Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 17




“A! Ta muốn thịt heo sữa!”

” Này, món ăn ở đây có vẻ mới!”

“Còn có thịt hoẵng không! Ta suy nghĩ làm như thế nào. . . . .”

Lưu Vân sức sống mười phần, lượn qua mười mấy cái quầy hàng trước, bóng dáng hồng điệp như cánh bướm không biết mệt mỏi. Phía sau nàng Hàn Dự Trần bê một đống hàng hóa, hắn để mặc Lưu Vân toán loạn chạy đi mua, Tập Ngọc cũng không nói gì, nàng cùng Niệm Hương hai người trên tay cũng đã đầy hàng hóa.

Mắt thấy Lưu Vân lại bắt đầu mua loạn, còn mua thêm hai cân thịt bò, Tập Ngọc rốt cục nhịn không được thở dài:

“Ngươi có phải tính đem tất cả sạp đều mua lại? Chúng ta chỉ là ăn một bữa cơm tất niên mà thôi!”

Lưu Vân đắc ý phe phẩy ngón tay:

“Ngươi quả nhiên cái gì cũng không hiểu. Ta mỗi loại chỉ mua một chút, làm ra cũng chỉ được một đĩa thôi.Nếu có nhiều quá, cũng chỉ được một bát lớn.”

Hàn Dự Trần cười nói:

” Lưu Vân cô nương nói rất đúng, muốn tươm tất chút, khó tránh khỏi phong phú là hơn. Nhưng nếu cứ đi mua, chúng ta phải mướn xe ngựa mới có thể trở về.”

Lưu Vân rốt cục phát hiện, quay đầu nhìn ba người bọn họ trên tay đầy hàng hóa, ba người, ba ánh mắt, ngây ngốc nhìn nàng, hiển nhiên ai cũng không hy vọng nàng lại mua nữa. Nàng nháy nháy mắt, nở nụ cười ngọt ngào:

“Vậy được rồi! Mua trước nhiều như vậy!”

Nàng vỗ vỗ tay, thoải mái mà xoay người rời đi.

Đi chưa tới hai bước, một khối lá sen bao lấy thịt sườn liền ném tới đầu nàng, Lưu Vân quát to một tiếng, quay đầu, đã thấy tập ngọc còn tính đem rau dền trong tay ném lại:

” Để ta cầm! Muốn lười hả? Không có cửa đâu!”

Nàng lạnh lùng nói. Lưu Vân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tập Ngọc phát hỏa, nàng mân mê miệng, đáng thương cầm thịt và đồ ăn lên.

Hàn Dự Trần tính tình ga lănglập tức ôn nhu nói:

” Để ta cầm, Lưu Vân cô nương. Đường tuyết trơn, ngươi không biết võ công, cầm theo nhiều thứ dễ ngã.”

Lưu Vân lập tức không chút nào xấu hổ đem về phía Hàn Dự Trần. Tập Ngọc thở dài:

“Ngươi chiều nàng ta, nha đầu kia không biết đến sự vất vả của ngươi đâu .”

Hàn Dự Trần mỉm cười, cũng không để ý.

Đoan Mộc Dung Tuệ xây biệt phủ ở phía bắc thành Lạc Dương, đầu tiên nhìn qua cũng không xuất chúng, cũng giống như nhà gạch bình thường, nhưng biệt phủ của hắn có tường bao quanh vững chắc, toàn bộ thành màu trắng, nhìn qua không nhiễm một hạt bụi. Người giang hồ đều lén truyền miệng nhau Đoan Mộc Dung Tuệ là một người thích sạch sẽ , thậm chí ngay cả người khác dùng qua bát đĩa cũng muốn đặt vỡ, như thế xem ra tin đồn không phải vô căn cứ.

Làm người ta ngạc nhiên là, trong biệt phủ này một người hầu cũng không có, trống rỗng. Nhưng bên trong cũng sáng sủa sạch sẽ, sạch sẽ khác thường. Lưu Vân vào đến phủ đã cảm thấy lạnh, hắn trong phủ bất luận là khách phòng, cửa đều được làm bằng đá màu đen tuyền, trên tường phòng rất ít trang trí, nhưng ở tiểu sảnh trên tường treo không ít vũ khí.

Tập Ngọc đã quen mắt với phú quý, Đoan Mộc biệt phủ tuy rằng rất lớn, lại không xa hoa, thậm chí có thể dùng từ trống rỗng, lạnh lùng, chất phác để nói, điều này cũng làm cho nàng cảm thấy kỳ lạ. Bất quá ngẫm lại Đoan Mộc Dung Tuệ chính là một người lạnh như băng, thả từ trước đến nay đều không cảm xúc, phong cách như vậy có lẽ thích hợp với hắn.

Bọn họ ở Đoan Mộc biệt phủ ngồi một hồi, cảm thấy đã rời xa ồn ào náo động, im lặng cực kỳ. Ở trong phủ hắn rất nhiều cây cối, mùa đông, mặt trên tích đầy tuyết, lá đẹp khác thường. Có thể tưởng tượng màu xanh lá long lanh trong tuyết rơi. Đoan Mộc Dung Tuệ vào phủ cũng không biết trốn đi chỗ nào, để Ngọc Đái phân phó bọn họ tùy ý. Vì thế bọn Tập Ngọc lieend quyết định đi chợ mua chút hàng tết, làm bữa cơm tất niên.

“Nghe nói trong nhà Đoan Mộc có thật nhiều rượu, cũng không biết có Thiệu Hưng nữ nhi hồng không? Dùng cái này để làm đồ ăn, không thể tốt hơn .”

Lưu Vân nhanh bước ở phía trước, nhẹ nhàng bước qua một đám tuyết, vui vẻ nói .

Hàn Dự Trần cười nói:

” Tất nhiên có. Lưu Vân cô nương không biết, Đoan Mộc huynh ở trên giang hồ hơi có chút quái danh. Nhất bởi vì hắn võ nghệ siêu quần, thứ hai hắn cùng với người không dễ kết giao, tam cũng là bởi hắn là người có tửu lượng không ai bằng. Lạc Dương biệt phủ trong hầm ngầm, chỉ có rượu ngươi chưa từng nghe qua, không có ngươi tìm không thấy . Không cần nói Thiệu Hưng nữ nhi hồng, rượu nho Ba Tư cũng có nhiều chủng loại.”

Lưu Vân trợn tròn cặp mắ,:

“Ngươi là nói cái loại màu hồng , uống lên đến vừa chua lại ngọt sao? Cái loại kỳ lạ đó hắn cũng có?”

Nàng lúc làm hoa khôi, có một lần tiếp quan lớn mới có phúc nếm thử một miếng! Đoan Mộc người này, xa xỉ đi quá!

Tập Ngọc lãnh đạm nói :

“Rượu nho có gì kỳ lạ ? Ta thấy chẳng dễ uống, chẳng giống Trúc Diệp Thanh mát lạnh động lòng người.”

Lưu Vân quay đầu hướng nàng làm cái mặt quỷ, vểnh lên miệng nói;

“Ngươi là đại tiểu thư nhà tể tướng, cư nhiên không kỳ lạ mấy thứ này! Đâu giống thường dân ta, chưa thấy quen mặt, kỳ lạ một chút cũng không được?”

Nàng nói vậy, không để ý tuyết dưới chân, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân. Nàng chỉ cảm thấy bả vai động vào cái gì đó, bên tai nghe được một tiếng nữ tử thấp giọng, còn kèm theo vài tiếng nam tử quát lớn. Lưu Vân nâng tay lên, không biết bắt được một cái gì, rốt cục ổn định thân thể.

Ai ngờ vai nàng bỗng bị ai đó bắt, sau đó một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị vang lên:

” Ngươi đi đường làm sao vậy? Đụng người ta không xin lỗi? !”

Lưu Vân tập trung nhìn, phát giác tình thế cấp bách đã bám lấy khăn của ai đó, còn người đang bắt lây nàng lớn tiếng chất vấn, là một người nam tử trẻ tuổi, mày rậm mắt to, rất có anh khí. Người nọ vừa thấy mặt Lưu Vân, giật mình, vốn đang muốn chỉ trích lại không nói được gì.

Lưu Vân cúi đầu xin lỗi:

“Thật có lỗi! Thật sự xin lỗi! Ta nhất thời tình thế cấp bách mới có thể. . . . . . Cái nay. . . . . . Này, trả lại cho các ngươi. . . . . .”

Nàng đem khăn bị mình túm đưa ra, ai ngờ đối phương cũng không đón lấy, nhìn nàng chính là giống như thấy quỷ maf đứng sững.

” Này. . . . . .”

Nàng ngây dại hỏi, mới phát giác bên người nam tử còn một cô gái mặc áo hoa, trên đầu nàng đội mũ lụa, trên mặt che cái khăn thật dài đã bị nàng làm rách, lộ ra một cái cằm trắng. Cách cái khăn che mặt, Lưu Vân thấy không rõ mặt mũi của nàng, chỉ cảm thấy nàng nhìn mìnhchằm chằm, ánh mắt sáng quắc, không biết là có ý gì.

“Lưu Vân? Làm sao vậy?”

Tập ngọc đã đi tới, tính đem Lưu Vân đẩy đi phía sau, lạnh lùng nhìn nam tử mới chất vấn nàng. Lưu Vân nhẹ giọng nói:

“Là lỗi của ta, đụng vào người, còn đem túm khăn che mặt của người ta. . . .”

Nàng giơ lên đoạn khăn trong tay, chỉ cảm thấy nàng kia còn nhìn mình, cũng không nói chuyện, cảm thấy không khỏi kỳ quái.

Tập Ngọc đem cái khăn che mặt đưa tới, trầm giọng nói:

“Tỷ tỷ của ta làm việc có lỗ mãng chút, cũng tại đường tuyết trơn, nàng không biết võ công, khó tránh khỏi trượt ngả. Đắc tội các vị, kính xin không cần cùng nàng so đo.”

Nam tử kia chính là trừng mắt nhìn Lưu Vân, cũng không nhận cái khăn che mặt, một lát sau, hắn mới lẩm bẩm nói:

“Phu nhân. . . . . . Này. . . . . .”

Nàng kia bỗng nhiên ôn nhu nói:

“Không có việc gì, cũng là chúng ta không đúng, không chú ý nàng té xuống, không nâng lên.”

Thanh âm của nàng nhu hòa giống như tiếng tiêu, nhưng là nếu cẩn thận nghe qua, nàng tựa hồ là đang đè nén cái gì, đến nỗi giọng nói run nhè nhẹ.

Nàng chậm rãi nâng tay, nhận cái khăn che mặt, Tập Ngọc chỉ cảm thấy ánh náng chiếu vào ống tay, trong suốt khác thường, mười đầu ngón tay tinh tế, không khỏi mỉm cười. Muốn nói nữ tử tinh tế, nàng gặp qua không ít, Lưu Vân chính là một đại mỹ nhân, nhưng không giống như nữ tử ấy, toàn thân trên dưới toát ra văn nhã ôn nhu, làm người ta không thể không lưu luyến, chỉ một đôi tay khiến cho nàng cơ hồ ngây người.

“. . . . . . Nếu không có việc gì, chúng ta cáo từ.”

Tập Ngọc nhẹ nhàng nói, nàng cúi đầu với nữ tử trước mặt, kéo Lưu Vân xoay người rời đi. Trong bụng nàng cũng không khỏi tò mò, xung quanh nàng ta có vài nam tử, chỉ sợ đều là cao thủ, rốt cuộc là người ở đâu tới? Trong lúc nhất thời,Tập Ngọc đột nhiên nghĩ ra gianh hồ đại mỹ nhân phải trao cho người này, không thể là ai khác.

Nhưng chưa tới hai bước, nàng kia bỗng nhiên đuổi theo, bắt được tay áo Lưu Vân, tựa hồ vội vàng muốn nói cái gì, sau một lúc lâu mới nói:

“Cô nương. . . . . . Ngươi là người phương nào? Xin thỉnh giáo phương danh?”

Lưu Vân thật sự không thể tưởng được nàng có thể hỏi mình, ngoan ngoãn trả lời:

“Ta là người Sơn Đông. . . . . . Ta gọi là Lưu Vân , cô nương ngươi. . ?”

Nàng kia nhẹ nhàng lôi kéo tay áo mình, theo lý người xa lạ làm vậy thật là vô duyên, nhưng không biết vì sao, Lưu Vân lại không thấy vậy. Nàng vừa thấy nàng kia, trong lòng còn có cảm giác thân thiết, giống nhau quen biết đã lâu.

Nàng kia hai tay run nhè nhẹ, hiển nhiên đang cực lực đè nén cảm xúc, nàng nhẹ giọng nói:

“Ngươi. . . . . . Ngươi gọi ta là cô nương? Ta không còn trẻ như vậy . . . . . . Ngươi, ngươi năm nay có phải hay không tròn mười bảy? Ngươi. . . . . . là sinh vào tháng sáu. . . . . . ?”

Lưu Vân thấy nàng càng ngày càng kích động, không khỏi ngạc nhiên nói:

“Ta là tròn mười bảy. . . . . . Nhưng ta không biết mình sinh tháng mấy. Ngươi là ai? Muốn hỏi ta gì chứ?”

Nàng kia cũng không nói, sau một lúc lâu, Lưu Vân hoảng sợ phát giác nước mắt của nàng chảy xuống trên gương mặt, làm ướt cái khăn che mặt. Trong lúc nhất thời, nàng cùng Tập Ngọc đều ngây người, không biết nên làm sao bây giờ. Nam tử kia thấp giọng an ủi, Tập Ngọc nghe bọn hắn gọi nàng phu nhân, nghĩ rằng cô gái này chỉ sợ cũng không trẻ tuổi, làm sao có thể một mình ra khỏi nhà?

Nàng kia lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói:

“Thật có lỗi, gió tuyết quá lớn, ta khóc làm các vị chê cười. Ta. . . . . . Ta thấy cô nương lớn lên giống một cố nhân, cho nên nhịn không được hỏi nhiều chút. Cô nương đừng hoảng hốt.”

Nàng buông tay ra, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng lưu luyến không rời, ánh mắt tinh tế vẫn nhìn Lưu Vân, ánh mắt kia rất phức tạp, đoán không ra bên trong hàm nghĩa gì.

Nàng quay đầu hướng nam tử nói:

“Chúng ta cũng nên đi trở về, lão gia ở khách điếm chờ đã lâu. . . . . .”

Nàng quay đầu lại liếc mắt Lưu Vân một cái, nhìn thật lâu, mới xoay người rời đi.

Lưu Vân kinh ngạc nhìn nàng biến mất ở góc đường, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, đó là nuối tiếc ư? Kỳ quái, nàng cư nhiên đối với nữ tử lần đầu tiên gặp mặt sinh cảm giác thân thiết, trừ Tập Ngọc, nàng còn chưa bao giờ như vậy!

” Lưu Vân? Ngươi làm sao vậy? Chúng ta trở về đi! Trời đang chuẩn bị tối!”

Tập Ngọc nhẹ nhàng đẩy nàng một phen, Lưu Vân như ở trong mộng mới tỉnh, “Nha” một tiếng, xoay người rời đi.

Hàn Dự Trần không nói một lời, nhìn theo hướng người vừa đi suy nghĩ.

Một thân y phục tím, đầu đội khăn che mặt, còn có trên người nàng tản mát ra hương lạ. Cô gái này, không phải là người Vân Nam Ngũ Thánh sơn trang chứ ? Sớm nghe nói chủ nhân Ngũ Thánh sơn Trang, cưới một cái mỹ nhân tuyệt sắc, mỹ nhân tuyệt sắc kia còn không phải người Trung Nguyên, mà là cái dòng dõi man nữ, việc này từng ở trên giang hồ có vô số lời đồn.

Nghe nói Ngũ thánh trang chủ đối vị này tân phu nhân là gần như sủng nịch yêu thương, bình thường rời sơn trang đều muốn mỹ nhân đi cùng. Nếu thật là bọn họ, bọn họ đến Lạc Dương, là vì cái gì? Hay là thân phận Niệm Hương trên giang hồ đã lưu truyền? Là vì Thiên thanh kiếm quyết?

Hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, Lưu Vân ở phía trước lớn tiếng gọi hắn:

“Hàn Dự Trần! Ngươi còn đứng đấy, cơm chiều sẽ không phần cho ngươi !”

Hắn cười cười, quên đi, trước mắt cứ vui vẻ trước đã!