Thương Hải

Chương 67-1: Hộ pháp (1)




Sau bữa cơm trưa, hai người tiếp tục hành công. Cốc Chẩn e ngại xảy chuyện bất trắc, nên nhờ Ngu Chiếu trấn giữ nơi cửa khoang làm hộ pháp. Lần hành công này, tu vi Cốc Chẩn tăng tiến, uy lực của bát kình cũng mạnh hơn lên, những đau đớn của Lục Tiệm theo đó cũng nhiều hơn, nhưng gã có chí nhẫn nại khá giỏi, từng nếm đau khổ của Hắc Thiên kiếp, cho nên dẫu khổ ải đến đâu, gã không sờn lòng, chỉ tận sức mượn kiếp lực chuyển thành chân khí, nhằm đàn áp bát kình Chu Lưu đang muốn xung kích ngược lại. Nhưng do chân khí Cốc Chẩn càng lúc càng hồn hậu, không quá một vài thời thần, cường độ chân khí của gã tăng mạnh mẽ, làm bát kình lớn mạnh, mức độ di chuyển thần tốc, tần số xung nhập thể nội mỗi lúc một cao, làm cho Lục Tiệm thấy khó lòng kham chịu nữa, ngũ tạng, bạch mạch của Lục Tiệm căng cứng những chân khí, nhức nhối đến khó đương cự, Sự rung chuyển không ngớt của tĩnh mạch đưa gã đến nảy sinh tạp niệm, ngồi hành công không bao lâu, Cốc Chẩn trong lòng bấn loạn, đầu óc vang vang những âm thanh hỗn tạp, làm gã chỉ chực muốn đứng vùng dậy, la hét những tiếng thét quái quỷ.

Khi Lục Tiệm loáng thoáng cảm giác sự bất ổn tâm thần của Cốc Chẩn, gã bèn lập tức ngừng ngang, cắt đứt vận chuyển chân khí, đem Đại Kim Cương thần lực xung kích mạnh mẽ ngược vào cơ thể Cốc Chẩn, dùng môn thần công tuyệt đỉnh đó đàn áp tình trạng hỗn loạn chân khí. Khi chân khí Cốc Chẩn đã ổn định, gã thức tỉnh, và được Lục Tiệm cho hay duyên cớ, gã than thở:

- Cái này đại khái là sự phát tác của tâm ma, chuyện không sao tránh thoát trong việc tu luyện nội công, hễ luyện nhanh, thì xảy ra liền. Nôn nóng quá sẽ khó thành công, vậy bữa nay hãy tạm dừng ngang đây đi!

Lục Tiệm nhăn mặt nhíu mày, bảo:

- Thế nhưng thời giờ quẫn bách, không chừng sớm mai là bị lão đến đàn áp rồi. Ngươi mạnh thêm chút nào, phần thắng bọn mình tăng thêm lên chừng nấy.

Cốc Chẩn lắc đầu, đáp:"

- Nếu gắng thúc đẩy luyện công lên, thể nào cũng sẽ trúng tẩu hỏa nhập ma, khi đó, cái được không đủ bù cho cái mất!

Lục Tiệm suy nghĩ một chút, rồi bảo:

- Hồi đó, khi ta giúp Vạn Quy Tàng mở thoát tâm ma, lão từng dạy ta pháp môn Phân Ma, hết sức huyền diệu, để ta truyền phép đó lại cho ngươi, khi nào ngươi nổi tâm ma, cứ đem nó mà phát tiết sang ta.

Cốc Chẩn kinh hoang, lắc đầu nữa, nói:

- Không làm thế được, nếu xảy ra liên luỵ đến huynh bị tẩu hỏa nhập ma, cách tu luyện thần thông này, thà không làm... tốt hơn!

Nói xong, gã dợm đứng dậy..

Lục Tiệm đưa tay ấn vào vai, đè gã xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, bảo:

- Cốc Chẩn, đừng nổi khùng như vậy! Địch mạnh mà ta yếu, không mạo hiểm thì khó thắng, chưa kể, ngày đó, tâm ma của Vạn Quy Tàng thiệt cực kỳ lợi hại, mà cũng đã không làm gì nổi ta, cái tâm ma nhỏ xí của ngươi, thì kể xá gì!

Cốc Chẩn chầm chậm ngồi xuống trở lại, mắt dòm vào Lục Tiệm, thần thái con ngươi xoay chuyển một vài lần, rồi gã bỗng thở ra, cúi đầu, nói:

- Đại ca, đệ tuân lời huynh!

Vạn Quy Tàng ẩn cư mười năm, đã khổ công, sáng tạo ra pháp môn Phân Ma đó. Tự cổ, chuyện tu luyện nội công, tối kỵ là sự không thắng nổi tâm ma, mà cái gọi tâm ma đó, chính là những dục vọng, tạp niệm của nhân loại, một khi nổi cơn ham muốn, tinh thần sẽ bị phân tán. Mà pháp môn tu luyện nội công, cốt lõi là sự ngưng tụ tinh thần, đem trăm điều gói nhỏ lại thành mười, rồi đem mười thu gọn lại thành một. Tạp niệm chính là từ trong tĩnh khuấy lên cái động, tu luyện nội công thì đang trong động muốn đưa về tĩnh. không đem được tất không xong. Luyện càng cao, tâm ma càng lớn mạnh, tinh, khí và thần càng phát nhiều thì càng khó ngưng tụ lại. cũng hệt như dẫn quân ra trận, mười quân binh thì cùng có thể hỗ trợ nhau lúc nhập trận, có thể đồng tâm hiệp lực. Một trăm người, đầu hô đuôi không đáp ứng, ai cũng có ý riêng người ấy. Lên đến con số vạn sĩ tốt, thì khó khăn tràn lan, muốn thống suất sẽ gian nan khôn xiết, Cũng giống như vậy, chân khí càng mạnh, càng dễ tán khó tụ hơn lên, Một khi đã nảy ra tạp niệm, hễ càng thúc đẩy tu luyện lên, càng dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Tinh khí không tụ được, cũng hệt như lời tục thường nói "Binh bại như núi lở", muốn tập họp trở về, khó khăn vô cùng! Từ xưa đến giờ, hành giả bị tẩu hoả nhập ma sẽ như mắc chứng cuồng điên, chứng tê liệt, tại vì tinh khí tản mạn rồi, không sao tập trung chúng về được nữa.

Pháp môn Phân Ma của Vạn Quy Tàng đi ngược lẽ thường, đem tâm ma chuyển sang người khác, nói ra thì thấy ích mình hại người, thế nhưng, nếu đối phương có tinh thần vững chãi, thì sẽ giúp hành giả khắc phục được tâm ma. Từng trải biết bao kiếp nạn, tinh thần Lục Tiệm vững chắc tuyệt luân. Những tạp niệm của Cốc Chẩn nổi lên như sóng trào, tinh thần Lục Tiệm như vách đá sừng sững, sóng biển tuy đập vào mạnh, khi sdóng rút trở ra rồi, vách đá vẫn đứng bền vững ở đấy. Khi Cốc Chẩn hết còn bị tâm ma nhiễu loạn nữa, gã chuyên tâm ngưng tụ chân khí, đúng là một bước đột phá thật lớn, làm tăng tiến đến mức độ ngày đi hàng ngàn dặm.

Công phu đại tiến tuy hay thật đấy, nhưng có điều Cốc Chẩn không biết, là đạo trời lấy ngắn nuôi dài, không ưu ái riêng ai, đã bị khổ vì Lục Hư độc rồi, bây giờ Lục Tiệm còn phải đối đầu tâm ma, giống như gã tứ diện thụ địch, đau đớn khôn xiết. Lại thêm. chân khí Cốc Chẩn mạnh lên một, tâm ma gã cũng tăng lên theo một, đầu gã không ngừng nảy nở biết bao nhiêu ý tưởng quái dị, Hồi đó, tâm ma Vạn Quy Tàng cũng không tệ đến vậy, Lục Tiệm có khổ đau từ lão, thì cũng tựa như búa sắc, dao bén, chặt đứt qua rồi, hết cơn đau thấy đưa đến sự thống khoái. Lần này, như cưa cắt bằng búa cùn, dao lụt, muốn chết chẳng đặng, muốn sống chẳng xong, cù ca cù cưa, làm người ta đau đớn vạn phần.

Càng thấy khó khăn, đầu óc Lục Tiệm lại càng minh bạch hơn. Gã cho là, để Cốc Chẩn thần thông đại thành, sống chết của bản thân gã có phải mất đứt, cũng đáng, thậm chí, gã còn nghĩ "A Tình bị sự cố gì, ta có sống cũng không vui thú! Tài trí Cốc Chẩn hơn ta gấp trăm lần, chuyện đối phó Vạn Quy Tàng, có thể thiếu mặt mình, nhưng tuyệt chẳng thể thiếu Cốc Chẩn. Ta nếu như ngọn đèn vì cạn dầu mà lụi tàn, cũng nhất quyết giúp hắn đạt thành công". Ý niệm đã quyết, gã nghiến răng chịu đau, không than van.

Trong lúc họ hành công, Diêu Tình cũng tỉnh giấc đôi ba bận, Tiên Bích đến chăm sóc, hai cô trông thấy tình hình mà không hiểu nguồn cơn, đều đoán ấy là sự tu luyện vũ công, nhưng đang luyện tập công phu gì thì không rõ, hai cô muốn hỏi thì Cốc Chẩn trong trạng thái vong ngã, Lục Tiệm bị tâm ma quẫn bách, không sao nhín được thì giờ để ý đến người chung quanh.

Thời gian trôi mau, cỗ thuyền lướt sóng đã qua tám, chín ngày. Cơ thể Diêu Tình mỗi ngày một bạc nhược đi, hồi ban sơ, cô còn nói mớ trong giấc ngủ, dần dà, đến cử động cũng không, thế nhưng mỗi bận Lục Tiệm tạm ngừng hành công, Diêu Tình đều chìm trong hôn mê, nhìn tình trạng của cô, niềm tuyệt vọng trong gã mỗi lúc một lớn dần, gã bất tri bất giác, đem trút hết hy vọng vào Cốc Chẩn.

Qua ngày thứ chín, khoảng giờ Dần, Lục Tiệm bỗng cảm giác nơi Đan Điền Cốc Chẩn có máy động, Chu Lưu bát kình đột nhiên biến thành mạnh bạo, sầm sập đổ sang, vượt xa Đại Kim Cương thần lực. Lục Tiệm kinh hoàng, gã vắt kiệt chân khí lên chống lại, nhưng kình lực đó quá lớn, vì ngày ngày qua, Lục Tiệm liên miên chống chỏi, giờ gã không chi trì nổi nữa, đành mở to mắt ra xem. chỉ thấy Cốc Chẩn mi rủ, mày cụp, thần sắc trầm tĩnh, sắc mặt như phát quang, hệt như tướng quý của Phật Đà.

Trong đầu thoáng rúng động, Lục Tiệm bỗng hiểu, Cốc Chẩn hành công đã đến mức tột đỉnh, đi thêm một bước nữa, sẽ có đột phá, Trước tình hình khẩn cấp đó, cho dù gã bị kiệt lực, cũng phải giúp Cốc Chẩn thành công, thế nhưng mấy lúc sau này, Đại Kim Cương thần lực bị xung đột dữ dội, đã mệt mỏi quá lắm, Chu Lưu bát kình lúc này cường độ lại tăng gấp mười, Lục Tiệm có muốn đem ngắn nuôi dài, gã cũng không mượn được lực ở đâu nữa, kinh mạch toàn thân gã cứng nhắc, kình lực tan tác, Chu Lưu lục hư công như gió cả sóng cuồng, đã quét tràn ngập khắp cơ thể gã. Lòng kinh hãi, Lục Tiệm tuyệt vọng:

- Tiêu rồi! Ta không ngờ bị chết trong tay hắn!

Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, toàn bộ Đại Kim Cương thần lực đã bị quét sạch sành sanh, Chu Lưu bát kình không còn đối thủ, làn sóng thần đó tung hoành loạn khắp, thế nhưng điều kỳ lạ, Lục Tiệm cảm giác thật rõ ràng, luồng kình khí này mang sinh cơ ngồn ngộn, không gặp cản trở bất kỳ nơi nao, thế nhưng, gã lại không thấy một chút đau đớn nào, gã chỉ cảm giác nội thể bỗng lớn rộng khôn cùng, không còn ranh giới. Luồng Chu Lưu bát kình sau khi quay một vòng, đã yếu đi một ít, khi quay xong một vòng nữa, cái dũng mãnh ban đầu chỉ còn lại chút đỉnh. Thêm vài vòng nữa, nó đã biến mất hoàn toàn, hiện tượng này, chưa từng xảy ra! Lục Tiệm đang nghĩ bị chết chắc, đâm hoang mang vô ngần, vì mường tượng trong cơ thể gã đang tàng ẩn một vực sâu không đáy, bao nhiêu kình lực đổ vào đều bị hấp thụ đến tuyệt tích.

Sự biến hoá này nằm ngoài ý liệu, ban sơ, Lục Tiệm vô cùng hãi sợ, nhưng sau khi cố gắng nghiền ngẫm, gã bỗng chợt hiểu, chẳng biết vì sao, luồng Chu Lưu bát kình này đã hoàn toàn chuyển hoá thành kiếp lực, nội thể Lục Tiệm tuy không còn một chút chân khí nào, thần thức gã đã không giảm thì chớ, mà còn tăng lên, rồi kiếp lực tản đi, khiến gã bỗng dưng thấu hiểu rõ ràng tình hình chân khí vận chuyển bên trong nội thể Cốc Chẩn.

Nguyên là, sau nhiều ngày khổ luyện, chân khí nội thể Cốc Chẩn tăng trưởng đến mức tràn ngập tối đa, để rồi, giống như mọi vật trong trời đất, khi lên đỉnh cao tột cùng, ắt phải đi xuống, như một cái túi da chứa nước, nước đổ vào đầy quá tất sẽ tràn ra ngoài, nếu nước không trào ra miệng túi được, sẽ phải phá vỡ da túi mà thoát. Nội thể Cốc Chẩn chưa tập luyện đủ mức, chân khí tràn đầy xung phá ra ngoài, bất tri bất giác, đã như một trận hồng thuỷ, phá vỡ đê ngăn, kích một phát vào Lục Tiệm đang lúc không phòng bị. Nếu trường hợp người khác bị kích, nhất định mạng vong, nhưng vì Lục Tiệm luyện theo "Hắc Thiên thư", hai mạch Ẩn và Hiện đều thông suốt nhau, khi hiển mạch bị phá, ẩn mạch vẫn còn, những biến hoá của khí cơ trong gã không giống bất cứ trong cao thủ nào khác. Mà kiếp lực tự nó cũng có thần thức, có thể chuyển biến thành bất kỳ loại chân khí nào. Xưa nay, Lục Tiệm chuyên mượn kiếp lực đổi thành chân khí, nhưng gã đâu có biết, đi xuôi được thì đi ngược cũng được, cũng có thể lấy bất kỳ chân khí nào đem biến thành kiếp lực, nhưng cái biến hoá đó, khó thực hiện vô cùng, bó buộc toàn bộ chân khí trong người phải tiêu tán sạch, ẩn mạch, hiển mạch phải hoàn toàn trống rỗng, lúc đó, chân khí khi nhập thể, trước tiên hoá thành kiếp lực, để rồi được mượn để chuyển hoá sang chân khí, lưu thông tràn đầy khắp ẩn mạch và hiển mạch.

Nói thì nói vậy, chân khí trong hiển mạch còn có thể dễ làm cho hao kiệt sạch, nhưng muốn làm tiêu tán hoàn toàn kiếp lực của ẩn mạnh thì cực khó! Lần này, Lục Tiệm giúp Cốc Chẩn luyện công, vì chống đối Chu Lưu lục hư công mà bao nhiêu Đại Kim Cương thần lực đặt trọn vào chuyện Phân Ma, đến lúc cả ẩn mạch lẫn hiển mạch đều trống trơn, làm cho Chu Lưu bát kình tuôn vào cơ thể gã bị hóa thành kiếp lực, rồi kiếp lực lại biến thành Đại Kim Cương thần lực, Đại Kim Cương thần lực này chuyển hoá ra Chu Lưu bát kình. Lục Tiệm chỉ cảm giác toàn thân nhẹ hẫng, trước mắt hào quang sáng chói, tưởng chừng gã vừa mới mở tung cánh cửa bước ra ngoài, gặp một thế giới mới cực rộng lớn, cái cảnh giới đó, gã không sao tả nên lời được, không giải thích tường tận được, giống như người uống nước, nước ấm hay lạnh, chỉ riêng mình mình biết mà thôi.

Đang lúc kỳ diệu khôn tả đó, bỗng nghe từ bên ngoài có tiếng quát lớn của Ngu Chiếu:

- Vạn Quy Tàng, lão đến đây làm gì?

Tiếng quát chưa dứt, đã nghe Vạn Quy Tàng khoan thai trả lời:

- Sao ta lại không được đến đây?

Hai câu đó lọt tai, Lục Tiệm kinh hãi đến tái mét, Vạn Quy Tàng không sớm, không muộn, lại lựa đúng vào cái thời điểm này, lúc mà Cốc Chẩn đang khẩn yếu nhất, không hay biết gì tới ngoại cảnh, gã không thể bị quấy rầy. Một khi Vạn Quy Tàng xông vào, bản thân Lục Tiệm có thể tránh thoát, nhưng Cốc Chẩn bị nguy cơ, bị đại nạn tẩu hỏa nhập ma, trong một khoảnh khắc, con tim Lục Tiệm trồi lên tận cuống họng, gã tận lực thu liễm thần và ý, tập trung đề phòng.

Rồi nghe Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đây là khoang thuyền bệnh nhân, vô sự miễn vào!

Vạn Quy Tàng cười cợt:

- Cái kiểu ngươi cuống quýt ngăn cản ta, tất có chuyện quỷ quái gì đây... Không được... Khoang thuyền dành làm gì thì làm, ta phải vô xem mới xong!

Ngu Chiếu hoảng to, gã la lớn:

- Ngươi muốn vô, phải vượt qua được ta đây đã!

Vạn Quy Tàng hỏi:

- Vậy ư?

Tiếng còn chưa dứt, đã nghe Ngu Chiếu kêu thảm thiết, hiển nhiên đã trúng đòn rồi!

Vạn Quy Tàng cười cợt:

- Lôi Âm điện của ngươi tuy có được vài thành hoả hầu, nhưng đem nó ra cản ngăn ta, có khác gì đem trứng chọi vào đá?

Lão nói xong, cười nhẹ hai ba tiếng, rồi tiếp:

- Ngươi tưởng ta không biết đang diễn trò gì trong đó hả? Hai thằng tiểu tử đó ngây thơ dữ! Cứ tưởng khổ luyện vài bữa là đánh thắng được ta ư? Toàn mơ mộng hão huyền, hổng có gì tức cười hơn! Được rồi, thấy ngươi xả thân bảo vệ chúng, ta nể mặt một chút, không vô cũng được, Ha... Ngưoi có rảnh, bảo chúng nó, mình sắp đến nơi rồi đấy!

Ngu Chiếu hỏi:

- Đến nơi nào?

Vạn Quy Tàng cười nhạt, đáp:

- Bọn ngươi định đi đâu... làm gì? Đi ăn cơm? Đi ngủ nghê? Hay là chỉ để đi tè, đi ị!

Lục Tiệm nghe qua, hiểu ý lão, gã vừa mừng vừa sợ, cùng lúc, gã thấy Cốc Chẩn bỗng khẽ run, các chân khí dư thừa của cơ thể Cốc Chẩn đã phát tiết ra xong, kinh mạch hắn ổn định trở lại. Trong lòng Lục Tiệm mừng rơn, gã bèn lập tức thu hồi kiếp lực, giúp Cốc Chẩn ngừng hành công, trong tai gã chợt nghe tiếng Ngu Chiếu la lớn:

- Vạn Quy Tàng, ngươi trở thành tốt bụng từ hồi nào vậy?

- Tốt bụng? - Cười ha hả, Vạn Quy Tàng đáp - Ta tốt bụng quá rõ rồi ấy chứ? Chỉ vì muốn bọn ngươi hết lòng, tâm phục khẩu phục, chứ không, mai mốt đây, thua to, lại đi cãi chầy cãi cối này nọ!

Ngu Chiếu hứ một tiếng, đã thấy Vạn Quy Tàng buông một tiếng cười, khệnh khạng bỏ đi.

Lúc đó, Lục Tiệm đã thu hết kiếp lực về, đôi mắt Cốc Chẩn mở to, con ngươi sáng loang loáng, khác xa mấy hôm trước đây, cả hai huynh đệ đồng lúc thần giao cách cảm, cùng mỉm miệng cười với nhau, cùng rụt tay về.

Lục Tiệm thuật lại mấy câu nói của Vạn Quy Tàng, nghe xong, Cốc Chẩn mừng lắm, gã nhảy chân sáo, đi ra ngoài. Lục Tiệm cũng ôm Diêu Tình đi lên trên boong hội họp cùng những người kia trong đoàn.

Lúc ấy, trời chưa sáng rõ, sương mù dâng lên, đằng đặc như tấm lụa dầy, từng lớp từng lớp cuồn cuộn che khắp mặt biển. Chắp tay sau lưng, Vạn Quy Tàng đứng nơi đầu thuyền, mắt nhìn ra khoảng xa. Dõi theo ánh mắt của lão, ba người trông ra, chỉ thấy sướng mù tràn lan, cảnh sắc mông lung, họ còn đang mơ hồ, chợt nghe rộ một tiếng chim biển, chớp mắt, trong đám mù sa hiện ra một cái bóng cực lớn, vừa rất dài vừa rất to ngang, mềm oặt mà sống động, khi nó đập mạnh xuống mặt nước, tiếng nước bị chấn động âm vang như tiếng sấm nổ, khiến mọi người giật thót, có một thuỷ thủ la lớn:

- Trời ơi! Cái gì vậy? Rút cục, đó là quỷ quái gì vậy?

Sắc mặt tái mét, Horkins thét to:

- Kéo neo lên, Giăng buồm cho lẹ... mau!

Lão còn chưa nói xong, cái bóng to lớn đã quậy lên, tới gần hơn một chút nữa, Horkins thất sắc, la lớn:

- Mau lên....

Tiếng thét chưa dứt, thân thuyền tựa hồ bị một vật gì đập mạnh vào, kêu đánh "ầm" một tiếng, cỗ thuyền vụt nghiêng ngả, bọn thuỷ thủ mặt xám ngoét, hè nhau hoặc ôm chầm vào cột buồm, hoặc chụp mạnh vào các cuộn thừng, mắt dõi trông ra, miệng hối hả nuốt nước bọt ừng ực, chỉ mình Drake giữ bánh lái là hãy còn bình tĩnh.

Nhớ đến một điều, Lục Tiệm la lớn:

- Tiết Nhĩ đâu rồi? Vẫn hãy còn ở dưới ấy sao?

Gã chưa dứt tiếng, đã có một giọng trả lời:

- Tiểu nô lên trên này lâu rồi!

Ngoái trông lại, Lục Tiệm thấy Tiết Nhĩ đang sánh vai Thanh Nga, tiến bước lại gần. Giọng run run, Tiết Nhĩ nói:

- Cá kình đã ngừng di chuyển, không bơi đi đâu nữa!

Lục Tiệm rùng mình, gã ngoái nhìn, từ đám sương mù, mặt nước khẽ lay động, loang loáng phản ánh, bỗng chốc, một tràng âm thanh quái dị theo gió truyền tới, tiếng thê lương ai oán, như khóc như than, tưởng chừng có một trăm hài nhi đồng lúc kêu khóc. Tiếng sóng vang to, dường tiếng nước đang sôi sủi sùng sục, cỗ thuyền chợt như bị lực gì đó khống chế, nó lắc lư, nghiêng ngửa, tha hồ Drake ra sức níu bánh lái, hắn cũng không sao giữ cho thuyền bình ổn được.

Một tiếng "ùng" vang dội, nghe mà kinh tâm động phách, vật quái dị to lớn đã vào thật gần, phát ra một luồng gió mạnh bạo, đánh giạt sương mù, bay vụt ngang mặt thuyền, nghe rắc một tiếng, đã đánh gãy cột buồm. Lần này, mọi người đều trông rõ, vật quái dị đó là một vòi xúc tu, dài cỡ trăm xích, trên vòi thấy vô số cơ man là những miệng ống hút cực lớn.

- Trời đất! - Trong cái tĩnh lặng của boong thuyền, đột ngột vang lên tiếng thét sắc nhọn của một thuỷ thủ già, - Kraken.... Đích thực Kraken rồi!

Horkins kinh hoàng, hét lớn:

- Mau lui ra, Drake, thằng chó lộn giống này... Quày thuyền mau lên, đồ con hoang!

Lại "ùng" thêm một lần nữa, vòi xúc tu đó rụt mạnh về, quét sát sạt cách đầu Vạn Quy Tàng không quá mấy xích, nghe rầm một tiếng, nó đã rút tọt xuống dưới mặt nước biển. tạo một cột sóng ầm ầm bủa tới đầu thuyền.

Một chớp mắt, cột sóng sắp đập vào ngay đầu Vạn Quy Tàng, bỗng cùng lúc, phát sinh chuyện lạ, cột sóng dương như bị một lưỡi đao khổng lồ vô hình sẻ làm đôi, làm bắn tung roé những giọt nước sang hai bên thân hình Vạn Quy Tàng.

Vẫn đứng sừng sững, tà áo xanh Vạn Quy Tàng bị gió cuốn tung bay phần phật, tựa đại kỳ no gió.

Drake đứng trông mà ngẩn ngơ, quên luôn cả giữ bánh lái!, Horkins thấy gã đứng ì ra đấy, nổi giận, quát thét:

- Drake, mày điếc rồi sao?

Lãp còn đang định chửi bới tiếp, đã nghe Vạn Quy Tàng vui vẻ hỏi:

- Horkins, Kraken là giống gì vậy?

Horkins nghe câu hỏi, quày đầu trông, hai mắt lão trợn trừng, thân người cứng đờ, thì ra vòi xúc tu đó đã không biến đâu xa, nó đang trôi nổi vật vờ, uốn cuộn từng khoanh ngay trước Vạn Quy Tàng. Đối đầu quái vật khổng lồ đó, mặt Vạn Quy Tàng chẳng chút sợ sệt, lão còn tỏ vẻ hứng thú, cười cười nhìn ngó nó.

Đám thuỷ thủ trên thuyền phần lớn là tội phạm ác ôn, thuộc loại cực kỳ vong mạng, lúc này, thảy đều bị thần thái Vạn Quy Tàng áp đảo, mắt chằm chằm dòm vào lão già thanh y, người ngợm cả lũ hoá đờ đẫn, lưỡi trong miệng cứng đơ như đã hoá đá. Horkins lắp bắp:

- Là... là thuỷ quái xứ Na Uy, ngàn tay ngàn vòi, quái vật chuyên ăn thịt người!

- Ngàn tay, ngàn vòi? Quái vật ăn thịt người? - Vạn Quy Tàng vẫn cười cười - thành thử ông định bỏ chạy, phải không?

Thấy thần tình lão, Horkins bớt sợ, bèn tự trấn an, rồi đáp:

- Không bỏ chạy, là không giữ được mạng!

Vạn Quy Tàng cười nụ. vung tay, Horkins cảm giác cuồng phong sầm sập đổ xuống, da mặt rát buốt, từ đàng sau lão vẳng đến tiếng "rắc", khi lão ngoái trông, không biết tại sao, cột buồm trước đã gãy rời, rồi như một ngọn roi to lớn, nó đang đổ ập xuống ngay trên đầu mình. Chân tay luống cuống, Horkins quên luôn cả lách mình né tránh. Tay nhanh mắt nhẹn, Cốc Chẩn đã vươn tay nắm áo lão kéo giật ra, Horkins nghe đánh sầm một cái, vụn gỗ tung bay mù mịt phạt vào khắp cả thân mình lão, gây đau nhức ê ẩm, lão bất giác toát mồ hôi lạnh, giương mắt lên nhìn!

Vạn Quy Tàng mở miệng cười với lão, hỏi:

- Horkins, ông so thử xem, cần cổ ông có cứng hơn cây cột buồm đó không?

Horkins vội vã lắc đầu, thì nghe Vạn Quy Tàng hỏi tiếp:

- Vậy ông bây giờ có còn bỏ chạy nữa hay thôi?

Horkins khoát tay lia lịa:

- Không chạy! Không chạy nữa, có bị Kraken ăn, tôi cũng không chạy!

- Thế thì tốt lắm! - Vạn Quy Tàng gật gù.

Lúc ấy, âm thanh quái dị từ biển khơi mỗi lúc một cấp thiết,do sương mù loãng đi, nắng ban mai chiếu sáng, cảnh tượng nơi đàng trước hiện rõ nét, mọi người chong mắt trông, thấy trên biển mênh mông, sóng bủa cao ngất, mặt nuớc dầy đặc những cá voi to, con lớn bằng hòn đảo nhỏ, con bé ngang tầm cỗ thuyền, lưng cá mầu xam xám khi ẩn khi hiện trong sóng nước, quậy tung những đợt sóng cao ngút trời. Giữa bầy cá, thấy hình dạng một thứ quái vật thân thể mềm oặt, màu sắc lấp loáng ánh trắng đục như sữa. Trong sóng nước sục sùi, không sao trông rõ đầu nó, chỉ thấy có nhiều cánh tay to lớn bủa ra khắp, cuồn cuộn uốn éo trên mặt biển như một thứ trăn cực lớn, đụng vào bất cứ gì thì lập tức túm chặt lấy, không nhả nữa.

Một số cá voi bị quái vật quấn chặt, miệng há to, đuôi quẫy mạnh, vẻ đau đớn khốn khổ, trên lưng phun cột nước cao hàng trượng, trong đó pha lẫn những tia màu đỏ của máu. Cột nước dần chuyển sang màu hồng, những con cá voi khác trong đàn đồng loạt nhe những hàm răng trắng nhởn, miệng mở toang hoác, cắn vào quái vật làm nó đổ ra một thứ máu màu lam, khi hoà vào nước biển, khó nhận rõ đâu là nước, đâu là huyết dịch của nó.

Dẫu quái vật thể trạng khổng lồ, nhưng nó không sao chống cự lại sự vây công của bầy cá voi, nó phun máu lam ào ạt, rồi không chi trì nổi nữa, hốt nhiên nó gầm lên một âm thanh như tiếng huýt gió, nghe từa tựa một tiếng thở ra thật dài, một chặp sau, nó kéo theo mấy con cá voi đang bị vòi quấn cùng chìm dần xuống, bởithân thể của nó quá lớn, khi chìm, đã tạo nên xoáy nước khổng lồ, bầy cá đua nhau phun lên từng cột nuớc trắng như tuyết nom như những cây ngọc trổ hoa quỳnh. Phút chốc, chúng cũng lặn sâu xuống đáy, rồi từng vựng từng vựng huyết màu lam trồi mạnh lên, khiến vùng biển chỗ đó mang một màu xanh càng lúc càng đậm.

- Khởi động thuyền đi!

Giọng sắc lạnh, tiếng ra lệnh của Vạn Quy Tàng đánh thức cả bọn, Horkins nhỏ giọng hỏi:

- Đi đâu bây giờ?

Tay Vạn Quy Tàng chỉ về phía trước, Lục Tiệm dõi trông theo, thấy trong đám mù sa mờ mịt, hình dáng một dải đất bờ biển, gã rúng động trong tâm, nhỏ giọng gọi:

- Cốc Chẩn, nhìn kìa!

Cốc Chẩn chú thần nhìn, hàng lông mày gã nhíu lại, Ngu Chiếu nhổ toẹt một bãi, bảo:

- Ta thấy là Vạn lão quỷ muốn bầy trò mập mờ, lão làm sao biết được chỗ đó là chỗ cần tới chứ?

Cốc Chẩn đáp:

- Từ khi bọn mình truy đuổi theo bầy cá, chưa từng gặp qua bất cứ hòn đảo nào, bây giờ hiện ra một, tất có cái gì đây!

Ngu Chiếu bảo:

- Chuyện rượt đuổi theo bầy cá voi, là một chuyện mà ta đã nghi ngờ lớn ngay từ đầu. Nghĩ kỹ mà xem, lũ cá bơi loạn xạ trong đại dương, có trời mới biết chúng nó muốn đi về đâu! Còn nói gì đến chuyện sẽ đưa tụi mình đến chỗ cất giấu Tiềm Long kia!

Cốc Chẩn lắc đầu, trả lời:

- Ngu huynh chưa từng sinh sống kề cận biển cả, huynh không hiểu tính cách bầy cá voi. Cá đi hàng đàn, trông thì có vẻ vô định hướng, nhưng thật ra có lề lối, chúng luôn đi theo một lộ trình nhất định, quen thuộc.

Ngu Chiếu la lớn:

- Cốc lão đệ, ngươi lại bỡn ta nữa rồi!

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:

- Ngu huynh khoan nổi nóng, hãy nghe đệ kể một thiên cố sự thú vị này. Vào năm Nhân Tông nhà Nguyên, rất đông quần hùng không hàng phục triều đình, đã bỏ đi xa, sống cuộc sống cùng cực, để kiếm ăn, một số lớn đệ tử ra khơi, săn cá voi, trong đám có một tiền bối mà đệ quên tên, rất giỏi nghề săn kình ngư. Có một lần, trong buổi săn, ông đã dùng xoa nhọn ghim trúng sống lưng một đại kình, không dè, con cá này cực kỳ ngoan cường, trúng thương rồi mà còn đeo luôn cả mũi xoa lặn sâu xuống đáy biển, bỏ chạy thoát thân. Bận đó, tại vì vị tiền bối trong lòng bất ổn, không chú tâm vào săn cá lắm. Ít năm sau, ông lại ra biển đúng chỗ đó, săn được một con cá lớn, khi sả thịt nó để lấy dầu, ông đã phát hiện trong cục bướu trên lưng cá còn một mũi xoa, cán gỗ gãy mất từ lâu, mũi thép giờ dính liền vào với thịt trong bướu. Kéo lấy mũi xoa ra, vị tiền bối thất kinh khi thấy tên mình khắc trên xoa. Nguyên là, xoa ấy đích thực vũ khí ông đã mất hồi xưa trong lưng cá, con cá ấy chính là con đã đeo mũi xoa bỏ trốn hồi năm nào, lần này xui xẻo, sau bao nhiêu năm dài, lại mất mạng vào tay vị tiền bối y chỗ cũ. Ông giật mình trước sự kiện, bèn chú tâm theo dõi, mới phát giác rằng lúc bầy cá di chuyển theo đàn như vậy, chúng đều đi theo một con đường vạch trước. Ông bèn rình theo lộ trình đó, đã phục kích chúng nhiều lần, sát hại không ít cá voi, chỉ là ông giết nhiều quá, khiến trời nổi giận, sau đó, trong một chuyến đi săn, ông đã sa cơ, vùi thân bụng cá. Dẫu vậy, người chết rồi, nhưng phát hiện của ông vẫn còn lưu lại đời sau.

Ngu Chiếu nửa tin nửa ngờ, cãi:

- Chuyện "Kình Tung" này là do Tư Cầm tổ sư bầy ra, chả lẽ ngài cũng rành biết cái lý đó sao?

Cốc Chẩn cười xoà:

- Ngu huynh sao lại thành ngớ ngẩn vậy! Huynh quên mất môn "Kình Tức Công" rồi à?

Ngu Chiếu đớ người, gã gật đầu, nói:

- Đúng thế! Môn Kình Tức công của Tây Côn Luân sáng tạo bắt nguồn từ cá voi, vị tổ sư này cùng cá voi đích thực có mối liên quan khó xác minh!

- Không những khó xác minh, mà còn khó nói nưã! - Cốc Chẩn thở dài, tiếp - E rằng từ xưa đến giờ, không tìm ra được người thứ hai hiểu rõ chuyện cá voi di chuyển bằng ngài, mà cái chỗ tập hợp của cá voi này, có khi có liên quan gì đó tới ngài không chừng...!

Trong khi hai người chuyện trò, trời đã sáng rõ, sương mù tan hết, cảnh tượng đàng xa hiện mỗi lúc một rõ. Bầy cá khi chìm khi nổi, âm thanh quái dị nghe càng thấy nhiều hơn, trong trận địa bầy cá, thỉnh thoảng xuất hiện con quái vật thân mình mềm oặt, lớn nhỏ không chừng, màu da khác lạ, vòi tua múa loạn xạ, tạo khí thế kinh người. Mọi người chăm chú quan sát, dần dà phát giác rằng quái vật không những chỉ có nhiều vòi thật dài, mà còn có một cái đầu to kềnh như ngọn núi, con mắt trên cái đầu đó, nhìn giữa sóng gió, lấp loé sáng, phản ánh như tấm gương soi.

Chiếc Nữ Vương hiệu đi lặc lè qua bãi chiến trường của thời hồng hoang đó, tứ phía máu me lênh láng, cực kỳ thảm khốc, Đứng trước cục diện lũ hải quái khổng lồ dường ấy, mọi người trên thuyền cảm giác mình thật bé bỏng như cái ve cái kiến. Đường nét bờ biển của hòn đảo phía trước mặt rõ dần, nó ẩn ẩn hiện hiện qua màn sóng gió, đứng nhìn ngắm nó, lòng Lục Tiệm vô cớ bỗng nổi cơn bồi hồi bứt rứt.

Bỗng vụt nhanh qua, một thân cá voi to như ngọn núi lướt ngang mạn thuyền, rong tảo bám trên lưng cá loang loáng màu tím, đen.

Khi thuyền và cá chạm vào nhau, sóng nổi ào ào, thân thuyền vụt lắc lư, mọi người đua nhau bám víu vào cột buồm, vào dây thừng chão, họ vừa tạm vững chân, đã thấy một cái vòi khổng lồ từ dưới nước vọt lên, nghe ầm một tiếng, đã rơi nằm trên boong thuyền. Thuỷ thủ đồng loạt hô hoán, ôm đầu né tránh, người có võ thì vội vàng lập thế, không ngờ, vòi đó sau khi rơi đụng sàn thuyền, đã nằm ngay đơ, tất cả sau khi trấn tĩnh xong, thò đầu ra xem, thì thấy ấy là cái vòi đã bị con cá voi cắn đứt đoạn, thành vật chết, những huyết dịch chỗ bị cắn đứt xùi rỉ giọt ra, nom vô cùng thê lương.

Cốc Chẩn thở ra, bỗng gã la lớn:

- Lục Tiệm, huynh có nhìn ra được gốc gác quái vật chưa?

Lục Tiệm trống ngực còn khua loạn, mặt vẫn tái mét, gã lắc đầu lia lịa.

Cốc Chẩn cười, bảo:

- Dưới gầm trời rộng lớn này, có bao nhiêu là sự kỳ lạ, liệu huynh có nghĩ sẽ được dịp thấy một con mực to kinh khiếp như thế này không?

Mọi người ngẩn ra, Lục Tiệm lạc giọng, hỏi:

- Là mực đấy ư?

Cốc Chẩn gật đầu lia lịa, Lục Tiệm định thần trông ra, quái vật này tuy thể hình vĩ đại, thế nhưng con mắt to trên cái đầu lớn, mấy chục vòi tua, lay lay động động y hệt một con mực.

Cốc Chẩn lại hỏi:

- Lục Tiệm, huynh biết tại sao lũ cá voi tụ tập về đây không?

Lục Tiệm vẫn cứ lắc đầu, đã nghe Cốc Chẩn thở ra:

- Huynh vẫn chưa nhìn ra à? Đây là chỗ săn mồi của cá voi, bọn mực này là món ăn ngon của chúng đấy!

Gã chưa dứt lời. đã nghe một âm thanh quái dị, từ phiá ngoài xa, một con mực to lớn đã bị hơn chục con cá voi xúm vào xâu xé, huyết dịch bắn tứ tung, số vòi tua bị cắn đứt rời thân mình vẫn cứ còn quằn quại, thấy thế, đám nữ tử trên thuyền mặt mày tái xanh tái xám, hè nhau nôn oẹ.

- Thực kỳ quái! - Cốc Chẩn nhăn mặt nhíu mày - Sao ở đây lại có nhiều mực thế?

Gã chưa nói xong, đã nghe tiếng Vạn Quy Tàng lạnh lẽo vọng đến:

- Tại vì nơi đây không xa chỗ Đan Điền rốn biển lắm!

- Rốn biển Đan Điền? - Cốc Chẩn không nhịn được, cười rộ, rồi hỏi - Biển cả nào phải người đâu, mà có Đan Điền kia chứ?

Vạn Quy Tàng hừ lạnh,

- Hỏi hay ghê! Ta hỏi lại ngươi, vậy Tiềm Long là cái gì?

Cốc Chẩn ngớ ra, đáp:

- Lời các vị bô lão xưa truyền lại rằng, Tiềm Long là một món vũ khí thần kỳ có thể huỷ diệt trần thế, uy lực lớn kinh khủng.

Vạn Quy Tàng hỏi:

- Uy lực lớn cỡ nào?

Cốc Chẩn đáp:

- Cái đó, ta cũng không rõ!

- Vậy mà ta biết! - Vạn Quy Tàng ôn tồn nói - Năm đó, lúc ta đại phá Đông đảo, có được đọc một quyển sách cổ tại thư viện tổ phụ Cốc Nguyên Dương của ngươi, nói riêng về Tiềm Long.

Thoáng biến sắc, Cốc Chẩn nói:

- Xin được nghe giải thích!

Vạn Quy Tàng tủm tỉm cười, bảo:

- Sách nói rất rõ: "Cái gọi Tiềm Long, là Đan Điền của biển cả, là chỗ tiếp nối của âm dương, nơi tụ hội của hai dòng chảy âm dương, nơi chi phối cả thất hải!

Mọi người nghe lão nói, lộ vẻ hiểu ý mà không rõ nghĩa, Cốc Chẩn hỏi lại:

- Ta hiểu phần về Đan Điền, nhưng vụ hai dòng âm dương, thì giải thích ra sao?

Vạn Quy Tàng chỉ tay vào mặt nước, nói:

- Dòng chảy trong này không giống như ý nghĩ người ta gán cho nó, cho là có dòng nóng dòng lạnh, cho rằng nóng là dương, lạnh là âm, kiểu như hai luồng khí huyết âm dương trong cơ thể con người, chúng di chuyển qua trọn mười bốn mạch, rồi thông qua kì kinh bát mạch, cho dù biến hoá ra sao đi nữa, cũng theo một quy luật nhất định. Trong biển cả, hai dòng âm dương lưu chuyển cũng tuân theo một quy luật giống thế, hoặc từ tây qua đông, hoặc từ nam lên bắc. Tây Côn Lôn đã dựa theo đạo lý đó, ví biển cả mênh mông này hệt một đại hành gia về nội công. Hành giả nào tu luyện nội công cũng đều hiểu là, cốt yếu của nội gia, cái hàng đầu là đưa ý về trụ tại Đan Điền, đưa âm dương nhị khí từ trăm gọn xuống thành mười, rồi từ mười rút xuống một, khi tập trung được tất cả lại rồi, sức mạnh sẽ trở thành vô cùng, sẽ đột phá được nội thể đối thủ, sẽ trở thành vô địch. Đó là nguyên lý tu luyện nội công, có điều, biển cả mênh mông này, không giống con người, lnó à một mớ hỗn độn không tri thức, mặc dầu bên trong có hai dòng âm dương, mà nó không tự hiểu phải hội tụ về một chỗ. Nếu muốn chế ngự được hai dòng âm dương này, cái cốt yếu nhất, là từ trong chỗ hỗn độn của đại hải, hãy tạo ra một thứ Đan Điền.

Giảng giải đến đấy, lão dừng một chút, rồi chậm rãi nói:

- Cái Đan Điền ấy, đích thị Tiềm Long.

Nói xong, Vạn Quy Tàng ngẩng đầu, nhìn về chỗ hình dạng vách đá nơi xa kia, mặt lộ nét thích thú.

Mọi người nghe lão thuyết, thảy đều thấy điều đó khó tưởng tượng nổi, ý nghĩa của Tiềm Long, cũng tương tự thuật đem tu luyện nội công của người quy kết cho biển cả. Có điều, nghĩ ra nguyên lý đó thì dễ, làm sao thực hiện, mới là lắm phiền phức. Hồi đó, Tây Côn Lôn cùng các vị tiền bối Đông Đảo đã thực hiện ra sao, người ta thật không có cách nào nghĩ tưởng ra được.

Vạn Quy Tàng im lặng hồi lâu, rồi nói tiếp:

- Trong sách còn bảo, lúc mới tạo xong Tiềm Long, sẽ xảy hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ, sẽ xuất hiện quái vật khổng lồ gây nên phong ba bão táp một vùng đường kính mấy dặm xung quanh, quái vật mang hình dạng giống một túi khổng lồ, nhiều tay chân, giúp nó đánh đắm vô số tàu thuyền,rồi nó sẽ đại chiến bọn cá voi trong lòng biển, gây đổ máu loang khắp trăm dặm, tạo cảnh tượng cực kỳ thảm khốc.

Nghe lão nói, mọi người mới hiểu do đâu Vạn Quy Tàng rành biết Tiềm Long, ấy nhờ lão đọc được những ghi chép của sách vở Đông Đảo. Sau khi tạo nên Tiềm Long, chỗ đó sẽ dẫn dụ lũ mực khổng lồ, chúng đánh đắm tàu bè, bọn cá voi khi bị mực thu hút đến, hai bên sẽ xảy ra một trường huyết chiến.

Vạn Quy Tàng nói thêm:

- Lời đồn ' Tiềm Long' có tài hô phong hoán vũ, phá tan đất trời, chỉ e rặt những lời đồn huyễn. Nếu không có sông dài hồ rộng, cái thứ Tiềm Long rồi cũng hệt như đồ vật phế thải, sông hồ dưới trời này đều tương thông biển cả, thành phố, làng mạc con người phần lớn đều xây dựng cạnh bờ nước, cái Tiềm Long một khi khởi động, sẽ khiến các dòng nước biển chảy ngược lên lục địa, đổ đầy tràn các sông hồ, các loài thuỷ tộc tôm cá tràn vào, khiến ức vạn ruộng đồng bị huỷ diệt tiêu tan, kết cục đưa đến thiên hạ đại loạn, là thời cơ để anh hùng dụng võ.

Mọi người nghe, bị sững sờ, Lục Tiệm không nhịn được, bèn hỏi:

- Vạn Quy Tàng, lão theo đuổi Tiềm Long, mục đích làm cho thiên hạ đại loạn?

Vạn Quy Tàng thản nhiên đáp:

- Cần thì phải làm thôi, xưa giờ, loạn lạc rất nhiều mà thái bình thì ít, đại loạn là tiền đề của thịnh trị, là lẽ thường muôn thưở!

Nói ngang đấy, lão ngẩng mặt, đồng tử lấp lánh tinh quang, cùng lúc, cảnh tượng đàng trước vụt thay đổi hẳn, một mảng nước biển bỗng như cuồng phong ập tới, nó bốc cao hơn hẳn vùng nuơc chung quanh gần chục trượng, mắt trông nó dồn dập tựa một thác nước đang treo từ trời cao sầm sập đổ xuống, sóng bạc cuồn cuộn xông vào đầu thuyền, khiến Nữ Vương hiệu lội ngược dòng được khoảng mươi trượng, thì bị chặn đứng lại, rồi quay vòng vòng.

- Không sao đi tiếp được nữa rồi! - Drake la lớn, bánh lái trong tay gã như con lốc xoáy, khi xoay bên trái, lúc xoay sang phải, mạnh bạo hầu như muốn đánh gãy đôi tay gã đang níu vào đấy.

Vạn Quy Tàng nhướng hàng lông mày, lão tóm lấy chiếc thuyền cứu hộ nhỏ, ném xuống biển, rồi phi thân, nhảy đứng lên đấy. chiếc thuyền không chèo chống gì, vụt luồn lách như cá vượt sóng, lội ngược dòng nước, tiến ra trước theo đường lối chữ "chi", khi tạt sang trái, lúc giạt sang phải, khi tiến lên, lúc lùi lại, lui nột trượng, lại tiến được hai trượng, trong chớp mắt,nó đã leo lên đến đỉnh cao của đợt sóng, rồi cả thuyền cả người bắn tung lên không trung, mất dạng. bọn thuỷ thủ người Anh chưa khi nao chứng kiến thần thông kiểu đó, trong số có đứa khiếp sợ quá, không tự kiềm chế nổi, đã quỳ thụp ngay xuống, tay đưa ra truớc ngực làm dấu thánh giá lia lịa.

Lục Tiệm cũng không dằn được, la lớn:

- Làm sao bây giờ?

Cốc Chẩn chau mày, cả tiếng hỏi:

- Trên thuyền còn bao nhiêu tam bản cứu hộ?

Tả Phi Khanh đảo mắt kiểm tra, đáp:

- Chỉ còn có hai!

Cốc Chẩn nói:

- Đang lúc quẫn bách, đệ cùng Lục, Diêu lấy một chiếc, các bạn còn lại hãy tự lo liệu lấy!

Gã cũng chụp lấy một tam bản, ném xuống nước, nhảy đứng trên đấy, mọi người trên thuyền dõi mắt nhìn nhau, Lục Tiệm bặm môi, nghiến răng, nói:

- Các bạn ráng tự lo cho tốt!