Thương Hành Thiên Hạ

Chương 21: Sơn lâm (hạ)




Nhanh chân bước đến, quả nhiên trên mặt đất là một đống lửa đang bập bùng, bên cạnh còn có mấy con cá bị xâu thành chuỗi trên nhánh cây, mùi cá nướng bốc lên thơm phức truyền vào mũi hắn, chỉ khiến Tần Đồng càng cảm thấy thêm đói khát.

Kéo sọt trúc lại gần đống lửa, do dự một hồi, cuối cùng Tần Đồng cũng quyết định ngồi ở vị trí xa xa một chút, tuy rằng gió thổi thật lạnh, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn nhiều.

Người nọ an vị bên cạnh đống lửa, có chút mệt mỏi dựa vào một thân cây, lơ đễnh nướng cá, vẫn là không có ngẩng đầu liếc Tần Đồng lấy một cái.

Tần Đồng nhìn chằm chằm những con cá kia, không chút tự giác nhích nhích lại gần ngọn lửa, chính là vẫn không dám mở miệng, đành phải nuối tiếc quay đầu kéo sọt trúc của mình lại, lục lọi lấy ra một mảnh cận châu thảo ném vào miệng nhai nhai, dù sao có vẫn còn hơn không (=))).

Cận châu thảo kia vừa bỏ vào miệng đã cảm thấy chát chát, quả nhiên hương vị không khác tía tô là bao, cảm giác hương khí nhàn nhạt tràn đầy trong khoang miệng, cũng thật thoải mái được một chút, chính là hắn cảm thấy lại càng đói bụng hơn.

Người bên cạnh đã nướng cá xong, đem đến bên miệng bắt đầu ăn, Tần Đồng quay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, cố gắng không cho tầm mắt mình chạm vào con cá, chính là xung quanh mọi thứ đều tối đen, làm gì có cái gì mà cho hắn xem? Càng bực bội là mùi hương cứ thoang thoảng nơi đầu mũi, làm cho Tần Đồng có chút hối hận chính mình tự nhiên lại chạy đến nơi này để làm chi.

Vì muốn phân tán lực chú ý, Tần Đồng bắt đầu ngâm nga khe khẽ, một bài lại tiếp một bài, tất cả đều là nhạc Anh, lại liếc nhìn trộm người nọ, vẫn là không có chút phản ứng nào, làm hắn cảm thấy mình thật sự giống như một đứa ngốc, đành phải dừng lại.

Lại nhìn thấy những chú cá đã biến mất hơn phân nửa, liếm liếm nuốt nước bọt, Tần Đồng không thể nào chịu nổi không khí như thế này, mới chợt nhớ tới mình không tìm thấy đường xuống núi, vì thế thử thăm dò hỏi: “Này… Xin hỏi… Ách… Từ nơi này đến Ung thành nên đi hướng nào?”

Động tác gặm cá của người nọ rốt cuộc cũng chịu ngừng lại, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Tần Đồng, bên trong dẫn theo một tia kinh ngạc hiếm có, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tần Đồng thật cẩn thận.

Tần Đồng nào có tâm tư để ý đến ánh mắt người này chất chứa điều gì, hắn chỉ cảm thấy bị một ánh nhìn của người nọ đảo qua thôi, toàn thân da gà đã dựng lên thẳng đứng.

Kiên trì đợi người nọ đánh giá xong, nhưng mà không thấy đáp lại, Tần Đồng đã có chút tức giận, tuy là sợ hãi, nhưng vẫn là nhịn không được mà trừng mắt nhìn lại. Vừa mới nghiêng đầu, đã thấy cánh tay người nọ nâng lên, hướng một ngón tay, nói một chữ ngắn gọn “Bắc” (1 tiếng) rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

Tần Đồng nhìn hắn cư nhiên thật sự chỉ đường cho mình, có chút ngây người, đến khi định thần lại, đột nhiên cảm thấy người nọ thật sự cũng không đáng sợ đến như thế.

Ngừng một hồi, Tần Đồng rốt cuộc cũng đã mở miệng hỏi một vấn đề mà hắn đã rất muốn hỏi nhưng lại không dám: “Ngươi hẳn là nhận ra ta đi? Vì cái gì lúc đó lại không giết ta?” Lần này ngữ khí nói chuyện đã lưu loát hơn rất nhiều.

Người đang chuyên tâm ăn cá ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên, ánh lửa kia khiến cho biểu tình trên khuôn mặt trẻ tuổi ấy trở nên mờ ảo, đôi mắt ở dưới ánh lửa còn có chút gì đó kỳ dị, sau đó hắn mở miệng nói: “Không đáng.” (2 tiếng =))) Vẫn là một câu trả lời cực kỳ ngắn gọn.

Theo cuộc nói chuyện, miếng cá cuối cùng cũng đã nằm gọn trong bụng người nọ, tùy tay ném xương cá xuống, người nọ đứng lên vỗ vỗ vào thân cây, thân hình mượn lực nhẹ nhàng phóng lên, nằm tựa vào một nhánh cây to khỏe vững chắc mà nghỉ ngơi.

Tần Đồng là lần đầu tiên nói chuyện với người gọn lỏn như thế, ngửa đầu nhìn người nọ leo lên cây nghỉ ngơi cả buổi chiều mới lý giải được hai chữ “Không đáng” này chính là chỉ hắn căn bản là người không đáng để xuống tay.

Cũng bởi vì vậy mà Tần Đồng xác định tên này là một sát thủ, chỉ có sát thủ mới có thể lấy lợi ích mà quyết định sinh tử của con người, chính là câu “Không đáng” này Tần Đồng không thể nào hiểu được là muốn ám chỉ hắn không có sức uy hiếp hay là hắn không có giá trị gì để mà giết nữa.

Nghĩ lại hắn ở thời hiện đại đường đường là nhị thiếu gia Tần gia, nhưng hiện lại rơi vào tình cảnh bị người ta khinh thường đến mức như thế này, không biết là nên cảm thấy mình may mắn vì không phải làm mục tiêu của tên sát thủ hay là nên vì giá trị con người của mình bị xuống dốc mà khóc than một hồi nữa.

Vứt quách tâm trạng dở khóc dở cười qua một bên, nhìn nhìn không thấy động tĩnh gì ở trên cây, rõ ràng là không hề có ý muốn cùng hắn nói chuyện nữa, Tần Đồng thật không nghĩ rằng mình như thế nào mà ở thời khắc này lại còn có thể nảy ra được ý nghĩ như thế, kéo sọt trúc vào ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhất thời cảm thấy thật ấm áp, chỉ tiếc là trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương thơm phức của cá nướng nhắc nhở hắn cùng cái bụng trống trơn. Tần Đồng đói đến mức không ngủ được, đành phải túm lấy thêm vài cọng cận châu thảo vứt vào miệng.

Yên tĩnh được khôi phục lại, chỉ còn tiếng củi gỗ bị thiêu đốt lâu lâu lại phát ra những âm thanh tí tách, Tần Đồng dần dần cảm thấy mí mắt trở nên nặng nề, rốt cuộc buồn ngủ quá, lăn ra ngủ ngay tại chỗ.

Không giường rốt cuộc vẫn rất khó khăn, ngày mới tờ mờ sáng Tần Đồng đã tỉnh, giương mắt liền thấy trước mặt một đống tàn tro của ngọn lửa hôm qua. Trở mình một cái rồi đứng lên, mới phát giác nửa người đã trở nên cứng đờ, hơn nửa cả đêm nằm trên mặt đất nguội lạnh, vừa động thôi đã cảm thấy rất đau nhức.

Thật vất vả hoạt động được tứ chi, nhớ đến người nào đó tối hôm qua ngủ ở trên cây, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đã sạch sẽ, người nọ đã sớm biến mất vô tung.

Tần Đồng không khỏi hoài nghi ngủ trên cây chẳng lẻ thoải mái hơn mặt đất sao, nhớ đến thân thủ người nọ ngày hôm qua, thầm than: “Xem ra người luyện võ quả giống siêu nhân.” Một bên vác sọt trúc chuẩn bị xuống núi.

Lại mất thêm một hồi để xác định mặt nào là hướng bắc, Tần Đồng sau đó liền vội vàng rời đi, hắn tối hôm qua không ăn gì, lại không ngủ hảo, hiện tại lại đói và mệt, thầm nghĩ nhanh chạy trở về hảo hảo ăn một chút gì đó rồi ngủ lại sức, không muốn suy nghĩ gì khác nữa.

Trên đường vài lần thiếu chút nữa đã đi sai hướng, đợi đến khi Tần Đồng một thân đầy tro bụi cùng cây cỏ ra khỏi núi đã muốn đến giữa trưa mất rồi.

Hấp lại khẩu khí, nhìn nhìn thấy lộ trình đến cửa thành, Tần Đồng trong lòng âm thầm thề không bao giờ hắn sẽ lặp lại hành động ngu ngốc như thế này một lần nữa, kéo lê hai chân mệt mỏi từng bước từng bước lết về phía thành.

Thật vất vả mới đến được cửa khách ***, Tần Đồng thiếu chút nữa không thèm để ý đến hình tượng của mình mà nằm thẳng cẳng trên mặt đất, may mà tiểu đào đương lúc ở ngay cửa khách *** nhìn quanh, vừa thấy hắn rốt cuộc cũng trở lại, lập tức chạy tới, nói ngay: “Đại ca, ngươi như thế nào giờ mới trở về? Ngày hôm qua thật khiến chúng ta lo lắng.” Lời còn chưa dứt người đã bị dọa cho hoảng sợ.

Tần Đồng giờ phút này mặt xám mày tro, tóc tai tán loạn, sắc mặt chỉ còn hai màu trắng xanh, quần áo nhăn không còn nhìn ra được bộ dáng cùng với không ít cỏ cây bám lên, ôm lấy thắt lưng chỉ chực muốn ngã xuống, không có lấy được nửa phần phong độ, nhưng so ra thì cũng không khác mấy với bộ dáng lần đầu tiên khi hắn vào thôn cả.

Tần Đồng đang cố gắng hết sức để chống đỡ lấy đôi chân đang run rẩy của mình, mấy bậc thang kia quả thực đối với hắn chẳng khác nào là cực hình, nghe được âm thanh tiểu đào thật giống như âm nhạc nơi thiên đường, vội vàng nói: “Tiểu đào, mau giúp ta.” Nếu không hắn thật sự có lẽ sẽ phải nằm đất mất rồi.

Tiểu đào nghe lời lập tức chạy lại đỡ hắn, bị hắn cơ hồ áp toàn bộ trọng lượng cơ thể lên, thiếu chút nữa cả hai người ngã lăn ra đất.

Tiểu đào cố gắng đỡ hắn: “Đại ca, ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng này?” một bên tập tễnh hướng về phòng Tần Đồng trên lầu mà đi.

Tần Đồng nghiêng ngả lảo đảo lết về phía trước, bám trụ cầu thang một bậc lại một bậc mà nhích, một bên trả lời: “Ta đâu biết ngọn núi nơi này chỉ tùy tiện quay một cái đã lạc đường, thật khiến đầu óc ta choáng váng.” Lại hỏi tiếp: “Tiểu đào, có cái gì… ăn không? Ta sắp chết đói rồi.”

Tiểu đào nghe hắn trả lời, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, lại sợ hắn mất mặt, đành phải nín nhịn mà nói: “Đương nhiên là có, ngày hôm qua ngươi không trở về ta thực rất lo lắng, nhờ phòng bếp khách *** làm sẵn ôn chúc, một lát ta liền bưng ra cho ngươi.” Sẵn tiện gọi tiểu nhị tới, chuẩn bị một ít nước nóng cho hắn tắm rửa.

Đợi hai người vất vả lết được vào phòng, tiểu đào liền xuống phòng bếp. Tần Đồng qua loa lau rửa một chút, tiếp nhận cháo tiểu đào vừa đưa lên liền đưa thẳng vào miệng, bất chấp cả nóng.

Chính là ăn được một nửa, Chu tẩu bước vào, nhìn thấy Tần Đồng hừ một tiếng nói: “Cuối cùng đã trở lại?”

Tiểu đào kéo kéo áo Chu tẩu, nhỏ giọng nói: “Nương, ngày hôm qua đại ca bị lạc đường trong núi.” Nói xong lại nhịn không được cười, mau chóng quay đầu đi.

Chu tẩu cao thấp đánh giá Tần Đồng một lần, thấy hắn bộ dàng chật vật, biết không phải là lời nói dối, nói: “Không chạy loạn đến nơi không nên đến là được rồi, bất quá ở trong núi nhiều như thế mà còn có thể lạc đường, thật sự là hiếm thấy.”

Nói xong lại đối với tiểu đào: “Sớm biết vậy đã cho ngươi theo, ít nhất cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Tiểu đào nghe xong rốt cuộc cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tần Đồng buồn không mở miệng chỉ lo ăn cháo, nghe Chu tẩu quở trách thật khóc không ra nước mắt, phát hiện ra rằng trước mặt nàng mình vĩnh viễn là kẻ đuối lý, trừ bỏ thành thật nghe lời căn bản không có sức để mà biện hộ nữa, lúc này lại bắt đầu tưởng niệm mẫu thân ôn nhu xinh đẹp của mình thời hiện đại.

Tiểu đào nhìn thấy bộ dáng Tần Đồng, vội vàng hòa giải: “Đại ca xem ra cũng rất mệt rồi, trước hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ta cùng mẫu thân ngày hôm qua đi xem hai dãy phố, hôm nay cũng muốn đi xem xét những nơi khác, ngươi hiện tại đã trở lại, chúng ta cũng có thể yên tâm mà ra ngoài.”

Chu tẩu nhìn Tần Đồng nói: “Chúng ta giờ ra ngoài, ngươi nghỉ ngơi đi.’

Tần Đồng lập tức gật gật đầu, nhìn thấy Chu tẩu cùng tiểu đào ra khỏi phòng mới nhè nhẹ thở ra, cởi ra bộ quần áo vừa nhăn vừa bẩn hề hề, chờ tiểu nhị đổ đầy nước ấm vào bồn liền nhanh chóng nhảy vào.

Ngâm trong nước ấm Tần Đồng lúc này mới có cảm giác được sống lại, đau nhức ở hai chân còn ẩn ẩn đau đớn, Tần Đồng phải mát xa vài lần mới cảm thấy thoải mái được một chút.

Tẩy đi một thân bụi bặm lại không tẩy đi được cơn mệt mỏi, ngược lại bởi vì sự ấm áp thoài mái này làm cho hai mí mắt hắn lại bắt đầu đánh nhau, Tần Đồng lúc này mới có chút lưu luyến đi ra khỏi bồn nước, đổi qua quần áo sạch sẽ, ngã vào chăn nệm mềm mại, cảm thấy nhân gian đây mới thật là chốn thiên đường, kéo chăn nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tựa hồ không bao lâu sau liền có người lay lay hắn, Tần Đồng mơ mơ màng màng mở mắt, nguyên lai là tiểu đào gọi hắn, thấy hắn tỉnh, liền nói: “Đại ca, ngươi lúc trước cũng chỉ uống chút cháo loãng, hiện nên dậy ăn một chút gì đó đi rồi hãy ngủ tiếp, nếu không sẽ không chịu nổi a.”

Tần Đồng lúc này mới phát hiện trong phòng đã thắp lên đèn dầu, bên ngoài gần như đã tối đen, nghe tiểu đào nói cũng thấy mình thật sự đói bụng, vì thế gật đầu đáp: “Ta cũng đang đói.”

Rời giường khoác lên một bộ ngoại bào cùng tiểu đào đến gian nhà ăn trong khách *** dùng cơm chiều với Chu tẩu, lúc này Chu tẩu không dùng lời nói đâm hắn nữa, chỉ liếc mắt một cái nói: “Sắc mặt đã tốt hơn nhiều, xem ra nghỉ ngơi cũng không tệ.”

Tần Đồng sờ sờ đầu, không biết nên nói gì để đáp lại sự quan tâm như thế, chỉ đành “Ân” một tiếng rồi lại cúi xuống, trong lòng cảm thấy thật sự rất ấm áp.

Ba người dùng xong cơm chiều đều tự trở về phòng, Tần Đồng khi quay về giường thì lại bắt đầu không ngủ được, suy nghĩ gì không nghĩ cư nhiên lại nằm nhớ đến tên sát thủ kia.

Nhớ tới một thân người nọ toàn là vết sẹo, tuy rằng mình vẫn chưa thật sự chú ý lắm đến bộ dáng đó, nhưng chính là có thể khẳng định người nọ còn rất trẻ, nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi, mới nhìn qua hình như còn nhỏ hơn mình một chút, vậy mà lại có được một đôi mắt lạnh băng tuyệt không phù hợp với tuổi như thế, để lại cho Tần Đồng một ấn tượng vô cùng sâu sắc, người có ánh mắt băng lãnh như thế hắn không phải là chưa từng thấy qua, tỷ như đại ca hắn là ví dụ tốt nhất. Nhưng cái loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi đến độ khắc sâu vào xương cốt như thế hắn mới gặp lần đầu tiên, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến một người có được một thân đầy sẹo cùng với ánh mắt như thế kia?

Đêm dần dần trở nên tĩnh lặng, Tần Đồng lại phát hiện mình không thể nào ngủ được, có chút buồn bực trở mình, nhắm mắt thì thầm: “Mẹ nó, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, dù sao cũng không có gặp lại, ngày mai còn có việc phải làm, ngủ ngủ.”