Thương Khung Chi Thượng

Chương 1




1.Sống sót sau thiên tai

Tiết tử

Trước khi năm 2012 đến, không ai tin tưởng vào tận thế. Thế nhưng khi phi thuyền ngoài không gian càn quét Địa Cầu, làm một phần hai nhân loại biến mất khỏi cõi đời này thì mọi người bắt đầu tin tưởng lời tiên đoán bị cho là vớ vẩn kia.

Tai họa ngập đầu xảy đến, sinh tồn hay tử vong – chiếc hộp Pandora bị mở ra, nhân loại phải sử dụng vũ khí hạt nhân bức những kẻ xâm nhập tới Mặt Trăng.

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, người ngoài hành tinh dựa vào thiết bị tiên tiến chiếm lĩnh quyền làm chủ trên không, không ngừng cướp đoạt tài nguyên của Địa Cầu. Mà giữa Trái Đất cùng Mặt Trăng lại có một điểm cân bằng, là một trạm không gian vũ trụ đối diện Mặt Trăng, trên đó gắn ba đầu đạn hạt nhân, tới thời điểm bất đắc dĩ, sẽ oanh tạc tàu mẹ của người kẻ xâm lăng trên Mặt Trăng. Nhưng một khi phóng ra ba đầu dạn hạt nhân này sẽ tạo ra tai nạn ảnh hưởng rất lớn đối với Địa Cầu.

Vài thập niên trôi qua, sau khi đã hao phí rất nhiều nhân lực cùng vật lực,thừa nhận liên tiếp thất bại cùng hy sinh, vài chục thành thị được xây dựng. Thành phố trên thế giới chủ yếu đều được xây dựng kín không kẽ hở, hệ thống tuần hoàn sinh vật để duy trì sự vận hành của chúng. Khoa học kỹ thuật của nhân loại đột nhiên phát triển vượt bậc, nhưng so với dân cư sống trên Mặt Trăng, còn cách xa rất nhiều.

Sống sót sau thiên tai.

Một ngày nào đó năm 2052, Thượng tướng Montel – chỉ huy căn cứ không quân K11 đã phải trải qua một hồi quyết định khó khăn.

Trên bầu trời là một tiểu đội không quân của đơn vị căn cứ bạn đang cùng phi thuyền vũ trụ của người ngoài hành tinh giằng co. Tiểu đội chỉ có năm phi cơ chiến đấu, mà phi thuyền vũ trụ của địch lại có mười hai chiếc. Muốn dùng ít thắng nhiều căn bản là không có khả năng, càng đừng nói tới tốc độ phi cơ chiến đấu của ta so với đối phương chênh lệch rất nhiều.

“Thượng tướng Montel! Chúng ta nên mở cửa để tiểu đội bạn tiến vào? Họ sắp không chống đỡ được rồi!” Quân nhân liên lạc vô cùng khẩn trương nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thượng tướng. Cả phòng chỉ huy hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người căng thẳng nhìn hình ảnh trên màn hình lớn. Chỉ vài giây trôi qua, một phi cơ chiếu đấu đã bị bắn trúng tan tành.

“Để họ vào? Nếu họ không thể chạy thoát khỏi kẻ xâm lược… vậy mấy phi thuyền vũ trụ kia sẽ bám sát họ mà tiến vào thành phố, cục diện trở nên không thế khống chế được nữa, tính mạng người dân thành phố cũng sẽ không thể được bảo toàn. Chẳng lẽ cậu muốn ta lập lại bi kịch hai năm về trước do Tạ Tư Mẫn gây nên sao?” Thượng tướng Montel nắm chặt tay.

Lại một tiếng vang thật lớn, phòng chỉ huy phát ra tính kinh hô, phi cơ chiến đấu của đơn vị bạn chỉ con lại ba chiếc, việc toàn quân bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng có lẽ sẽ sớm hơn nhiều so với tưởng tượng.

“Nếu bọn họ có thể tạo ra khoảng cách với kẻ xâm lược, tôi sẽ mở cửa cho vào.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của vị thượng tướng này.

Quân nhân liên lạc báo lại y chang cho đơn vị không quân, đối phương chỉ trả lời một từ, “Đã hiểu.”

Chỉ một từ đơn giản như thế đều khiến mọi người cúi đầu, tim như bị dao cắt. Tình cảm cùng trách nhiệm luôn không thể vẹn toàn.

“Nếu phi cơ chiến đấu của chúng ta có thể trở về trợ giúp đúng lúc…. Có lẽ bọn họ sẽ được cứu.” giọng nói Montel có chút nghẹn ngào.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, thanh âm bình tĩnh càng khiến áp lực trong không khí càng lan tỏa, “Coi như phi cơ chiến đấu của chúng ta trở lại thì đã sao? Chúng ta căn bản không phải đối thủ của kẻ xâm lược, chỉ thêm cho đối phương vài bia ngắm mà thôi.”

Đúng vậy, cho dù phi cơ chiến đấu của hiện tại đã cải tiến rất nhiều, cách biệt một trời một vực so với năm 2012. Thế nhưng đội ngũ phi công chiến đấu của nhân loại sau khi xuất quân đã bị thiệt hại hơn một phần ba, những người có thể sống sót đều là tinh anh vô cùng quý báu, nhưng cho dù là chiến đội tinh anh, cũng không thể biết vận mệnh tiếp theo của mình sẽ ra sao.

“Là cậu sao, Thiếu tướng Claude • Sean.” Montel nhìn vị Thiếu tướng tuổi trẻ tuấn lãng, lộ ra nụ cười khổ.

Claude Sean chỉ mới hai mươi tám tuổi. Anh có thể đạt được quân hàm Thiếu Tướng không phải vì có người chống lưng, cũng không vì vẻ ngoài tao nhã tuấn dật, mà chính dựa vào trí tuệ cùng khả năng chỉ huy đoàn thể. Hai năm trước, Claude Sean là người thứ ba đạt được danh hiệu tiến sĩ – vật lý học không gian, cũng chính năm ấy, nhân loại bắt được một phi thuyền vũ trụ của người ngoài hành tinh.

Nhưng phi thuyền vũ trụ này nhìn qua lại phức tạp cùng siêu việt hơn rất nhiều khả năng của nhân loại, không cách nào phá giải. Claude Sean trẻ tuổi cùng bạn bè của anh lại khiến toàn thế giới phải chấn động, thành quả nghiên cứu của họ đã cải thiện tốc độ bay của phi cơ chiến đấu so với người ngoài hành tinh 0.8 lần, khả năng phòng vệ cùng công kích cũng xấp xỉ. Họ thiết kế phi cơ chiến đấu “Nguy cơ màu xanh” mà hiện tại được sử dụng phổ biến trong không quân trên toàn thế giới, mà Claude Sean cũng từ Thiếu tá tăng quân hàm Thiếu tướng, cho dù vị Thượng tướng này nhìn thấy anh cũng phải nhân nhượng ba phần.

“Đơn vị không quân của chúng ta chỉ còn sống sót không quá một phút.” Khóe môi Claude mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn như tao nhã lại ẩn ẩn ý tứ tàn khốc. Không ai có thể phản bác lại, bởi điều anh nói đều là sự thật.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc phi cơ chiến đấu của đơn vị không quân lộn một vòng khéo léo tuyệt vời, chợt lóe lên như ảo giác. Mà hai phi thuyền vũ trụ khác của người ngoài hành tinh trong nhất thời đâm vào nhau, phát nổ.

“Ác – “ Tiếng kinh hô lại phát ra trong phòng chỉ huy, hai giây sau lại vang lên tiếng vỗ tay. Tuy rằng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, nhưng lại có thể tạo ra đòn đánh trả đẹp mắt như vậy, khiến mọi người từ đáy lòng sinh ra cảm giác kính nể.

Claude nhíu mày, “Cuối cùng cũng có người có thể sự dụng thuần thục ‘Nguy cơ màu xanh’. Đòn đánh trả vừa rồi thật khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.”

“Bây giờ còn có thời gian châm chọc sao? ‘Nguy cơ màu xanh’  là do cậu thiết kế, cậu có cách nào giúp bọn họ chạy thoát không?” Mặc dù đã sớm quen với thái độ bất cần đời của Claude, nhưng lúc này nhìn anh tỏ vẻ thờ ơ lại khiến Montel không nhịn được mà phẫn nộ.

“Vô ích.” Vừa dứt lời, đơn vị không quân chỉ còn lại một chiếc phi cơ.

“Không….” Phòng chỉ huy tràn ngập thanh âm chán nản, tất cả mọi người đều muốn giúp đồng đội mình chút gì đó, nhưng lại không có cách nào.

Chiếc phi cơ chiến đấu lúc nãy vừa thực hiện đòn đánh trả bỗng nhiên lao thẳng xuống đất theo đường xoắn ốc. Hai phi thuyền vũ trụ theo sát phía sau bắn ra một đường đạn laser, phi cơ kia vừa vặn tránh thoát được. Thời điểm phi cơ chiến đấu sắp đâm xuống mặt đất, mọi người phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong thời gian ngắn ngủi mà mắt thường không thể nhìn kịp, nó lại chuyển hướng chín mươi độ, đuôi phi cơ quét qua mặt đất, khói bụi mù mịt.

Mà hai phi thuyền theo đuôi lại giống như tự sát đâm thẳng xuống mặt đất. Hết thảy phát sinh tựa như ma thuật.

“Quá tuyệt vời!” Quân nhân liên lạc mở to mắt nhìn màn hình, không thể tin đó là sự thật, “Thượng tướng….  Chúng ta không thể cứu họ sao?”

“Chỉ cần họ có thể cắt đuôi phi thuyền này, liền để họ vào.” Thượng tướng Montel gần bảy mươi tuổi đã từng trải rất nhiều, ông là quân nhân may mắn còn sống sót sao trận tai họa lớn diễn ra trong năm 2012 kia. Đòn phản kích vừa rồi của đơn vị không quân rất tốt, nhưng không đủ làm ông có thể buông xuống chức trách của mình.

“Thật đáng tiếc, đơn vị không quân có phi công rất giỏi.” Claude đứng một bên thu lại ý cười, “Nhưng còn tới tám chiếc phi thuyền vũ trụ, xác xuất sống sót của họ rất thấp.”

Vừa dứt lời, một phi cơ chiến đấu trên không bị đánh trúng, tiếng nổ vang lớn, mọi người trong phòng chỉ huy nhắm chặt hai mắt.

“Hiện tại chỉ còn cậu ta.” Claude đi tới phía sau, giành lấy bộ đàm liên lạc, “Nói tôi biết tên cậu.”

“Mẹ nó – nói tên tôi ra anh sẽ điều động phi cơ chiến đấu tới cứu sao?” Thanh âm đối phương trẻ tuổi, không hề kìm nén sự tức giận.

“Sẽ không, chúng tôi chỉ còn lại ba phi cơ chiến đấu, những cái khác đều phái đi St. Louis (Thành phố lớn nhất bang Missouri, Hoa Kỳ) cách  nơi này ít nhất 100km, nơi đó cần viện trợ.”

“Kháo!” Chiếc phi cơ chiến đấu duy nhất còn lại bị phi thuyền bao vây, gian nan tránh né qua khe hở đường đạn Laser, mỗi lần đều nghìn cân treo sợi tóc.

“Tên của cậu.” Claude vẫn nói chuyện, anh làm vậy tựa hồ muốn người trẻ tuổi kia phân tâm.

Chỉ một giây sau, phi cơ chợt bay tới sau một phi thuyền, chỉ dùng một tên lửa, trúng mục tiêu đẹp mắt.

“Levi …. Levi • Vampell! Con mẹ nó, anh nhớ kỹ tên tôi đó!” Levi trên không trung lấy tốc độ cực nhanh đánh một vòng, sau đó bất ngờ vụt lên, hai quả tên lửa liên tục bắn ra, mục tiêu của cậu tránh được một quả, lại trúng phát thứ hai. Thật làm cho người ta không biết đây là trùng hợp hay do Levi đã tính toán tốt rồi.

“Tuyệt vời! Còn lại sáu chiếc. Một mình cậu đã giải quyết một nửa địch nhân, tôi thậm chí có thể đoán rằng cậu sẽ xử lý hết được toàn bộ chúng.”

“Claude! Không nên như vậy! Người trẻ tuổi kia bây giờ không dễ dàng rồi! Nếu…. nếu….” Thượng tướng Montel bỗng nhiên nói không ra lời.

“Nếu có thể sống sót, thì cậu ấy chính là tinh anh trong tinh anh.” Claude còn chưa dứt lời, phi cơ chiến đấu của Levi nghiêng thân bay qua một khe hở hẹp nhỏ, tuy rằng thực đẹp mắt nhưng lại không hề mắc kẹt địch nhân phía sau.

“Mẹ nó!  Nếu phi cơ chiến đấu này nhanh hơn chút, mình đã sớm cho mấy tên ngu xuẩn kia nát bét!” Levi bắt đầu chửi rủa, “Tôi nóng quá đi! Nóng muốn chết!”

“Bởi vì ‘Nguy cơ màu xanh’ sau khi bay liên tục với tốc độ cao trên năm giờ sẽ bắt đầu mất kiểm soát. Dưỡng khí dự trữ cũng sẽ không đủ dùng, tôi không chắc cậu còn có thể sống sót sau 20 phút nữa hay không.”

“Kháo – “ thanh âm của cậu gần như thảm thiết, “Cái phi cơ chết tiệt này rốt cuộc do ai thiết kế vậy không biết!”

“Thực xin lỗi, là tôi.” Khóe mắt cùng chân mày Claude mang đậm ý cười, tựa hồ cùng thanh niên đang đứng trên bờ vực sinh mệnh mà vùng vẫy kia nói chuyện phiếm là một việc khá hưởng thụ.

“Tôi muốn giết anh!” Levi tựa hồ vứt bỏ tất cả mà điều khiển phi cơ chiến đấu, mạnh mẽ hướng về phía thành phố. Tất cả mọi người trong phòng chỉ huy nhìn thấy cảnh ấy không khỏi giật mình, hai mắt trợn tròn.

Nhưng tại thời điểm Levi tiếp cận cửa thành, lại giống như sao chổi xẹt qua, vẽ nên một đường cong tao nhã, giống như một vũ điệu. Mà một phi thuyền đuổi theo nháy mắt đụng vào vách tường thành, tạo nên tiếng nổ vang thật lớn khiến mọi người không tự chủ phải che lại hai tai.

“Con mẹ nó, các người lúc nào mới mở cửa cho tôi vào?” Levi thực sự đã hết kiên nhẫn.

Phi thuyền bên ngoài còn lại tổng cộng chỉ có bốn chiếc.

“Thượng tướng Montel, hiện tại chỉ còn bốn phi thuyền địch.” Vẻ mặt Claude nghiêm túc hướng Thượng tướng cười một cái, giống như đang ám chỉ gì đó.

“Chuẩn bị tên lửa Alpha số 1 và số 2!” Thượng tướng Montel hạ lệnh, cả phòng chỉ huy phút chốc phấn chấn hẳn lên.

“Levi! Chịu đựng!” Mặc dù biết rõ Levi không thể nghe được, nhưng quân nhân liên lạc vẫn kêu lên.

Alpha số 1 bắn ra, nhưng phi thuyền phía ngoài thành tránh né cực nhanh, tên lửa chỉ trúng cánh trái phi thuyền, ngay trong nháy mắt va chạm, Levi bắt lấy cơ hội phóng thêm một tên lửa giải quyết đối phương.

Alpha số 2 bắt đầu được bổ sung, Claude lại nói: “Để tôi tự tính toán đường đạn bắn ra đi.”

Anh ngồi xuống trước máy tính, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, yên lặng đợi kết quả lần này.

“Anh muốn thế nào? Tôi nóng quá! Sắp không thở được rồi!”

“Tôi tính một lần giải quyết số địch nhân còn lại, chỉ dùng một tên lửa. Cậu có thể giúp tôi không?”

“Anh muốn đem tôi cùng đám người ngoài hành tinh này cùng nhau nổ chết sao? Tốt! Có dũng khí cứ thử xem!” Nói xong, Levi điều khiển phi cơ quay đầu đánh vòng chữ S, thần kinh vẫn không sánh kịp ánh mắt, cậu trực tiếp bay thẳng lên trời, giống như vứt bỏ hết thảy bay tới phía mặt trời.

“Làm tốt lắm!” Claude ấn nút dưới tay, ngay khi phi thuyền vũ trụ bị màn ‘biểu diễn’ của Levi kéo một đường thằng tắp, Alpha số 2 bắn ra, cảnh tượng tựa hồ giống như không trung đang bốc cháy.

“Nga, trời ạ! Đó là Levi sao?”

Nhất thời mọi người đều bật dậy, tìm kiếm bóng dáng Levi trên màn hình.

Chẳng lẽ cậu trai trẻ kia cũng trúng đạn lạc?

Khói đặc tản dần, một chiếc phi cơ chiến đấu bay ngang bầu trời tạo thành đường cong, giống như cắt đứt thời gian.

“Mở cửa thành ra đi, Thượng tướng. Tên nhóc kia sắp nóng chết rồi.”

Khóe môi Claude vẽ ra một đường cong tao nhã.

Cửa từ từ mở ra, bất quá cửa vừa mở ra khe nhỏ, phi cơ của Levi liền lách vào, chỗ ma sát bắn ra tia lửa khắp nơi, một đường trượt tới tận cùng cánh cửa mới ngừng lại.

“Mau hạ nhiệt độ!” Quân nhân sửa chữa máy móc nhanh chóng đem dịch hạ nhiệt phun lên bề mặt phi cơ.

Khoang cửa mở ra, một thanh niên mồ hôi đầm đìa bò ra, chật vật ngã trên mặt đất.

Sau khi nôn mửa, cậu lại gian nan thở dốc. Phảng phất có gì bóp chặt cổ họng, khiến cổ cậu không thể hô hấp.

“Tỉnh táo lại! Đừng sợ!” Có người đem mặt nạ dưỡng khí bỏ ra khỏi mặt cậu, nhân viên y tế chạy tới, giúp cậu tiêm thuốc.

“Cậu ấy ở trong buồng lái quá lâu! Lập tức tiến hành cấp cứu!”

Levi được mang đi.

Claude đứng xa xa nhìn mọi người dốc toàn lực muốn cứu sống thanh niên trong cơn thập tử nhất sinh kia.

“Tìm được rồi.”

“Cái gì?” Thượng tướng Montel đứng cạnh anh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Người có thể điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’.”

————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các ngươi muốn ta khai văn, ta đã khai, nhưng khai mà không nhắn lại ta sẽ tức giận đó.

Bối cảnh khoa học viễn tương này chỉ để bài trí mà thôi, người ngoài hành tinh sẽ không ra khỏi buồng phi thuyền đầu….

Cũng giống như trong “Sách đạn tinh anh” chưa từng nói qua phần tử phiến loạn hình dạng thế nào….