Thương Hành Thiên Hạ

Chương 61: Có chút ngây thơ




Tiểu đào bật cười tiếp nhận chén giúp hắn múc thêm, nhắc nhở nói: “Đại ca, mới đun xong, cẩn thận nóng.” Tần Đồng gật đầu đỡ lấy, âm thầm cười khổ nóng thì nóng rồi, sau đó là uống canh ăn cơm, ngay cả đầu cũng không chịu nâng lên thêm một chút nào nữa.

Cơm nước xong thì tiếp tục di chuyển không mau cũng không chậm, Tần Đồng thậm chí còn đem Tiểu Cáp cùng Đại Mã buộc ở càng xe khiến cho chúng nó phải chạy theo xe ngựa xem như là rèn luyện cơ thể, chờ lúc đến được thôn trấn sau khi trời đã tối đen thì hai tiểu tử này đã mệt đến mức nằm sấp trên đất, sống chết cũng không chịu lết thêm bước nào nữa, cuối cùng vẫn là Tần Đồng cùng tiểu đào hai người mỗi người ôm một con mang vào.

Gấp rút lên đường nên rất mệt, những thứ khác tự nhiên cũng không quản nhiều lắm, nếm qua chút cơm tối thừa dịp Lục Gia Diễm không có mặt, sau đó tắm rửa xong Tần Đồng liền ngã mình xuống mà ngủ, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh giấc cư nhiên phát hiện mình lại đang cọ sát trong ***g ngực người nào đó, nhất thời sợ tới mức thanh tỉnh hơn phân nửa, tay chân như bị điện giật mà lùi về, xoay người kéo giãn khoảng cách ra, tiếp đó dù cố thế nào cũng không ngủ được.

Trong nháy mắt khi Tần Đồng xoay người, ánh mắt của một người nào đó cũng đã mở ra, nhìn thấy giữa hai người rõ ràng đã bị kéo giãn ra một khoảng cách không nhỏ cùng với tư thế nằm cứng ngắc của Tần Đồng, cái loại hô hấp vừa gấp lại vừa nặng nề này, ngốc tử cũng biết không thể nào là đang ngủ được. Khoảng cách kia tuy rằng nói là không lớn, chỉ vẻn vẹn nửa cánh tay, nhưng nếu muốn kéo lại gần, thật sự là muôn nghìn khó khăn, khiến cho đôi mắt Lục Gia Diễm hiện lên thần sắc phiền não hiếm có.

Sau đó mấy ngày là đi quanh quanh mấy thôn trấn lân cận xem xét vài lần, thật cũng coi như là mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng được chung quanh kinh thành như thế, chỉ là phương hướng bất đồng, thế nhưng khoảng cách giàu nghèo lại chênh lệch quá nhiều.

Hôm nay sau khi đi dạo ở thôn trấn cuối cùng xong, mọi người vây quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện, nhất thời mọi người đều bàn luận, không biết nên quyết định mở cửa hàng ở nơi nào.

Bên kia bàn tán thật náo nhiệt, trong khi đó đương sự quan trọng nhất lại như đang lạc vào cõi thần tiên, hạt đậu phộng trên tay đã bị hắn bóp hơn nửa ngày cũng không thấy bỏ vào miệng, thẳng đến khi có một bàn tay đập đập cái bàn trước mặt hắn: “Ngươi cũng nói thử xem mình có tính toán gì không.”

Tần Đồng theo phản xạ “A” một tiếng hồn mới quay trở về, phát hiện Chu tẩu chính là đang nói chuyện với mình, cười gượng hai tiếng hỏi: “Cái kia, tính toán cái gì?”

Chu tẩu lại gõ gõ cái bàn: “Lỗ tai của ngươi bay đi đâu? Đương nhiên là hỏi ngươi muốn đặt cửa hàng ở đâu.”

Tần Đồng hiển nhiên còn có chút mờ mịt: “Ta cũng chưa nghĩ ra.” Đột nhiên nhìn thấy Chu tẩu đang lườm hắn, lập tức giật mình một cái liền ngồi thẳng lại, nói tiếp: “Phía tây mặc dù gần kinh thành, bất quá vẫn là có chút nghèo nàn, nhưng thành nam cùng thành bắc thực ra lại không tồi. Thành bắc gần ngay hoàng thành, hoàng thân quốc thích cùng trọng thần đương triều đa số từ nơi đó mà ra vào, thành nam cũng tốt, thương nhân lui tới nhiều, càng thêm náo nhiệt.”

Tiếp đó theo thói quen gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Cho nên ta mới chưa nghĩ ra a.”

Mạnh Quyên không khỏi hỏi: “Vậy ở chỗ này nghĩ hay là trước về nhà?” Nàng rốt cuộc vẫn còn thói quen của thôn nhân ngày xưa, thầm nghĩ nếu kéo dài ở chỗ này, kia tiền ở trọ ăn uống cũng không ít a.

Hàm nghĩa của lời nói này Tần Đồng không có nghe ra được, Chu tẩu ngược lại một chút cũng không có nghe sai, vì thế cười nói: “Việc bàn bạc cũng không có gì khó, này trong hai người liền quyết định đi. Nếu muốn về nhà rồi lại chạy tới, người cũng không chịu nổi.”

Mạnh Quyên trên mặt phiếm hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chu tẩu tử nói cũng đúng.”

Tần Đồng lúc này vứt bỏ hạt đậu phộng trở lại bàn, chớp mắt nói: “Nếu ở thành bắc mở cửa hiệu thì cơ hội làm ăn với hoàng gia sẽ lớn hơn một chút, nói không chừng còn có thể đảm đương cái gì gọi là, hình như là hoàng thương*, đi.”

*hoàng thương: việc buôn bán của hoàng gia

Ai ngờ Chu tẩu nghe đến đó cư nhiên “phốc” một tiếng bật cười: “Xem ra tâm ngươi thật cũng không nhỏ.”

Tần Đồng nhìn thấy nàng một năm khó mà cười được một lần, cố tình cười đến mức có chút không có hảo ý, cảm thấy có chút cảnh giác hỏi: “Thật vậy?”

Chu tẩu gật đầu vừa muốn nói chuyện, một thanh âm thản nhiên chen vào: “Mặc kệ là hoàng gia hay là trọng thần, chi phí ra vào cùng ăn mặc sẽ có người chuẩn bị, làm gì mà có ai trọng yếu như vậy lại chạy tới một cửa tiệm không có danh tiếng gì mà viếng thăm?”

Lời vừa dứt, mọi người toàn bộ đều có chút ngơ ngác đem ánh mắt chuyển hướng đến người đang ngồi bên cạnh Tần Đồng cho đến bây giờ cũng không chịu nói nửa chữ – Lục Gia Diễm, biểu tình giật mình hiện rõ ràng trên mặt, ngay cả Tần Đồng cũng không kịp sinh khí đối với sự châm chọc rõ ràng trong lời nói của hắn, ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ đờ đẫn cùng sinh nghi, hắn như thế nào cũng có thể nói ra một câu giống như người vậy?

Tiếp theo liền nhìn thấy sắc mặt Lục Gia Diễm đột nhiên trầm xuống, đôi mắt nguyên bản nhìn không ra cảm xúc lại bắt đầu hừng hực lửa giận, Tần Đồng bỗng dưng bừng tỉnh, thầm nghĩ cái miệng hại mình, hắn như thế nào lại có thể nghĩ gì trong đầu toàn bộ đều nói ra? Mồ hôi lạnh lập tức tuôn chảy, cúi đầu ánh mắt tránh né qua hướng khác, liền phát hiện bốn người vây quanh trong đó có ba người biểu tình khiếp sợ trên mặt còn chưa rút đi hoàn toàn, nhưng mà biểu tình có chút vui sướng xem kịch vui khi có người gặp họa cũng đã xuất hiện, nhất là Tiễn bá, cái mặt già nua kia quả thật rất muốn đập nát, chỉ có tiểu đào là lo lắng nhìn hết bên này tới bên kia.

Lục Gia Diễm nửa cuối người xuống, ngữ khí nặng nề: “Nguyên lai ta vẫn hay nói không giống người.”

Nhiệt khí bốc lên cùng khí thế uy hiếp khiến Tần Đồng không nghĩ ngợi đã đứng dậy khỏi băng ghế, một bước lẻn đến phía sau Chu tẩu, liên tục xua tay nói: “Nói sai nói sai, ta mệt mỏi quá nên có chút không thông, cũng không biết mình đang nói cái gì, trước nên đi ngủ một giấc thì tốt hơn.”

Nói chưa xong người cũng đã chạy trốn, đến khi nói hết câu, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Vì thế mọi người nhất tề quay đầu nhìn về phía Lục Gia Diễm, vẻ mặt hắn đã muốn khôi phục lại như bình thường, chính là sắc mặt lại có chút xanh mét, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình cũng không nói thêm câu nào nữa, ánh mắt thản nhiên đảo qua mọi người sau đó đứng dậy rời đi.

Tất cả mọi người bị hắn lướt qua liền đánh thót một cái, đợi hắn đi ra ngoài mới có thể hô hấp lại một lần nữa. Tiểu đào vỗ vỗ ngực, không yên lòng nói: “Lục ca ca có thể thực sinh khí hay không?” Kia đại ca có phải hay không sẽ thực thảm?

Mạnh Quyên tiếp theo nói: “Vừa mới rồi thật sự là sợ tới mức lòng ta như muốn nhảy ra.” Nàng như thế nào cũng không có thói quen cùng ánh mắt Lục công tử đối diện, ánh mắt kia giống như một thanh kiếm lạnh như băng đâm vào lòng người.

Chu tẩu vùi đầu uống trà, hết một chén mới nói: “Sợ là sinh khí thật.” Nói xong lại thở dài: “Tiểu tử kia sao lại luôn không thông minh như vậy?”

Tiễn bá phụ họa theo, sau đó đứng lên: “Lão nô lo lắng, vẫn là đi theo nhìn thử xem.”

Còn lại ba nữ nhân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Mạnh Quyên nói: “Chu tẩu, trời càng ngày càng nóng, ta muốn cấp cho nhà mình vài kiện áo ngắn, ngươi may vá rất tháo vát, có thể giúp ta một chút không?”

Giang Kỳ bước ra khỏi khách *** liền dừng lại nhìn trái nhìn phải, lập tức chậm rãi hướng về phía đông bắc, đợi đến khi dòng người ít dần mới triển khai thân pháp, lên xuống mấy chốc đã đi rất xa.

Năm trăm dặm ngoài trấn có một dòng sông nhỏ, là do nước suối trên núi tụ tập lại mà thành, cỏ dại bên bờ sông cũng rất tươi tốt, xanh biếc một màu trông thật đẹp mắt, cơ hồ cao khoảng nửa người, Giang Kỳ tìm một hồi lâu mới nhìn thấy được Lục Gia Diễm đang gối đầu lên cánh tay nằm giữa đám cỏ dại.

Giang Kỳ thuận tay ngắt một cọng cỏ dại ngậm vào trong miệng, nghiêng người ngồi vào bên cạnh hắn: “Uy, ta nói thật, ngươi thật sự là động tâm.” Không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định.

Hai mắt đang nhắm của Lục Gia Diễm lúc này mới từ từ hé mở, trong giọng nói mang theo một chút không xác định: “Ta không biết.”

Giang Kỳ mắt trừng lớn, thanh âm rõ ràng vẫn mang theo vẻ tiêu sái: “Ngươi không biết? Ăn ngay cả một mẩu vụn cũng không chừa mà ngươi còn nói không biết?!” Sách, hắn thật sự là nên đồng tình với cái tên xương cốt đều bị gặm sạch sẽ kia, bất quá, muốn đồng tình thì cũng phải chờ hắn cười đã rồi mới nói sau.

Đương nhiên cũng không thể nào mà ngồi cười trước mặt người nào đó mà cười ra, cho nên Giang Kỳ chịu đựng cơ bụng đang co rút mà ẩn ẩn đau đớn nói thật nghiêm túc: “Khụ khụ, ngươi như vậy, có phải hay không… Ách… Ân… có điểm quá phận?”

Kết quả Lục gia Diễm nhăn mày lại, hai hàng lông mày nguyên bản thẳng tắp như kiếm lúc này lại có chút rối rắm, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Ta chỉ là cảm thấy ở bên người hắn không cần bố trí phòng vệ, hơn mười năm, liền chỉ có hắn mới có thể khiến cho ta an tâm ngủ.”

Giang Kỳ như bị sét đánh, nhảy dựng lên trừng mắt nhìn Lục Gia Diễm: “Đại thiếu gia của ta, ngươi là muốn nói ngươi có khả năng ngủ bên cạnh hắn?”

Người hỏi thật kinh thiên động địa, người kia lại đáp thật nhẹ nhàng lạnh lùng: “Ân.”

Lúc này Giang Kỳ quả thật phải rên lên: “Ngươi cư nhiên có thể ngủ? Ngươi mà có thể ôm người khác ngủ, vậy ngươi còn chờ cái gì nữa a!” Này thật nên được xem là kỳ tích.

Lục Gia Diễm bất giác bĩu môi, người này cái gì cũng tốt chỉ là thích ngạc nhiên, nếu hắn biết chính mình sớm có thể ngủ, bởi vì do người nào đó dám xem hắn như gối ôm, không biết cằm có thể hay không rớt xuống đất.

Giang Kỳ lại ngồi xổm xuống đập đập Lục Gia Diễm, vẻ mặt nhún thuận: “Na, này còn chờ cái gì, trực tiếp gói lại đi. Kỳ thật nói cho cùng – cảm tình là “làm” mà ra, không bằng làm nhiều một chút, phỏng chừng ngươi có thể biết được.”

Nói xong dừng lại một chút, vẻ mặt cũng trở nên đứng đắn hơn: “Bất quá, mẫu thân ngươi cùng muội muội về sau phải nói như thế nào?”

Lần này Lục Gia Diễm cũng chịu liếc mắt qua nhìn Giang Kỳ một cái, nói: “Thật khó tin ngươi trừ bỏ trêu chọc còn biết quan tâm ta.”

Giang Kỳ lập tức biến sắc: “Đâu phải, ta quan tâm nhất chính là ngươi.” Lập tức lại mang vẻ mặt không đứng đắn, rung đùi đắc ý nói: “Ta trêu chọc chẳng phải bởi vì quan tâm ngươi sao? Nói thật, tình huống như vậy thật không dễ a, nương ngươi phải nhận thức một con dâu là nam, chịu được không?”

Lục Gia Diễm lại bắt đầu hạ mí mắt xuống, đầu cũng chuyển sang một bên: “Ta còn không rõ bản thân mình, ngươi sốt ruột cái gì? Cũng không phải là muốn ngươi gả.”

Mặt Giang Kỳ nhăn lại thành cái bánh bao: “Ngươi tha ta đi.” Lập tức cũng chạy qua một bên khác ngồi xổm xuống: “Vậy ngươi coi như là nếu, phỏng đoán đi, a? Phỏng đoán, phỏng đoán.”

Không muốn nhìn gương mặt phóng đại đang ở trước mặt mình lắc tới lắc lui, Lục Gia Diễm liền nhắm mắt lại, sau một lúc lâu xem chừng Giang Kỳ lúc này đã đổi sang biểu tình lo lắng, mới chậm rãi nói: “Nương ta, là một nữ nhân rất giỏi.”

Nói xong liền nhanh chóng thuận thế đứng dậy, Giang Kỳ không đề phòng hắn đột nhiên như vậy, không kịp nhảy tránh, đành phải ngửa ra phía sau, nhưng ngồi chồm hổm rốt cuộc cũng kém hơn đứng rất nhiều, ngửa như thế này, cho dù là công phu tiếp đất tốt, mông cũng phải tiếp đất, khiến cho hắn nhe răng trợn mắt, mặc dù không phải là rất đau, nhưng mà cũng thật mất mặt.

Lục Gia Diễm đã phi xa xa, chỉ còn lại thanh âm theo nội lực truyền đến: “Ngươi hẳn là nên nhanh chóng tìm một người đi, trêu chọc như thế rõ ràng là thể hiện sự bất mãn.”

Giang Kỳ theo phản xạ nhảy dựng lên: “Phi phi phi, Giang đại gia ta ngọc thụ lâm phong dung mạo sánh tựa Phan An, như thế nào có thể độc sủng một cành hoa, đào hoa cùng hưởng thụ mới là bổn phận của ta.”

Chính là hắn nói dù hăng say, nhưng trên mái hiên kia đã không còn nhìn thấy thân ảnh Lục Gia Diễm nữa, cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là lúc vừa nhắm mắt lại, hiện lên trước mắt hắn lại là bộ dáng Tần Đồng, ý tưởng muốn tìm hắn lập tức liền không thể khắc chế được, thân thể cũng đã có hành động trước cả khi bộ não kịp suy nghĩ thêm điều gì.

Không có ai để ý, kịch một người cũng không còn ý nghĩa, Giang Kỳ thu lại biểu tình trên mặt mà miễn cưỡng giãn giãn gân cốt, lại là một bộ dáng bất cần đời: “Ổn định sao? Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại coi như là một chủ ý không tồi.”

Rồi lại bước về phía trước hai bước, vỗ tay hoan nghênh nói: “Nếu muốn tìm một người ổn định, kia không tìm tự nhiên là không thể có, không bằng trước hết bắt đầu từ Noãn Yên các cũng tốt lắm.” Tiễn bá nhấc nhấc cánh tay già nua tính toán, thời gian quay về cũng đủ, lập tức cười hết sức lưu manh, trên người lại bắt đầu mang theo vẻ tà khí.

Lục Gia Diễm khinh công trác tuyệt, hơn nữa nơi đó cách trấn cũng không xa lắm, không bao lâu đã quay trở về, linh hoạt mà nhẹ nhàng nhảy lên khách ***, nếu là lúc này có người ngẩng đầu lên nhìn, cũng sẽ chỉ nghĩ đó là một làn khói nhẹ, thậm chí còn có thể nghĩ chỉ là ảo giác.

Trong khách *** cũng chỉ có hai ba khách nhân đang ngồi uống trà, Chu tẩu cùng các nàng đều không có, Lục Gia Diễm cất bước đi vào, không chút nghĩ ngợi liền xuyên qua tiền thính đi vào hậu viện đến trước gian phòng thứ hai bên trái, trực giác cho hắn biết, người hắn muốn tìm đang ở bên trong, chính là, tay đẩy cửa vô luận thế nào cũng không nâng lên được.