*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Diệu Tiên nhìn thoáng qua Phá Quân, lên tiếng phân tích: "Có thể là vì Tô Trường Phong và hắn từng là người của chiến bộ, cho nên chiến bộ mới tham dự vào."
Tưởng Nam ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, cảm thấy có lý.
Lâm Diệu Tiên lại nói: "Nhưng chắc chắn Tào Tổng sẽ được thả ra. Cậu ta là con cháu của Tào gia Đế Kinh, chiến bộ địa phương căn bản không thể trêu vào."
Phá Quân đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Các người không quan tâm chị dâu tôi chút nào sao? Cô ấy là do các người dẫn đến, nếu xảy ra chuyện gì thì các người chịu trách nhiệm nổi không?"
Lâm Diệu Tiên tức giận: "Cậu tên là gì, chúng tôi làm việc cần cậu dạy sao? Đúng là anh em của Tô Trường Phong, đều chẳng có tố chất giống như hắn!"
Tưởng Nam khoát tay áo: "Đừng nói mấy lời này, chúng ta đưa Thanh Ca trở về đi."
"Ừm."
Sau đó Lâm Diệu Tiên bảo một nữ phục vụ cõng Tống Thanh Ca, dẫn theo Tưởng Nam cùng rời đi.
Sau khi Phá Quân rời khỏi quán rượu thì đi thẳng đến nhà tổ Tô Gia.
"Đại ca, chuyện là như vậy. Tôi đã bảo Đỗ Khuê thông báo cho gia chủ Tào gia Đế Kinh và người phụ trách tập đoàn Kinh Đằng đến." Phá Quân nói.
Đáy mắt Tô Trường Phong b ắn ra hai luồng sát khí sắc bén.
"Dẫn tôi đi gặp Tào Thụy kia."
"Tuân lệnh!"
Ngục giam chiến bộ Hàng Thành.
"Cho tôi ra ngoài! Các người thật to gan, dám tự ý giam giữ tôi! Đỗ Khuê, có tin tôi ra tới thì chơi chết ông hay không!"
Tào Thụy bị giam trong một phòng đơn, lúc này anh ta đã nôn nóng bất an, như muốn bùng nổ.
Hai quân sĩ nhìn thoáng qua Tào Thụy, đáy mắt có lửa giận, nhưng đều không nhúc nhích. Bởi vì Đỗ Khuê đã cảnh cáo bọn họ, không có lệnh của ông thì không thể với Tào Thụy.
Nhìn thấy hai người không dám động, Tào Thụy càng tin chắc Đỗ Khuê không dám làm gì mình.
"Đỗ Khuê, làm rùa đen rút đầu cái gì, cút ra đây!"
Tào Thụy tiếp tục la to, đồng thời cũng đang mong mỏi Tào gia mau đến để trừng trị Đỗ Khuê và Phá Quân dám đánh mình một trận.
Vừa rồi trên đường tới, Đỗ Khuê cũng không cho người tịch thu điện thoại của anh ta, cho nên anh ta đã dùng di động liên hệ với chú hai của mình, kể lại mọi chuyện cho ông. Bởi vì những mối quan hệ ở Giang Tỉnh đều là chú hai anh ta quản lý.
Chú hai nghe xong thì giận tím mặt, nói sẽ lập tức phái người tới s9o1n người.
Quả nhiên, nửa giờ sau có người tìm đến Đỗ Khuê.
Người đến có lai lịch không nhỏ, chính là phó hội trưởng Thương Hội Giang Tỉnh —— Đoạn Chấn.
Có thể nói Thương Hội Giang Tỉnh là một tay che trời trong giới kinh doanh, quyền lực cực lớn. Đoạn Chấn thân là phó hội trưởng, địa vị tương đương với thủ lĩnh một thành phố.
"Đỗ Thống lĩnh, tôi nói thẳng, tôi được ông hai của Tào gia phái tới rước người. Ông hai dặn dò là trong nửa giờ muốn gặp được cháu mình. Nếu không chức vị của Đỗ Thống lĩnh sẽ được xem xét lại lần nữa."
Ý uy hiếp trong lời nói của Đoạn Chấn hết sức rõ ràng.
Nhưng Đỗ Khuê đâu để mình bị ông ta uy hiếp: "Đoàn hội trưởng, ông đang uy hiếp ta? Mặc dù Đỗ Khuê này không phải Đại tướng nơi biên cương, nhưng cũng không phải người mà ông có thể uy hiếp!"
Nếu nghiêm túc thật thì Đỗ Khuê căn bản không cần nể măt ông ta, huống chi ông ta dã ăn nói khó nghe như vậy.