Thương Hành Thiên Hạ

Chương 63: Manh mối vừa lộ




Hà Vấn Kinh nhìn bọn họ lên xe rời đi, cây quạt vừa thu hồi vỗ vỗ vào lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Nguyên lai là Tần Đồng, quả nhiên là người thú vị.”

Tiểu nhị kia một mực đứng bên cạnh chờ, lúc này mới chen vào nói: “Hà gia, trà bánh đều đã chuẩn bị tốt, thuận tiện lên dùng không?”

Hà Vấn Kinh nghe vậy liếc mắt cười nói: “Sao, còn sợ ta chạy hay sao. Dẫn đường đi, ha ha trà cũng tốt để tiêu nhiệt.” Phất áo bước lên lầu.

Tần Đồng sau khi lên xe liền ngồi dựa nghiêng ngả vào thùng xe, một bên đùa với cẩu một bên có chút kỳ quái hỏi Tiễn bá: “Tiễn bá, ngươi có biết Hà Vấn Kinh hay không? Ta nghe quen tai, chính là nghĩ không ra?”

Tiễn bá trừng mắt: “Nhị thiếu gia, ngươi vừa mới cùng hắn nói lâu như vậy, hiện tại cư nhiên còn hỏi ta?”

Tần Đồng cảm thấy lời này có chút mạc danh kỳ diệu: “Ta cùng hắn nói hai câu thì phải biết hắn?”

Lúc này Tiễn bá mắt trợn trắng, đang chuẩn bị mở miệng thì Chu tẩu tiếp lời: “Tháng trước không phải ngươi hỏi Tiễn bá hiện nay có mấy đại thương gia sao, này Hà Vấn Kinh cũng là một trong số đó.”

Ngữ khí Chu tẩu thực bình thản, vào tai Tần Đồng lại khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, “A” một tiếng liền liên tục gật đầu: “Ta nhớ rồi, nguyên lai chính là hắn nha.”

Tiễn bá liếc hắn rõ ràng đang là một bộ dáng chột dạ ánh mắt láo liên, ngữ khí chân thành nói: “Thiếu gia bận rộn, nhất thời quên cũng không sao.” Mắt lại hướng về phía Chu tẩu bên kia mà trộm nhìn, bộ dáng này mà cũng dám kêu nhớ rõ, lừa quỷ quỷ cũng không thèm tin, trước hắn nói ngay cả nước miếng cũng muốn khô, này cũng phải nhờ vào tài liệu chính mình điều tra mà ra, nếu ngay cả đương sự cũng không nhớ rõ, kia bảo hắn dùng cái gì mà chống đỡ bây giờ!

Quả nhiên Chu tẩu nói: “Kia thật đúng lúc, ta thật ra có chút nhớ không rõ, không bằng ngươi nói lại lần nữa xem.”

Tần Đồng mặt đầy hắc tuyến, miệng mở ra lại đóng vào ấp úng đến nửa ngày trời, một câu hữu dụng cũng không nói được, tiểu đào nháy mắt: “Đại ca, nếu ngươi thật không biết thì hãy để Tiễn bá nói trước đi.” Chu tẩu còn chưa nghe nữ nhân nhà mình nói xong đã bật cười, Mạnh Quyên bên cạnh lại càng dùng sức mà cắn môi dưới, chỉ là khóe miệng lại không nhịn được kéo lên một chút.

Lục Gia Diễm thoáng lướt nhìn vào bên trong xe, Tiễn bá lại bắt đầu lải nhải mang theo âm thanh ai oán thở dài: “Thiếu gia a, ngươi nếu phải làm ăn buôn bán, hiện nay có bao nhiêu đại thương gia ngươi như thế nào lại có thể không nhớ rõ?”

Tần Đồng cười gượng hai tiếng, ánh mắt lặng lẽ chuồn ra ngoài xe, phát hiện xe ngựa đã đi đến cửa thành, lập tức nói sang chuyện khác: “Đã muốn đến cửa thành, ngồi xe ngựa thật mệt, vẫn là xuống đi một chút.” Nói xong liền chuẩn bị làm bộ xuống xe.

Kết quả do xoay người cấp bách, thêm nữa xe cũng chưa dừng lại hẳn, trọng tâm không ổn định liền lao ra ngoài mà ngã xuống, mắt thấy sẽ đập đầu vào càng xe, Tần Đồng theo bản năng đưa tay bắt lấy bất cứ thứ gì để bảo trì cân bằng, nhưng quơ loạn xạ cũng không bắt được cái gì, ngược lại cánh tay cùng trên vai đồng thời bị nắm chặt, bị người kéo trở về.

“Ngươi sao lại luôn liều lĩnh hấp tấp thế?”

Tần Đồng ngẩn ra, mới phát hiện người đem mình kéo trở về đúng là Lục Gia Diễm đang ngồi ở bên ngoài, lúc này ánh mắt lập tức rung động, nói cũng có chút lắp: “Cám ơn, cám ơn, ngồi lâu chân có chút tê.”

Lục Gia Diễm cũng không bắt bẻ, chỉ nói: “Lần sau cẩn thận một chút.” Liền buông tay ra, nhưng kỳ thật tay thả ra cũng có chút kỳ quái, không phải lập tức nhấc lên rời đi, mà là trượt từ bả vai đến một đoạn gần cổ tay mới buông ra, nhưng động tác này không rõ ràng, thời gian cũng thực ngắn.

Người bên ngoài không phát hiện, Tần Đồng thì lại bị động tác của Lục Gia Diễm dọa đến mức sợ hãi trong lòng, Lục Gia Diễm vừa nhấc tay liền lập tức nhảy xuống, tránh ra hai bước mới nói: “Có đôi khi đi bộ một chút cũng thoải mái.” Lại không thấy được nụ cười rất đáng suy ngẫm của Tiễn bá.

Tiểu đào từ sáng sớm đã ở trong xe đợi đến chán, là người thứ hai bước xuống xe, đối với hai chú chó đang ôm trong tay nói: “Ở trên xe chắc nhàm lắm đi, một hồi cho các ngươi chạy chơi.”

Thấy mọi người đều đi xuống, Mạnh Quyên tự nhiên cũng không ngồi được, này ngồi xe ngựa cả một khoảng thời gian lâu như vậy, nàng cũng cảm thấy đi bộ một chút cũng hảo hơn nhiều, ngồi trong xe như thế có cảm giác chân mình mỏi nhừ cứ như một ông lão.

Chu tẩu cũng xuống xe, Tiễn bá thì vẫn ở trong xe tiếp tục điều khiển ngựa, mọi người cứ như vậy mà chậm rãi hướng đến cửa thành. Vừa mới đến cửa thành, phía sau đã truyền đến tiếng vó ngựa hối hả, một thanh âm hét lên: “Phiêu Kỵ Đại tướng quân phụng chỉ vào kinh, tránh đường tránh đường!” Mang theo thanh âm của roi ngựa “ba ba” chói tai.

Trên con đường ngoài thành vốn dĩ cũng không có nhiều người đi đường, này một tiếng quát tháo như thế vẫn khiến mọi người lo lắng chạy trốn. Tần Đồng chính là đang đi ở phía trước, nghe tiếng thì theo bản năng quay người xoay đầu lại, nhưng bên hông lại bị người dùng sức kéo qua, còn chưa kịp nhìn đến phía sau là ai kéo hắn, trước mắt đã là một mảng bụi bay mịt mù, vài con khoái mã tại nơi cách hắn không đến năm bước chân đã phi vút qua, vó ngựa gõ trên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, nhịp tim Tần Đồng cũng không thể khống chế mà tăng tốc theo tiếng vó ngựa.

Nơi mà mấy cái vó ngựa kia đang giẫm đạp, đúng là nơi mà mình vừa mới đi qua, nếu lúc đó mà thật sự muốn quay đầu lại nhìn xem, chỉ sợ cái gì cũng chưa kịp nhìn đã bị vó ngựa đạp bẹp trên mặt đất.

Tim còn đang “thùng thùng” mà đập, bên tai lại nóng lên: “Uy, ngươi không sao chứ, hay là bị dọa đến choáng váng rồi?”

Cái này còn khiến tim hắn đập nhanh hơn, Tần Đồng bối rối cúi đầu kéo ra cánh tay còn đang quấn chặt trên hông mình: “Không có gì không có gì.” Hôm nay thật sự là không nên xuất môn, cứ được người không muốn gặp mặt nhất giúp đỡ.

Tay trên hông vẫn không nhúc nhích một chút nào, trái lại hai người lại càng kề sát vào nhau hơn, Tần Đồng trên trán toàn bộ đang toát ra mồ hôi, lại không thể ở cái nơi người đến người đi như thế này mà rống lên, chỉ đành phải cắn răng: “Ta tự mình đứng được, ngươi…”

Hai chữ “buông ra” đã bị những âm thanh ồn ào của tiếng chiêng cồng cắt đứt, tiếng kim loại tương giao vang dội như muốn thủng cả màng nhĩ, Tần Đồng nhíu mày nhu nhu cái lỗ tai: “Người nào a…” Không phải là tướng quân gì đó sao, sao lại làm ra động tĩnh lớn đến như vậy? Thật là không có tâm. Phải có chuyện gì ghê gớm lắm, còn hơn tha nguyên quả bom nguyên tử, chứng minh cho thân thế lớn không ai có thể sánh bằng.

Bất quá ý kiến này cũng chỉ có thể buồn bực mà nói trong lòng, hắn vẫn là có chút tò mò quan cổ đại là cái dạng gì, từ lúc xuyên qua cho đến bây giờ, ngay cả quan huyện cũng chưa được thấy, bất quá quan lớn nhất cũng chỉ là trấn thành này, này tự nhiên xuất hiện một cái tướng quan, đương nhiên là không thể không xem, cơ hội hiếm thấy a.

Nghĩ như vậy, tay quấn bên hông tự nhiên cũng bị hắn tạm thời cho vào quên lãng, chỉ lo ngẩng đầu rướn cổ nhìn về phía con đường, một lòng một dạ muốn chứng kiến cái gì gọi là “tướng quân”.

Con đường đã trở nên vắng vẻ, những đám bụi mịt mù do những con tuấn mã vừa mới phi qua cũng đã dần lắng xuống, tầm mắt bắt đầu trở nên rõ ràng, khi đội chiêng cồng đi qua không bao lâu liền nhìn thấy hai con hắc mã đang song song bước tới, chờ nhìn kỹ một chút, liền phát giác ngay cả bước chân cũng thật đồng đều. Hai con ngựa này phiêu phì thể tráng, màu lông bóng loáng, toàn thân khoác giáp nhẹ, ánh sáng lấp lánh của ngân bạc cùng với màu da lông hắc thuần chủng dưới ánh mặt trời trở nên cực kỳ rực rỡ. Liền sau đó người cũng là một thân áo giáp bóng lưỡng, thân thể thẳng tắp, đội mũ giáp có chút nhìn không rõ được tướng mạo, mang theo sát khí nơi sa trường chém giết cùng đẫm máu, dù cho không nhìn rõ tướng mạo cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.

Mà sau hai người này chừng ba bước, là một người cưỡi một con ngựa rất cao to, một thân trang phục võ tướng, cho dù không ai nói, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn chính là Phiêu Kỵ tướng quân.

Người nọ không có đội mũ, mày rậm cùng đôi mắt nghiêm khắc, tuổi tác ước chừng trên dưới bốn mươi, thân hình cao to, các ngón tay cầm cương cũng đồng dạng thô to hữu lực, áo giáp ngân bạc ở trên người hắn càng tăng thêm uy thế, bên hông lộ ra một góc chuôi kiếm cùng vỏ kiếm lớn, theo từng bước chân ngựa mà chạm vào áo giáp phát ra những tiếng vang rất nhỏ, ánh mắt đảo qua liền khiến người ta phải nhượng bộ lui binh.

Tần Đồng nhìn hắn đi qua, ngược lại có chút không đồng ý mà thầm nghĩ: “Nếu muốn so tàn nhẫn với lạnh lùng, không ai vượt qua được tên Lục hỗn đản.” Nghĩ như vậy, lực chú ý lập tức lại quay về với cái tay vẫn đang quấn bên hông mình kia, nhất thời huyết khí dâng lên, hắn cư nhiên còn chưa chịu buông ra!

Bất quá lần này Tần Đồng còn chưa kịp động thủ lại càng chưa kịp dùng đến tài hùng biện của mình, cánh tay khoát trên hông ngay lúc hắn cúi đầu đã đồng thời thu trở về, cơn tức của hắn tức thời bị uất nghẹn không phát ra được, gân xanh trên trán nổi lên, hắn tin tưởng hiện tại huyết áp của mình chắc chắn rất cao, chỉ cần cao thêm một chút nữa thôi, chảy máu não khẳng định không chạy thoát đi đâu được.

Không muốn đứt mạch máu, Tần Đồng dùng ánh mắt phẫn hận mà liếc về phía cái tên có thể xưng là vô lại kia, không nghĩ tới đầu vừa mới quay được một nửa liền suýt đụng phải một cái gì đó mềm mại ấm áp. Tần Đồng càng thêm chấn kinh, cổ vội vàng ngửa ra sau nghĩ muốn xoay người thối lui, lại phát hiện Lục Gia Diễm đang ở phía sau mình, nếu muốn xoay người cũng chỉ có thể đi về phía trước, mà chính mình đang đứng ở vòng ngoài cùng, trước mắt lại gặp đội ngũ của cái tên tướng quân chó má kia còn chưa chịu đi xong, này thật sự là tiến lui đều nan.

Tay Lục Gia Diễm lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vui vẻ quấn lấy, kéo Tần Đồng hướng về phía mình, hơi thấp giọng nói: “Ngươi đừng lộn xộn.”

Lão tử kháo! Ngươi mới đừng lộn xộn! Tần Đồng trong mắt lửa đã bốc lên hừng hực, Lục Gia Diễm cúi đầu hắn càng ngửa đầu về phía sau, nghiến răng nghiến lợi càng lúc càng mạnh, “Khách” một tiếng khiến cho sắc mặt hắn trong nháy mắt chuyển từ hồng sang trắng.

Lục Gia Diễm nhanh chóng đưa tay khai mở khớp hàm hắn, nâng cằm hắn lên nói: “Sao, cắn phải lưỡi? Để ta xem.” Trong lòng đã có chút âm thầm mà bật cười, bộ dáng này cũng thật là khôi hài.

Tần Đồng quả thực rất muốn trực tiếp đâm vào mũi thương của đám lính trước mắt kia mà đem mình xử lý luôn cho rồi, sao lại như thế này, hắn cư nhiên bị người ta nâng cằm, tuy rằng lời người nào đó thực nghiêm trang, nhưng Tần Đồng khẳng định trong mắt hắn mình có thể nhìn thấy được ý cười, kia tuyệt đối là cười nhạo! Tuyệt đối luôn!

Đầu lưỡi còn rất đau, Tần Đồng thông minh mà lựa chọn im lặng, nhưng cũng quật cường không chịu ngoan ngoãn há mồm, nghiêng cổ muốn rời khỏi những ngón tay đang bám trên mặt mình kia.

Vô ích, hai ngón tay tựa như được đúc trực tiếp trên mặt mình, giãy dụa thế nào cũng không thành công, ngược lại lại khiến cho Lục Gia Diễm thừa cơ buông ở bên tai thêm một câu: “Uy, ngươi nếu lộn xộn nữa, mọi người sẽ đều nhìn qua.”

Nói xong câu này, liền buông tay đang nâng cằm Tần Đồng ra. Chuyển biến tốt thì hãy tiếp nhận, hắn không nhất thiết phải chọc cho người kia nóng nảy, dù sao thời gian cũng còn nhiều, chậm rãi mà quấy rầy cũng không sao cả.

Tần Đồng lại cực kỳ buồn bực, chỉ có thể đen thui cái mặt mà đứng tại chỗ, kia cánh tay bên hông mình còn tiếp tục càn quấy chiếm lấy vị trí vốn không nên thuộc về nó, thậm chí càng thêm xiết chặt, khiến cho hắn không khỏi nghĩ đến thanh kiếm bên hông của vị tướng quân khi nãy, không biết dùng nó mà bổ một nhát xuống cái móng vuốt này có phải thực thích hay không?

Hắn chỉ lo cùng Lục Gia Diễm nổi giận, hoàn toàn không chú ý tới cách đó không xa Chu tẩu khi nhìn thấy cái vị tướng quân kia ánh mắt đã mang theo sự kinh ngạc khó tin, cùng với hận ý đang dần dần lộ ra. Mà Lục Gia Diễm vốn đưa lưng về phía nàng cũng không có phát giác, nhưng với mẫn tuệ cùng nhĩ lực sâu sắc mạnh hơn gấp mấy lần so với thường nhân, một thanh âm trầm thấp: “Tấn Dương!” đã khiến hắn nhất thời thanh tỉnh.

Tay tuy rằng vẫn ở bên hông Tần Đồng ánh mắt đã không chút dấu vết nhìn qua, quả nhiên chỉ thấy mẫu thân trong mắt đang lóe ra ngọn lửa cùng với lệ quang mơ hồ, còn có tiểu muội đang nhìn mẫu thân với biểu tình có chút ngây thơ, khiến cho hắn trong lòng đột nhiên khó chịu, tay cũng không tự giác mà xiết chặt.

Tần Đồng hoàn toàn không biết nội tình, chỉ cảm thấy lực đạo bên hông đột nhiên tăng mạnh đến mức chính mình càng lúc càng không thở nổi, khó thở mà duỗi khửu tay hướng Lục Gia Diễm đánh tới, thấp giọng nói: “Ngươi mưu sát a.”

Lục gia Diễm bất quá chỉ dời một bước liền dễ dàng tránh khỏi, tay cũng đồng thời buông, thản nhiên đáp trả: “Thật có lỗi.” Liến hướng về xe ngựa mà đi.

Giang Kỳ sớm đã xuống xe xem náo nhiệt, một câu nói kia của Chu tẩu tự nhiên cũng không trốn được, ánh mắt liếc về phía Lục Gia Diễm đang xoay người, tay phải hạ xuống nhanh chóng ra dấu mấy cái cũng đi theo lên xe.

Tần Đồng thì ở ngay tại chỗ mà ngẩn người: hắn mới vừa rồi có phải hay không nghe lầm?