Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều khẩn trương mà nhìn Tô Trường Phong.
Tống Thế Minh nói: "Trường Phong, chớ nói lung tung, nếu như bị đuổi ra thì nhà chúng ta mất hết mặt mũi đấy..."
Tô Trường Phong cười cười: "Cha, không có chứng cứ thì sao con lại nói lung tung. Thật ra muốn nghiệm chứng Cửu Nhãn Thiên Châu trên cổ bà nội là thật hay giả cũng rất dễ. Nhưng không biết bà nội có chịu phối hợp không thôi."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Tô Trường Phong, cậu muốn làm trò xiếc gì?"
Tô Trường Phong nói: "Bà nội, tôi muốn mượn dùng cái gọi là Cửu Nhãn Thiên Châu trên cổ bà một chút, không biết bà chịu không?"
"Mượn dùng? Cậu muốn làm gì? Đây chính là Thiên Châu giá hai mươi vạn, làm hư cậu đền nổi sao!" Lão phu nhân lạnh lùng nói.
Tô Trường Phong nói: "Nếu là thật, bà nói như vậy tôi không có ý kiến. Nhưng nếu là giả thì thứ này đeo trên cổ bà không có chỗ tốt gì, ngược lại còn nguy hại đến khỏe mạnh. Bà cứ nói đi?"
Đôi mắt lão phu nhân chớp động.
Tô Trường Phong nói như vậy làm bà ta có chút dao động.
Bà ta cũng không biết thứ này là thật hay giả, thôi thì cứ cho Tô Trường Phong kiểm tra một chút, nếu là giả thì bà cũng không đến nỗi bị lừa bịp.
"Vậy cho cậu xem một chút. Cẩn thận đi, đừng làm hư." Lão phu nhân tháo Thiên Châu trên cổ xuống rồi đưa cho Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong nhận lấy Thiên Châu.
"Tô Trường Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Vưu Hạo Trạch lạnh mặt, nhíu mày hỏi, trong giọng nói như ẩn hiện một tia bất an.
Khóe miệng Tô Trường Phong khẽ nhếch lên: "Tôi muốn vạch trần lời nói dối của anh. Xem cho kỹ."
Nói xong, hắn móc ra một cái bật lửa rất bình thường từ trong túi, sau đó châm lửa đốt Cửu Nhãn Thiên Châu trong tay...
Vưu Hạo Trạch lập tức sợ hãi!
Nhưng muốn ngăn cản Tô Trường Phong đã tới không kịp.
Chỉ thấy sau một lát, cái gọi là Cửu Nhãn Thiên Châu lại toả ra một mùi cháy khét khó ngửi như nhựa bị đốt, cũng bay lên một làn khói đen...
Sau đó, "Thiên Châu" bị đốt thành một đống tro tàn.
Lúc này, tất cả mọi người đã hiểu ra, đâu ra Thiên Châu giá trị hai mươi vạn gì, rõ ràng là đổ giả bằng nhựa, còn là loại một đồng mấy viên trên sạp hàng.
Tô Trường Phong nhìn về phía Vưu Hạo Trạch, cười cười: "Hình như Thiên Châu của anh không bền nhiệt lắm."
Sắc mặt Vưu Hạo Trạch tái xanh, trên mặt nóng rát, giống như bị người ta tát mạnh một bạt tai.
Mất mặt, thật mất mặt.
Nếu biết mình bị vạch trần thì cần gì vẽ vời thêm chuyện tặng quà cho lão phu nhân!
Nhưng nếu không phải Tô Trường Phong này thì lão phu nhân căn bản không phát hiện được, đều là bị Tô Trường Phong làm xấu chuyện!
Lúc này, bọn người Tống Thanh Ca đều nhìn về lão phu nhân.
"Bà nội, em rể là không coi bà ra gì à? Lần đầu gặp mặt đã tặng bà Thiên Châu giả, nếu chuyện này truyền ra thì chắc bị người ta cười đến rụng răng rồi?" Tống Thanh Ca phản kích.