"Gọi được cho Tô Trường Phong chưa?" Lâm Diệu Tiên nhíu mày thúc giục.
Tống Thế Minh ngượng ngùng nói: "... Nó không nghe máy, có lẽ là có việc rồi."
"Hừ, hắn có thể có việc gì!" Lâm Diệu Tiên lạnh mặt: "Nếu vì chuyện này mà Tào công tử ghi hận nhà các người thì đừng trách sao tôi không nói sớm."
Bọn họ vừa nói, vừa đi về phía trước.
Mà lúc này phía trước đã có một đám người bao vây, những người này đến từ chi nhánh tập đoàn Kinh Đằng, kẻ dẫn đầu là vị hôn phu của Tống Thanh Mạn - Vưu Hạo Trạch.
Khi Vưu Hạo Trạch biết Tào Thụy bị chiến bộ mang đi, anh ta lập tức dẫn mười mấy quản lý cao cấp của công ty chạy tới.
Nhưng lấy thân phận của bọn họ căn bản không bước vào chiến bộ được, cho nên chỉ có thể chờ ở đây.
Nhìn thấy Tưởng Lệ và Tống Thế Minh, Vưu Hạo Trạch híp mắt, nhưng cũng không tiến lên chào hỏi bọn họ. Anh ta căn bản không nhìn hai người này.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Sau mười phút, trên con đường phía trước bỗng xuất hiện một đội xe khổng lồ, tới chừng mười mấy chiếc xe, cầm đầu là một chiếc Maybach dài.
Người ngồi trong xe không phải ai khác, chính là gia chủ Tào gia Đế Kinh —— Tào Thái.
Nhưng đội xe chạy đến cổng chiến bộ cũng bị ngăn lại. Tào Thái xuống xe, dẫn theo một đám người vội vàng đi vào.
Sau ba phút, lại xuất hiện một đội xe khác.
Đội xe này còn khí thế hơn đội xe Tào gia vừa rồi, tất cả đều là Mercedes Benz S thuần một màu.
Trong chiếc xe đi đằng trước là tổng giám đốc tập đoàn Kinh Đằng Đại Hạ đang ngồi —— Chu Khải Minh.
Lúc này, sắc mặt ông ta rất nghiêm túc, hình như có chút khẩn trương, đáy mắt tràn đầy lo âu.
Người quen với Chu Khải Minh đều biết rất ít ai có thể làm ông ta khẩn trương như vậy...
Đến cổng chiến bộ, Chu Khải Minh hoả tốc xuống xe, dẫn theo mấy tâm phúc bước nhanh vào trong. Lúc đầu Vưu Hạo Trạch tiến lên muốn chào hỏi, nhưng Chu Khải Minh nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, còn suýt bị đẩy ngã.
Lúc này, vợ chồng Tưởng Nam đều hơi kinh sợ.
"Có phải tôi nhìn lầm không? Hình như hai vị vừa rồi một là gia chủ Tào gia Đế Kinh, người còn lại là tổng giám đốc tập đoàn Kinh Đằng..." Tưởng Nam giật mình mà nói.
Thân là một thành viên của gia tộc quyền thế tỉnh thành, những gia tộc Hàng Thành không có khả năng hiểu biết được như Tưởng Nam và Lâm Diệu Tiên.
Bình thường bọn họ đều chú ý đến tin tức của Đế Kinh, hiểu rất sâu về những nhân vật tai to mặt bự của Đế Kinh, cho nên lập tức nhận ra hai người này.
Lâm Diệu Tiên nghiêm túc nói: "Ngươi không nhìn lầm, đúng là như thế. Xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, đã kinh động đến hai đại nhân vật của Đế Kinh."
"Tô Trường Phong ơi Tô Trường Phong, chẳng làm nên tích sự gì cả!"
Vưu Hạo Trạch đứng gần đó cũng nghiêm túc nói: "Cả tổng giám đốc Chu cũng đến, xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ."