổ áo của mình, hơn nửa cái cằm đều chôn vào, chỉ còn lộ ra một đôi mắt nâu thẫm sáng ngời dưới đèn đường.

A Văn không phải lo lắng vô cớ, mấy xe trước đó chở mấy vai phụ đều đã rời đi, hiện tại trước cửa chỉ dừng một chiếc MVP màu đen, ba vạch hướng tâm trên bánh xe phản xạ ánh sáng mang theo góc cạnh sắc bén, phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi từ ghế lái bước xuống, mặc áo khoác dày, bước hai bước về phía Bắc Cố, vẻ mặt thành thật hỏi: "Thầy Bắc phải không ạ?"

Bắc Cố lại kéo cổ áo xuống, gật gật đầu.

Người đàn ông kia thoạt nhìn nhẹ nhàng thở ra: "Tôi là lão Trương, trợ lý của thầy Thời, thầy Thời nói lát nữa nếu ngài ra trước thì mời ngài lên xe chờ". Nói xong kéo cửa xe phía sau ra, bảo cậu đi lên.

Bắc Cố nhe răng: "Cảm ơn anh Trương, anh gọi tôi là Tiểu Bắc là được".

"Ấy, không được không được, phải gọi là thầy Bắc. Sau xe có bánh quy và trà sữa nóng, vừa mới mua trên được vẫn còn ấm đấy. Ngài lấy một ly lót dạ trước. Thầy Thời nói không chừng còn phải đợi một lát". Lão Trương nhìn cậu lên xe xong, cũng quay về ghế lái đóng cửa lại.

"Cảm ơn, tôi trở về cũng không có việc gì, không vội".

Bắc Cố bước vào trong xe, ở trong có hai tay vịn đang mở ra, ghế bên trái treo một cái gối cổ màu xám và một cái mền nhỏ được gấp gọn gàng, bên phải không có gì, ở giữa có chiếc bàn nhỏ đặt hai ly trà sữa nóng. Bắc Cố vòng tới bên phải, ngồi ở ghế trống, nhìn nhãn trên ly trà sữa, một ly không có đường, một ly ½ đường.

"Không có đường là của thầy Thời. Thầy Thời còn nói nếu ngài mệt có thể ra ghế sau nằm một lát. Ghế tựa có thể ngã thẳng ra". Giọng lão Trương thân thiết truyền đến từ ghế lái, anh ta vừa rồi quên nói ghế bên trái là chỗ giành riêng cho thầy Thời, cũng may người trẻ tuổi này ánh mắt rất tốt.

"Vâng... Cảm ơn!".

Lúc Thời Nam và Tiểu Mặc lên xe, Bắc Cố đã trò chuyện quen thuộc với lão Trương. Cửa xe mở ra, ập vào trước mặt là hương trà sữa ngọt ngào và tiếng cười. Mơ hồ nghe được giống như nói "Âu phố ma tiểu". Thời Nam ngày thường an tĩnh, hiện giờ trên xe chỉ nhiều hơn một người, không khí lại giống như mang cả một giàn pháo hoa vào.

Thời Nam vừa lên xe, một ly trà sữa ấm áp liền được nhét vào tay, anh tháo khẩu trang màu xám bỏ qua một bên, ngón tay thon dài tiếp nhận ly trà sữa, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn".

"Đừng khách khí, là của anh Trương chuẩn bị". Bắc Cố xoa xoa ngón tay của mình, tay bọn họ vừa chạm nhau trong tích tắc, cảm giác ấm áp của đại thần vẫn còn đó. Sắc mặt Thời Nam vẫn như thường cắm ống hút vào, tùy ý uống một ngụm rồi đặt sang một bên, vừa như đối với "tứ chi tiếp xúc" vừa rồi hoàn toàn không nhận ra.

Lão Trương phía trước tập trung lái xe, Tiểu Mặc ngồi ghế phụ, cầm di động trong tay, báo với Thời Nam lịch trình của ngày mai. Bắc Cố thất thần quay đầu nhìn ra một mảnh cảnh đêm đen tuyền phía bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến một đống chuyện lung tung rối loạn.

"Khoảng 10 giờ ngày mai có được không?". Giọng Thời Nam truyền đến bên tai, Bắc Cố lúc này mới hậu tri hậu giác quay đầu lại, vẻ mặt mông lung.

"Sáng mai 10 giờ xuất phát. Đạo diễn Quý nói mấy cảnh diễn sáng không nặng, có thể qua trễ chút. Tôi ở phòng 706". Thời Nam lặp lại.

"Vâng, vâng vâng, không thành vấn đề. Tôi ở phòng 707, chúng ta ở đối diện".

"Được, vậy chúng ta gặp nhau ở sảnh lúc 10 giờ".

"Vâng vâng vâng".

Thời Nam nhận được câu trả lời của Bắc Cố híp híp mắt, nếu không phải hôm nay biết được đại khái, Bắc Cố suýt chút đã cho rằng Thời Nam là bởi vì khoảng cách tình cảm của hai người được kéo gần mà cảm thấy vui vẻ.

Trộm nhìn chằm chằm mũi và lông mi của Thời Nam một lát, Bắc Cố than thở trong lòng: Thật ra Thời Nam cũng chỉ là do giữ phép lịch sự và lễ nghi khi ở chung với nhau mà khách sáo một chút đi....

Bắc Cố là một người rất năng động, nhưng không thiếu EQ và ánh mắt, lúc trước trò chuyện với anh Trương, chỉ là xuất phát từ lễ tiết tôn trọng với người hợp tác của Thời Nam. Đại thần Thời Nam vì tốt bụng chăm sóc cho đàn em nên mới chủ động đưa ra đề nghị đi cùng với mình, nên trên đường, cậu chỉ cần an tĩnh ngồi trong xe là được. Xe bảo mẫu kỳ thật đối với diễn viên mà nói là không gian tương đối tư mật, cậu tiến vào đã giống như xâm nhập vào lãnh địa riêng của người ta, không cần lại biểu diễn talk show và độc thoại giọng khách át giọng chủ.

Trong xe lại lần nữa lâm vào im lặng, Thời Nam dựa đầu vào ghế, đôi mắt hơi hơi nhắm lại dưỡng thần. Bắc Cố lấy di động trong túi ra, bắt đầu xem tin tức trong ngày. Trên WeChat, A Văn gửi mình một đống tin dặn dò, trong đó còn kèm theo video của tiểu điện hạ, Bắc Cố lấy tai nghe ra, click mở từng cái nghiêm túc xem. Trong chung cư mini của A Văn cũng có một nhà cây chuyên dụng cho mèo, tiểu điện hạ trong video ngồi chồm hổm trên tầng cao nhất, đuôi rũ xuống, bẹp mặt nhìn từ trên cao, run run bộ râu nhìn ống kính "Meo" một tiếng.

# Hết chương 13