Thương Hành Thiên Hạ

Chương 95




Sáng mùa thu trời trong xanh mát mẻ, sau mấy tháng trời bị nắng hè chói chang tra tấn thì chắc chắn một buổi sáng như thế luôn khiến tâm tình con người trở nên thoải mái. Cho nên tâm tình Giang Liễu cũng rất là vui sướng bắt đầu một ngày mới, tính toán cho mọi người nếm thử chút tài nghệ của nàng.

Một bàn đồ ăn phong phú rất nhanh đã được bày biện trên bàn, Giang Liễu đang tự mình bưng lấy món bánh lá sen mang ra thì đụng phải Tần Đồng, chưa kịp chào đón đã nhìn thấy hai con mắt đen thui thật to, vẻ mặt thì tiều tụy không chút khí sắc, kinh ngạc nói: “Tần công tử, ngươi ngày hôm qua ngủ không được sao?”

Tần Đồng như du hồn lãng đãng, bàn chân còn đang phiêu phiêu, lắc lắc đứng không vững, nửa ngày sau mới phản ứng lại câu hỏi của Giang Liễu, hữu khí vô lực mà phất tay: “Không có gì, ta hảo.”

Nói xong tựa hồ mới nhìn thấy một bàn ăn đầy ắp, sau đó nói: “Trời đã sáng?”

Giang Liễu sững sờ gật đầu: “Trời đã sáng.”

Sau đó nàng vẫn là sững sờ nghe Tần Đồng gật đầu “Nga” một tiếng, nhìn hắn như người mộng du xoay đầu về phòng, dùng sức đóng cửa phòng đem nàng ngăn cách ở bên ngoài, tiếng đóng cửa khiến cho nàng hoàn hồn, thần tình nghi hoặc: “Tần công tử đây là có chuyện gì?”

Tần Đồng ôm đầu chôn trong gối, hận không thể cứ như vậy mà đem mình chết đi cho rồi, sớm đã nói không thể tò mò là không thể tò mò, quả nhiên tò mò là không tốt!

Đồng thời hắn cũng không thể nào hiểu nổi trên đời này sao lại có một tên hỗn đản như vậy, rõ ràng cái gì cũng biết nhưng lại có thể để trong bụng gần một năm trời vô thanh vô tức, nếu không phải hắn hỏi chỉ sợ rằng cả đời này sẽ không biết.

Đương nhiên, hắn cũng dám khẳng định rằng tên hỗn đản kia nói ra theo yêu cầu của hắn thuần túy là vì muốn nhìn trò vui mà thôi. Điểm này, từ khóe miệng tối hôm qua không tài nào kéo xuống được kia hắn đã nhìn ra được, hơn nữa buổi sáng nhìn tình trạng bi thảm như gấu mèo của hắn, nụ cười kia có thể thực sự xem là sự khoái trá nhất trong một năm nay, khoái trá đến mức Tần Đồng rất muốn ném cả một quả bom nguyên tử qua.

Ôm gối Tần Đồng hết cọ trái lại cọ phải, tối hôm qua một đêm không ngủ, hiện tại đầu vừa đau vừa chóng mặt khiến hắn chịu không thấu, thần kinh như bị trộn thành một mớ hỗn độn, tựa hồ chỉ cần lay động một chút là bị chảy ra.

Ngủ không được, bụng cũng đói muốn chết, nhưng chỉ cần hắn tưởng tượng ánh mắt Chu tẩu cùng tiểu đào ngày hôm qua nhìn hắn thì làm thế nào cũng không có dũng khí đi ra ngoài ăn cơm.

Ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không biết bao nhiêu lần, thể lực tiêu hao khiến cho hắn đói không chịu nổi, hết nửa ngày mới lê lết được thân hình đến bên cửa sổ, ngắm tới ngắm lui ánh mặt trời, đánh giá những người kia có phải đã ăn xong rồi hay không. Hắn đến bây giờ vẫn không có thời quan tính toán thời gian cụ thể, dù sao đi nữa hắn cũng không phân biệt rõ phương hướng, nếu muốn dựa vào thái dương để tính toán thời gian thì thật sự là đánh giá quá cao bộ não của hắn.

Nhìn hết nửa ngày, Tần Đồng rốt cuộc quyết định “lén lút xâm nhập” phòng bếp tìm chút gì đó bỏ bụng, mới nhẹ nhàng bước chân đến cạnh cửa, cửa đã bị người bên ngoài mở ra, tiểu đào bưng vào một mâm tràn đầy đồ ăn đứng ở trước cửa, mặt đang căng cứng, khóe miệng có chút co rúm, biết ngay là đang nghẹn cười: “Đại ca, ta biết ngươi chắc sẽ đói bụng.”

Tần Đồng nhất thời cảm thấy mặt nóng như thiêu như đốt, đưa tay đoạt lấy cái mâm từ tiểu đào: “Cám ơn, ta trước để đây, ngủ tiếp một lát liền dậy ăn.” Nói xong không đợi tiểu đào nói gì nữa, lập tức đóng cửa.

Tiểu đào sờ sờ cái mũi thiếu chút nữa đã bị dẹp bép, quay người chưa đi được mấy bước đã tươi cười: “Ca ca, đại ca khí sắc rất kém a.”

Lục Gia Diễm đưa tay chuẩn bị điểm lên trán tiểu đào: “Tiểu nha đầu, lo chuyện của ngươi đi.”

Thấy ngón tay đưa đến, tiểu đào đã liều mạng trốn: “Hảo hảo hảo, ta lo chuyện của ta.” Nói xong làm mặt quỷ sau đó nhanh như chớp chạy trốn không thấy bóng dáng.

Lục Gia Diễm đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không vào, ngày hôm qua kích thích hắn nhiều quá rồi, hôm nay vẫn nên để cho hắn thanh tĩnh một chút thì hơn.

Tần Đồng ngồi ở trong phòng một ngụm có một ngụm không mà uống cháo, hắn đói thật nhưng lại không có muốn ăn uống gì, ăn vào thứ gì cũng không cảm thấy có hương vị gì, một chén cháo ăn xong rồi còn không biết, vẫn cầm thìa khuấy khuấy vào khoảng không, đợi đến lúc giật mình cũng chẳng rõ mình đã làm loại hành động ngu ngốc này mất bao lâu rồi.

Ném thìa xuống, Tần Đồng dùng sức vỗ vỗ mặt mình, không ngừng nói với chính mình lão tử là nam nhân, không có gì là đáng lo cả, tại sao lại không dám đi gặp người?!

Làm công tác tư tưởng như thế ước chừng ba ngày, Tần Đồng thủy chung cũng không có can đảm bước nửa bước ra khỏi phòng. Thẳng đến khi chuyện tình trong tửu lâu chất cao thành núi, hắn mới bị Giang Liễu đang bị công việc ép đến mức suy sụp túm ra khỏi phòng, ném cho hắn một quyển sổ: “Công tử, chuyện phải làm ta đều viết ở trong đó, phiền ngươi lo cho xong mọi việc, ta còn phải đi lo cho nhóm nữ hài tử.”

Vừa mở quyển sổ ra, những chữ viết rậm rạp trên mặt giấy khiến não hắn đau đớn, nhưng cũng nhịn không được ở trong lòng lặng lẽ thở phào: nhiều việc để làm như vậy, ít nhất cơ hội suy nghĩ miên man sẽ không có nhiều.

Lại trải qua hơn nửa tháng chiếu cố lo lắng, mọi chuyện cũng dần ổn thỏa, hết thảy đầy đủ, chỉ cần chờ chọn một ngày hoàng đạo để khai trương.

Hôm nay, Tần Đồng đang ở tửu lâu kiểm kê bát đĩa mới đem đến, Giang Liễu lại gọi hắn, hai hàng lông mày nhíu lại như có chuyện gì phiền não: “Công tử, có chuyện…”

Tần Đồng đáp ứng, đưa tay đếm nhanh số lượng hết một lần, tính toán hẳn là không có sai liền ngẩng đầu nói: “Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói đi.”

Giang Liễu do dự một hồi, cuối cùng mở miệng: “Công tử, việc này ta nghĩ thật lâu, tuy rằng có thể là do ta quá lo lắng, nhưng mà vẫn muốn nói ra.”

“Công tử, chúng ta đưa đến nhiều cô gái như vậy, tuy rằng nói là làm ăn đàng hoàng, chính là… lỡ như có người quấy rối, chúng ta phải làm sao ứng phó?”

Nàng ở lầu xanh lăn lộn cũng đã lâu, nam nhân tính tình gì cũng đã gặp qua, những kẻ uống rượu say chếch choáng rồi nháo sự cũng không ít, nhưng này còn không đáng lo, hống một chút cũng được. Nhưng những tên ỷ vào mình có chút công phu, nháo sự đập bàn đập ghế không phải là dễ dàng thu thập. Cho nên ở thanh lâu kỹ viện nào cũng có dưỡng vài tên hung hăng, hoặc dựa vào sự bảo hộ của quan lớn hoặc những kẻ có địa vị trên giang hồ để bảo toàn việc làm ăn của mình. Nhưng Tần Đồng nơi này không có tên nào hung hăng cũng không có chỗ dựa vững chắc, Giang Liễu càng nghĩ càng lo lắng.

Tần Đồng nghe nàng nói xong cũng hiểu trong lòng, hắn từng sống những cuộc sống phong lưu về đêm, những quán ăn đêm hay rạp chiếu phim tối cũng quen thuộc, những quy tắc nay hắn tự nhiên biết rõ, đây cũng là vấn đề tự nhiên, bất quá lúc đó nghĩ có Lục Gia Diễm thì còn tên hỗn đản nào dám nháo sự, nhưng hiện tại, hắn muốn cho mình hai cái tát.

Mẹ nó, hắn Tần Đồng khi nào phải ỷ lại vào người khác như vậy, nghĩ đến đây Tần Đồng thuận tay kéo tay áo cao hơn một chút: “Giang Liễu, ngươi chưa quên hai tên đại gia hỏa ta đang dưỡng đi, dưỡng cũng đã lâu như vậy rồi, phải nên cho chúng nó hồi báo chứ.”

Giang Liễu mắt trừng lớn, không hiểu sao có chút khó hiểu: “Đại gia hỏa?” Nàng nhận ra “đại gia hỏa” chỉ có một, khi nào lại có thêm ra một người nữa?

Tần Đồng lấy ra một cái đĩa mỏng, cảm thấy động tác của mình hoàn toàn không được tự nhiên: “Chính là Tiểu Cáp và Đại Mã ta nhặt được về a, hiện tại ăn ngủ đến mức phì như vậy, đem lại đây trông cửa chắc không uổng phí đi.”

Giang Liễu tỉnh ngộ: “Nga…” Đột nhiên cảm thấy buồn cười, rõ ràng một câu thẳng thắn như thế, như thế nào mình lại cố tình nghĩ sang hướng khác.

Nghiêng đầu nhìn, Tần Đồng vẫn đang cầm cái đĩa kia nghiên cứu, trên mặt biểu tình là lạ, nàng nhìn không ra nguyên nhân, tuy rằng không biết vì sao hai người này gần đây giận dỗi, nhưng biểu tình này là không giả được, cảm thấy hơi buồn cười, cũng chẳng thèm che giấu, lập tức “phốc” một tiếng cười khẽ ra.

Nghe nàng cười, tay Tần Đồng run lên thiếu chút nữa là làm rơi cái đĩa, cuống quít đặt nó về chỗ cũ, nói: “Ta đi trước xem phòng bếp, sau đó quay lại liền đem hai tên kia đến đây.” Sau đó chạy trối chết, đầu cũng không dám quay lại, trong lại thầm kêu đáng chết.

Ngày khai trương, thời tiết tốt, ánh sáng mặt trời sáng lạn không có mây, tửu lâu cửa hồng trải thảm rải hoa rực rỡ, tiếng pháo nối liền không dứt, người đến chúc mừng cùng xem náo nhiệt đông đúc khiến quanh cửa chật như nếm cối.

Hà Vấn Kinh là người đầu tiên đến chúc, Tần Đồng đứng ở cửa tươi cười đón chào: “Hoan nghênh hoan nghênh, Hà huynh quả nhiên nói được làm được, nói là người đầu tiên đến quả nhiên là người đầu tiên đến.”

Hà Vấn Kinh cười cười: “Tất nhiên phải là người đầu tiên đến, cũng không biết chuyện Tần huynh đã đáp ứng ngươi có quên hay không.” Nói xong ngẩng đầu xem tấm biển hiệu: “Bách Vị Lâm? Là một cái tên tốt.”

“Đương nhiên là không có quên, phòng tốt nhất đều để dành cho ngươi, phần đầu tiên cũng là của ngươi, mời đi theo ta.” Nghe được Hà Vấn Kinh khen tên ***, không khỏi sờ sờ đầu: “Cũng không thể nói là hảo, tên vẫn không thống nhất được, cuối cùng tùy tay bắt lấy hai cái mà ghép lại thành như vậy.”

Nói xong Tần Đồng thoáng tăng lớn âm lượng, hướng đến một bên: “Tiễn bá, ta dẫn Hà huynh lên phòng, ngươi thay ta hảo hảo chiêu đãi những người sau.”

Giang Kỳ cách xa Tần Đồng khoảng nửa bước, nghe hắn nói chuyện biểu tình không khỏi cứng đờ, nhìn thấy người đi tới thì cả khuôn mặt già nua lần thân hình đều căng cứng, sắc mặt nhất thời biến đen.

“Hà huynh, Hà huynh, ngươi sao lại ngẩn người thế?”

Hà Vấn Kinh đột nhiên hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì không có gì.”

“Vậy theo ta lên lầu ngồi đi.” Tần Đồng vừa dẫn đường vừa nhìn hắn vài lần, “Thật sự không có việc gì? Ngươi hiện tại sắc mặt rất kém a.”

“Thật không?” Hà Vấn Kinh sờ sờ mặt, kéo khóe miệng cứng ngắc miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười: “Đại khái thì cũng hơi mệt chút, đi lên nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Đúng rồi, người bố trí mọi thứ cũng không tồi, so với nơi khác đúng là có chút bất đồng.”

Tần Đồng ha ha cười: “Không dám không dám, còn kém xa so với ngươi, ngươi không cười ta đã cảm tạ trời đất.”

Giang Kỳ híp cặp mắt lại nhìn theo hướng bọn họ cười cười nói nói đi lên lầu, nhịn không được thở dài, cúi đầu bước thong thả đến một góc, trong lòng không biết phải nói là tư vị  gì. Hắn hiện tại tâm loạn thật sự, dù sao ở cửa cũng có người tiếp đón, không cần hắn phải bận tâm, không bằng một mình âm thầm tìm chỗ kín đáo.

Đang cúi đầu thở dài thở ngắn, bả vai đột nhiên bị người phía sau vỗ một chút, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng, quát khẽ: “Ai?”

“Ta.”

Ánh mắt Lục Gia Diễm hướng về phía cửa, ám chỉ nói: “Ngươi đứng ở chỗ này không nhìn thấy người.”

Giang Kỳ lập tức giương nanh múa vuốt: “Người nào? Đại gia ta xem thượng người của ngươi, thế nào?”

Lục Gia Diễm hoàn toàn không đem uy hiếp của hắn đặt vào trong mắt: “Ngươi không có gan đó.”

Biểu tình Giang Kỳ trong nháy mắt vặn vẹo, khuôn mặt già nua đã được dịch dung hiện lên những nếp nhăn mấp máp như những con giun, ác độc nói: “Tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi gần đây thuận buồm xuôi gió chuyện gì cũng theo ý ngươi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày nào đó muốn khóc cũng không khóc được!”

Lục Gia Diễm ra vẻ bất cần nhún nhún vai: “Ta đây sẽ hảo hảo chờ.”

Trong lòng lại tính toán cũng đã quá lâu không can thiệp rồi, cái tên không tự nhiên kia thì đến chết cũng là kẻ không tự nhiên, muốn hắn chủ động thật sự là còn khó hơn lên trời, xem ra không nghĩ biện pháp khác thì không được.

Trong phòng, vì chuyển đề tài, Tần Đồng cùng Hà Vấn Kinh tán gẫu rất thoải mái, sau khi dùng trà, Tần Đồng đưa thực đơn lên: “Nhìn thử xem ngươi muốn ăn cái gì, hoặc là chúng ta cứ từ từ kêu lên từng thứ để thưởng thức.”

Hà Vấn Kinh bật cười: “Kia làm sao ăn hết.” Quay đầu lại nhìn thực đơn trong tay, “Thực đơn này kiểu dáng cũng rất mới lạ, chính là ngươi thiết kế?”

“Ân? Này a, cũng là chợt nảy ra thôi, cảm thấy như vậy cũng tiện cho khách xem. Nếu là không biết chữ, thì nhờ nữ hài tử giới thiệu một chút là được.”

Hà Vấn Kinh lướt qua thực đơn, phát hiện hơn phân nửa là những thứ mình chưa gặp qua, tò mò liền gọi nhiều thêm mấy món. Đợi cho đến khi thức ăn được dọn lên chỉnh tề, trừng mắt tới lui mấy lần, cả một bàn ăn tinh xảo, nhưng hắn lại không thể nhận thức được hơn phân nửa nguyên liệu nấu ăn trong đó. Cầm đũa lên thưởng thức một miếng, hương vị thực đặc biệt, cũng không phải là loại khiến người ta kỳ quái hoặc khó nhận ra, càng thêm tò mò: “Những thứ này đều là dùng nguyên liệu nào mà làm vậy? Tựa hồ không chỉ là những thứ mà ngươi nhờ ta mang đến.”

Tần Đồng ha hả cười: “Này ta không thể nói, hiện tại đây được xem là cơ mật.”

“A, là ta sơ sót.”

Tần Đồng lấy bầu rượu đang đặt ở một bên, rót cho hai người mỗi người một ly, nhìn chằm chằm chất lỏng trong suốt giữa chén rượu màu hổ phách, hắn liền nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Hà huynh, ngươi đã từng nếm thử rượu nho cực phẩm chưa?”

“Rượu nho? Thật ra cũng đã từng nếm, đúng là cực phẩm của Tây vực, bất quá có thể mang đến kinh thành cũng không phải là chuyện dễ, sao?”

Tần Đồng tỏ vẻ tiếc nuối: “Phải có rượu nho mới xứng với phong vị của những thứ này, ta vốn không nghĩ đến tìm rượu sẽ khó như vậy, kết quả không lần nào tìm được cái mình muốn.”

Hà Vấn Kinh vừa nghe, cười nói: “Kia có cái gì khó, ta…” Đột nhiên nghĩ đến những bình rượu nho trân quý của mình đều bị người nào đó uống hết cả, nửa bình cũng không còn.

Cùng lúc đó diện mạo tên kia lần thứ hai quay về trong óc, tâm tình vừa mới bình phục không lâu lại bắt đầu loạn cả lên, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đồng thời sửa lại: “Ta nhờ thương gia đi đưa thư, nhờ bọn hắn ở cửa hàng trữ nhiều rượu nho hơn một chút là được.”

Tần Đồng nháy mắt mấy cái, đột nhiên vỗ bàn: “Hà Vấn Kinh, có chuyện này ta nghĩ đã thật lâu.”

Hà Vấn Kinh trong lòng nhảy dựng, đột nhiên cảm thấy có một chút chờ mong không nên có: “Chuyện gì?”

Tần Đồng vẻ mặt kích động: “Ta vẫn muốn hỏi ngươi có muốn hợp tác với ta hay không, thế nào? Ngươi có hứng thú không?”

Hà Vấn Kinh đầu tiên là giật mình, lập tức trong đáy mắt toát ra một chút mất mát, lại bị giấu đi trong giây lát, thầm than quả nhiên là thế, liền trả lời Tần Đồng: “Người làm ăn tất nhiên là muốn làm chuyện kinh doanh kiếm tiền, huống chi là với ngươi, đương nhiên là không vấn đề, ngươi nghĩ hợp tác như thế nào?”

Tần Đồng ngược lại sửng sốt, sau đó theo thói quen gãi gãi đầu, cười xấu hổ: “Này… Ta tuy rằng có ý tưởng này, nhưng thế nào hợp tác đúng là chưa nghĩ tới, xem ra ta thực không đúng lắm.”

Hà Vấn Kinh uống cạn chung rượu trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng xoay chuyển giữa khoảng không của chén: “Không sao, dù sao cũng có thời gian, chậm rãi thương lượng cũng không muộn.” Nói xong ngẩng đầu, trong mắt đã tràn đầy ý cười: “Cũng nói tiếp, kỳ thật ta cũng đã nghĩ hỏi trước ngươi một chút, Tần Đồng, ngươi có phải hay không có hứng thú muốn làm ăn ở nước láng giềng đi?”

Tần Đồng hai mắt sáng lên, cực kỳ hưng phấn: “Đương nhiên là có, ý tưởng này luôn có, chỉ là điều kiện có hạn nên không thể tự mình đi xem được, nếu không ta đã đi sớm rồi.”

Hà Vấn Kinh vui vẻ: “Không còn gì tốt hơn, chờ bàn xong chuyện hợp tác, tất nhiên liền có cơ hội đi du lịch, chúng ta đây xem như đã định.”

Hai người ở trên lầu trò chuyện với nhau thật vui, Tần Đồng đã gần như hoàn toàn quên mất chuyện tửu lâu đang khai trương, đợi đến khi Hà Vấn Kinh đứng dậy cáo từ, hắn mới phát hiện mặt trời đã ngã về tây. Bất quá chuyện làm ăn vẫn rất là tốt, nhìn những cái bàn đang đầy ắp người ngồi kia khiến hắn thực hài lòng.

Hà Vấn Kinh ở cổng lại không chút dấu vết cứng đờ thân mình, sau đó thở sâu, lúc này mới lên xe ngựa rời đi. Không lâu sau, Tiễn bá đột nhiên ném cái mâm đang cầm trên tay cho một nữ hài tử, nói: “Ngươi nói với nhị thiếu gia một tiếng, ta già xương cốt cũng đã mệt mỏi rồi, hôm nay xin phép về trước.”

Nói xong không đợi đối phương trả lời liền vội vã bước đi, bộ dáng kia nào có một chút dấu hiệu nào gọi là mệt mỏi.