Thương Hải

Chương 44-2: Vãng sự (2)




Thương Thanh Ảnh đâu ngờ, từ lúc y hay biết được thân thế, y đã thay đổi thái độ, quyết lòng cắt đứt, ánh mắt chỉ âm u những tia hằn học oán hận, không còn cái dáng vẻ nhu thuận xưa kia. Thoáng một sát na, bà hoa mắt, cổ họng nghẹn cứng lại, thân mình chao đảo, sắp ngã lăn ngay ra đất. Nhìn tình trạng bà như vậy, Lục Tiệm hốt hoảng chạy đến, đưa tay dìu đỡ bà, miệng giận dữ thét lên: "Trầm Tú, bà ấy đối đãi với ngươi tình sâu nghĩa nặng, sao ngươi đang tâm tuyệt tình thế?"

Trầm Tú quay nhìn Thương Thanh Ảnh, thoáng hiện chút do dự, nhưng rất nhanh, từ đáy lòng y, oán hận trào dâng, y nghiến răng, miệng không ngớt hầm hừ, phất tay áo, ngoe ngoảy rảo bước chạy theo sau đuôi Ninh Bất Không, phút chốc đã mất dạng.

Cùng lúc đó, Cốc Chẩn vụt kêu to, đứng bật dậy. Nguyên lúc đó, hiệu lực của "Vô Năng thắng hương" đã tiêu tan, vừa cử động được, Cốc Chẩn lập tức chạy đến bên Cốc Thần Thông, cởi áo khoác ngoài của, cúi xuống trùm lên thi hài, rồi ôm xác chết đứng dậy. Thương Thanh Ảnh định đến gần, không ngờ bị Cốc Chẩn quát: "Cút đi." Gã ẩy vai vào người bà, rồi, mặt tái xanh, gã đến bên Cốc Bình Nhi, bảo cô: "Mình đi thôi!"

Cốc Bình Nhi liếc nhìn thi hài, hết sức hãi sợ, không tự chủ được, cô thụt lui ra sau mấy bước, run giọng hỏi: "Gia gia... Gia gia sao rồi?" Cốc Chẩn gắng gượng trấn tĩnh, hắng giọng bảo cô: "Em đừng sợ, gia gia chỉ đang ngủ thôi mà!". Cốc Bình Nhi nhíu mày nhíu mặt, hỏi: "Má má đã ngủ rồi, sao bây giờ gia gia cũng ngủ nữa vậy?"

Cốc Chẩn chua xót trong lòng, than thầm: "Em ta bây giờ, trên đời chỉ còn duy nhất mình ta là người thân thôi!". Gã cố hít vào một hơi dài, gượng cười, bảo cô: "Gia gia, má má, dĩ nhiên là cùng ngủ với nhau thôi!". Cốc Bình Nhi bán tín bán nghi, nhưng nhìn trên mặt Cốc Chẩn, nụ cười có vẻ chân thật, cô đã thấy bớt sợ trong đầu, nỗi lo đã tiêu tan quá nửa, cô gật gật đầu, quay sang nhìn Lục Tiệm, chắp tay, chào: "Thúc thúc, cháu về trước nhen, rồi mình sẽ lại chơi đùa với nhau nữa!". Cô nói xong, theo Cốc Chẩn đi ra cửa, vừa đi cô vừa ngẩng cổ lên nhìn vào mặt xác chết.

Lục Tiệm ôm mẹ trong lòng, không biết phải làm gì, bèn ngoái trông Lục Đại Hải, biểu hiện ý khẩn cầu được giúp đỡ. Lục Đại Hải kinh nghiệm sống đời thật phong phú, vào lúc quan trọng này, lão cố giữ bình tĩnh, bảo: "Cháu trước hết đưa mẹ cháu về phòng nghỉ ngơi đi đã, chuyện hậu sự của cha cháu, để đó ta lo". Lục Tiệm vâng dạ, nhìn thấy năm kiếp nô đứng ở đấy, bèn nhờ họ giúp Lục Đại Hải lo liệu tang ma, lại bảo Yến Vị Quy vào làng tìm thuê nữ tì để đến chăm sóc cho Thương Thanh Ảnh.

Vào quãng nửa đêm Thượng Thanh Ảnh tỉnh dậy, bà không chịu ăn uống gì, cũng không nói năng gì, ánh mắt đăm đăm vào Lục Tiệm, tay bà nắm chặt tay gã, ý khẩn thiết muốn gã đừng bỏ bà một mình. Không biết phải làm gì khác, Lục Tiệm đành ngồi dựa vào một bên giường. Hai mẹ con âm thầm nhìn nhau, không một lời trao đổi, cho đến khi ngọn nến tàn lụi, Thương Thanh Ảnh vừa kiệt quệ tinh thần, vừa mỏi mòn sức lực, bà dần dần chìm vào giấc ngủ!

Lục Tiệm bèn rụt tay khỏi tay bà, rồi mở then cửa, đi ra ngoài. Khi đến đàng trước, thấy nơi hỉ đường, các thứ trang hoàng hỉ sự màu đỏ đã được tháo dỡ đi hết, thay thế bằng đồ tang ma màu trắng toát của linh đường. Nhìn cỗ quan tài, lòng Lục Tiệm cảm giác thê lương. Hai cha con vừa mới nhận ra nhau, đã ngàn thu vĩnh biệt, dù giữa họ chẳng tình cảm gì nhiều, vả lại Lục Tiệm không mấy tán thành hành sự tác phong của Trầm Chu Hư, hầu như phần lớn là tàn độc, nhưng trước mặt, nghĩ đến người cha đẻ ra mình đang gửi thân trong quan tài, 'giọt máu đào hơn ao nước lã', gã có muốn chối bỏ cũng khó lòng! Lục Tiệm đứng nhìn thi hài cả buổi, rồi bất giác trước mắt chợt nhoà đi.

Năm kiếp nô trông thấy Lục Tiệm, cùng tiến lên hành lễ. Lục Tiệm đưa tay gạt lệ, hỏi: "Có thấy gia gia ta ở đâu không?". Mạc Ất đáp: "Lão nhân gia quá mệt mỏi, thuộc hạ đã cho đưa ông vào phòng trong nghỉ ngơi rồi". Lục Tiệm gật đầu. Chợt nghe Mạc Ất lên tiếng: "Còn một việc này nữa, kính trình chủ nhân định đoạt", Lục Tiệm khoát tay, nói: "Hai chữ 'chủ nhân' đó, đừng nên dùng nữa, từ giờ trở đi, các người cứ kêu ta bằng 'Lục Tiệm' là được rồi". Đám kiếp nô đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng. Lục Tiệm tiếp: "Ta không phải là kiếp chủ, vậy các người sẽ không là kiếp nô. Mạc Ất, Tiết Nhĩ, cả hai lại đã từng cùng ta chia sẻ hoạn nạn, vậy thì mình đều là bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau, nên gọi thẳng nhau bằng tên!"

Bọn kiếp nô vẫn im lặng một lúc lâu, rồi Yến Vị Quy cuối cùng nói: "Bắt thuộc hạ gọi thẳng tên cuả chủ nhân, thật không sao làm được!". Tần Tri Vị cũng nói: "Chủ, chủ nhân là chủ nhân, nô, nô tài thì là nô tài, là tiểu nô ti tiện, làm sao thuộc hạ dám cộc lốc gọi thẳng đại danh chủ nhân ra được! Nhưng được rồi, tiểu nhân cùng Cẩu Thối tử (thằng chân chó - ám chỉ Yếu Vị Quy có cặp giò chạy lẹ) và Ưng Câu tử (lỗ mũi ưng - Tô Văn Hương có lỗ mũi thính) đều sẽ dùng từ 'Chủ Nhân', chỉ Thư Ngốc tử (Thằng đọc sách ngu muội - Mạc Ất) và Trư Nhĩ (Thằng tai heo - chỉ Tiết Nhĩ) được gọi thảng tên chủ nhân thôi". Tiết Nhĩ nổi giận, hét lên: "Thằng Trù Tử mày gian manh quá! Bọn ngươi đều gọi 'Chủ Nhân', sao không cho hai đứa ta cùng gọi theo với?"

Tần Tri Vị đáp: "Ngươi là ngươi, ta là ta, không chủ thì không có nô, Tần mỗ không thể bỏ qua quy củ được!". Nói xong, y quỳ phốc ngay xuống trước mặt Lục Tiệm, cất giọng van lơn: "Chủ, chủ nhân từ bi, cầu xin, xin cho tiểu nhân cứ được gọi bằng 'Chủ Nhân'!" Yến Vị Quy, Tô Văn Hương xưa nay ít mồm mép, thấy thế, cũng không nói năng gì, cả hai đồng lúc quỳ xuống, cùng dập đầu.

Tiết Nhĩ vừa bực vừa rối trí, ong óng la lên: "Ba đưá bay làm trò gì vậy, tụi bay xúm nhau giành, chỉ cho bọn bay được gọi 'Chủ Nhân', khiến hai đứa ta thành đại nghịch bất đạo à?". Y nói xong, cũng quỳ thụp ngay xuống, dập đầu bình bình hai cái thật to. Mạc Ất thần sắc hoang mang, đang định quỳ xuống theo, đã bị Lục Tiệm đưa tay ra cản lại, bảo y: "Mạc Ất, ngươi nhiều kiến thức, hãy tìm cách nào thật tốt cho tất cả, đừng dùng 'Chủ Nhân' là được!"

Nguyên Trầm Chu Hư tính khí cực thâm trầm, khi muốn gọi mưa hô gió, khi vui buồn hay lúc giận dữ đều không để lộ ra mặt, nhiều khi nghĩ bụng một đằng, miệng lại nói trớ đi, mọi người xung quanh chẳng ai hiểu được tromg tâm tư, thực sự lão muốn gì! Đám kiếp nô, đứa nào mà thiếu kính trọng một chút là bị lão cho nếm mùi Hắc Thiên Kiếp liền. Bây giờ chủ cũ đã chết, đổi sang chủ mới, Lục Tiệm tuổi trẻ, tính tình chất phác, khiêm hòa khoan dung, so với tác phong của Trầm Chu Hư khác nhau như ngày với đêm. Nhưng sống dưới thị uy của Trầm Chu Hư bấy lâu, đám kiếp nô vô cùng nể sợ kiếp chủ, chỉ thấy sao vị chủ nhân mới này có cách ăn nói kỳ lạ, bọn họ cứ sợ Lục Tiệm nói trái khoáy, nói xiên xỏ, nếu làm theo lời tân chủ yêu cầu, trái với ý muốn thực sự, có khi sẽ bị đem ra hành tội thị uy trước cả đám! Nhưng khi thấy Lục Tiệm càng lúc càng tha thiết, thành khẩn, đám kiếp nô cũng dần dà bớt nghi ngờ, chỉ có mỗi Mạc Ất, Tiết Nhĩ đã từng quen biết trước với Lục Tiệm, vốn biết tính tình gã ra sao, bây giờ trước thái độ của các kiếp nô kia, hai người đó cũng đâm ra hoang mang, cả hai đều cùng không dám làm khác đi lề thói thông thường xưa nay với chủ nhân.

Đấy đúng là ý nghĩ của Mạc Ất khi nghe Lục Tiệm nói, y còn đang lần chần, đã thấy Lục Tiệm nghiêm nét mặt, bảo: "Mạc Ất ngươi phải biết, trước đây, ta cũng đã từng làm kiếp nô, cũng đã từng nếm qua đau khổ của Hắc Thiên Kiếp rồi!". Mạc Ất bèn yên tâm, gật đầu nói: "Lão chủ nhân trước lúc lâm chung đã truyền chức Bộ chủ sang cho ngài rồi,vậy thì chúng tiểu nhân không gọi 'chủ nhân' nữa, mà xin gọi bằng 'Bộ chủ', chắc được!"

Lục Tiệm lắc đầu, bảo: "Ta mới chỉ tiếp nhận có cây trâm ngọc thôi, chưa có ưng chịu làm chủ Thiên Bộ." Mạc Ất đáp: "Nếu ngài không chịu làm Bộ chủ, vậy chúng tiểu nhân cứ gọi ngài bằng 'chủ nhân' cho xong!". Trông thấy cả bốn người kia đều lộ thần sắc kinh sợ, Lục Tiệm nghĩ bụng, nếu không y theo lời của Mạc Ất đề nghị, rồi ra sẽ không được yên thân với bọn họ, đành thở dài: "Thôi được rồi, Bộ chủ thì Bộ chủ!"

Mạc Ất mừng rỡ, nhìn đồng bọn, nói: "Vậy chúng mình hãy làm lễ ra mắt chào Bộ chủ đi". Bốn người kia nghe y nói, do dự giây lát, rồi vui có, ngại ngùng có, đều cùng cất tiếng thưa "Bộ chủ!", rồi lục tục đứng lên. Lục Tiệm lại hỏi: "Mạc Ất, vừa rồi ngươi có nói, ngươi muốn ta giải quyết chuyện gì vậy?"

Mạc Ất đáp: "Lão chủ nhân vốn làm trong phủ Tổng Đốc, giờ đây người đã mất, sẽ gây kinh động tới quan phủ. Nếu bây giờ không nghĩ cách trước, đến lúc Hồ đại nhân đến tra hỏi, sợ khó ăn khó nói!". Lục Tiệm đau đầu, hỏi y: "Chủ ý ngươi ra sao?" Mạc Ất đáp: "Tiểu nhân nghĩ rằng, cứ báo hung tín xảy ra đêm hôm qua, nói rằng trước ngày làm lễ cưới cho Trầm Tú, đại nhân đã nổi cơn giận cực lớn, bị cố tật phát ra, làm ngài trúng gió mà chết. Nhưng những cái đó phải do chính chủ mẫu đích thân đứng ra thông báo."

Lục Tiệm vốn chẳng nghĩ được cách gì khác, bèn gật đầu bảo: "Vậy cứ thế mà làm". Mạc Ất lại thưa: "Còn một chuyện nữa, mời Bộ chủ đi theo tiểu nhân". Y nói xong, đưa tay lấy một cây nến, đi trước. Lục Tiệm theo sau Mạc Ất, đi quanh co một lúc đến thư phòng, gian phòng rộng lớn, các giá sách đầy ắp, con số sách vở chứa ở đấy cũng đến vài ngàn, vài vạn quyển như chơi. Mạc Ất đến mặt phía đông giá sách, lấy xuống dăm quyển, thấy lộ ra một tấm bát quái nho nhỏ, hắn đưa tay xoay vòng khoá, khoảnh tường trước mặt mở ra một gian mật thất.

Lục Tiệm cực kỳ bỡ ngỡ, đã thấy Mạc Ất dang tay mời mình bước vào mật thất. Trên tường phía nam mật thất cũng có một bát quái nhỏ khác nữa, Mạc Ất lại xoay vòng khoá, mở ra một lỗ vuông vức độ ba xích mỗi bề, chứa ăm ắp những quyển sổ. Mạc Ất lấy từng quyển một, đưa cho Lục Tiệm.

Lục Tiệm thắc mắc: "Là gì thế này?"

Mạc Ất đáp: "Đây là văn thư tài liệu mật của bộ, quyển này ghi chép danh sách đệ tử Thiên Bộ, dùng triệu tập môn hạ, còn đây là quyển sổ tay 'Thiên Đình sách', là tổng mục của mấy quyển khác, mỗi quyển trong đó có ghi chép các sự việc, đến lúc vô cùng khẩn yếu, người có tên ghi chú ở đấy là những người mình có thể sai khiến, sử dụng họ mà họ không thể không ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh."

Lục Tiệm nghe nói, sinh hiếu kỳ. Dưới ánh lửa nến, thấy quyển sổ tay có dăm ba trang, trên đó ghi chú phân chia các loại khác nhau: ' sĩ, nông, công, thương, hoàng tộc, vũ lâm', tất cả sáu quyển. Mỗi quyển lại ghi chép tên tuổi nhiều người, cùng các sự việc liên quan đến họ, ghi chú đại khái những tội hung ác, dâm độc mà họ đã phạm.

Lục Tiệm lật sơ qua vài trang, toàn ghi chép những hành vi ghê rợn, đến quyển nói về võ lâm, trước hết kể rõ môn phái, người này thế nào, họ giữ nhiệm vụ gì, đã từng phạm tội ác ra sao... trong số có nhiều nhân vật bề ngoài đạo mạo mà hành vi cực ác, thấy liệt kê một đời tội lỗi của họ. Lục Tiệm không chủ định, lật ngay đến trang nói về Tây Thành, trước tiên là viết về Vạn Quy Tàng, với những xưng tụng hoa mỹ không tiếc lời. Kế đến phần ghi chú về các bộ của Tây Thành, nhiệm vụ mỗi bộ ra sao, Lục Tiệm chỉ đọc lướt qua, thấy ghi chép về ưu, khuyết điểm của mỗi người chủ bộ, không thấy ghi chép về việc làm của họ, Lục Tiệm đọc đến trang nói về Đông Đảo, ghi chép chi tiết về Cốc Thần Thông, những sự tích, đại khái phù hợp với những gì Lục Tiệm biết về ông, cuối cùng có lời bình: "Hiệu xưng bất tử, kỳ thật bất nhiên, vi tình sở khốn, thủ chi bất nan." (tạm dịch: Người xưng danh hiệu Bất Tử, thực ra không phải vậy, hay luỵ vì tình, thu thập được y không khó).

Lục Tiệm đọc lời bình, bất giác sinh cảm khái. Kế tiếp đó, ghi chép về Cốc Chẩn. Sổ ghi sơ lược đôi dòng về việc gã làm chủ nhân của nhẫn 'Tài Thần', hai chữ "Tài Thần" viết bằng mực đỏ, bình phẩm rằng đó là vật bất tường. Kế đó là việc ám muội với em gái cùng cha khác mẹ, rồi bị sa chân giam hãm nơi ngục tối.

Lục Tiệm vưà đọc vừa thấy rờn rợn trong lòng, đọc xuống dưới nữa, thấy viết về Địch Hy, lập tức gã giật mình, khi thấy nói rằng hắn tinh thông "độn" thuật, danh hiệu "Cửu Biến long vương", tính âm trầm, dâm tà quỷ mị, nghi vấn đã có thông gian với vợ kế mang họ Bạch của Cốc Thần Thông, hắn tiếp tay với oa khấu, hoành hành ác bá vùng đông nam. Mục đích là gì thì không rõ, nhưng có vẻ bị tiền tài mua chuộc.

Cuối cùng có ghi chép các việc Địch Hy giết người cướp của, hiếp bóc con gái nạn nhân, đầy tám trang, rồi đề cập đến ẩn tình Cốc Chẩn bị vu oan, chữ mực đỏ bảo là nghi vấn 'toàn bộ do tay Địch Hy xếp đặt'.

Lục Tiệm càng đọc, lòng càng hỗn loạn, xuất hạn mồ hôi lạnh ngắt, nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tiệm bèn đưa tay xé bỏ trang đó ra khỏi sổ, nhét vào trong bọc, quay sang bảo Mạc Ất: "Mấy ghi chú này nói về đời tư của người ta, nếu chẳng may để lọt vào ác nhân, họ dùng vào việc đi uy hiếp tống tiền, thật là không nên không phải chút nào!"

Mạc Ất đáp: "Những ghi chép đó, thuộc hạ đều đã có nhớ trong đầu, bộ chủ nếu thấy nó không ổn, cứ huỷ bỏ đi, sau này nếu cần truy cứu trở lại, đến hỏi nô tài thuật lại". Lục Tiệm than thở: "Thế cũng được! À này, Mạc Ất, Trầm tiên sinh nắm biết rõ các việc làm ác độc của Địch Hy, sao ông ấy không loan truyền ra ngoài?". Mạc Ất đáp: "Tiểu nhân suy rằng, Địch Hy làm ác đã nhiều, lão chủ nhân xưa không đụng đến, tất có lý do thầm kín". Lục Tiệm ngạc nhiên hỏi lại: "Sao vậy?", Mạc Ất đáp: "Địch Hy cực kỳ ác độc, để hắn tồn tại ở Đông Đảo, mối hoạ còn lớn hơn nữa. Lão chủ nhân kế thừa chí hướng Vạn Thành chủ, thề diệt Đông Đảo, khi Đông Đảo ẩn chứa mầm hoạ đó, lão chủ nhân cầu còn không được, nên đã không tiết lộ các việc tác ác của Địch Hy!"

Lục Tiệm nghe thấy, rùng mình, tự nhủ: "Cái tâm kế đó quả thực là âm độc vô cùng!". Gã lấy quyết định, đưa quyển sổ ghi chép châm vào lưả nến, đốt nó cháy thành than.

Xem đến sổ sách trương mục, thấy chênh lệch đến gần mười vạn lạng bạc, Lục Tiệm hết sức kinh ngạc, bèn hỏi lý do nơi Mạc Ất. Mạc Ất giải thích: "Số sai biệt đó phần lớn là do ngân lượng đang lưu thông trên thị trường, để chuyển về cung ứng cho các bậc quan liêu. Trong tình hình đấu đá kịch liệt hiện nay tại triều đình, nếu không dùng thương bằng bạc, ngựa đúc bằng vàng mà tiến cống, làm sao mở được một con đường 'máu' để tiến thân, để giữ mình? Hồ tổng đốc trấn thủ toàn cõi Giang nam, mỗi năm ít nhất phải đưa về hơn mười vạn lượng bạc, thời mới còn được cầm Thượng Phương bảo kiếm mà đâm chọc vào Hoàng đế, Thái giám, phi tần, các quan trong Điện Nghiêm Các, bọn cẩm y vệ, hai xưởng Đông và Tây, thượng thư các bộ, các ngự sử, ít nhiều gì, đâu đâu cũng phải lo chu toàn, nếu không, sớ đàn hặc sẽ đưa lên ầm ầm, đưa đến mưa hờn gió hận, là sẽ bất lợi vô cùng, chức quan không vững, thân mệnh sắp tàn đến nơi.Mỗi bận giữa năm, cuối năm, đến thần sinh nhật của hoàng đế, lão chủ nhâu đều vì lo chạy cho đủ ngân lượng cung phụng mà bị đau đầu khôn tả. Cái khoản chênh lệch ở sổ sách này, thoạt nhìn thì tưởng nhiều,nhưng tiền vào thì ít mà tiền ra thì lắm, tháng vừa rồi đã phải xuất tiền đi kiếm mua thú lông trắng, chim điêu, bạch vũ, tiên hương... cộng có đến bốn vạn lượng bạch ngân, do đó mới có sự chênh lệch ngày hôm nay!"

Lục Tiệm cất tiếng than: "Triều đình này hủ bại đến vậy, làm cho người ta phát rầu!". Mạc Ất bảo: "Lão chủ nhân cũng đã từng bảo như thế, nhưng người còn nói thêm, Đại Minh chưa phải hoàn toàn là thối rữa, mục nát đến xương tuỷ đâu! Đương kim hoàng thượng dù có hoang dâm, dù bản thân cũng bị uy hiếp, vẫn còn đơn độc nắm giữ quyền bính trong tay, các hoạn quan, các quyền thần có hoành hành cũng chỉ là tạm thời, không gây được sóng to gió lớn gì lắm, khi hoàng thượng băng rồi,nếu có minh quân khác lên thay, có hiền thần mới phù trợ, nhà Đại Minh rồi sẽ lại có cơ hội trùng hưng"

Lục Tiệm lẳng lặng gật đầu, nhìn cái hốc bí mật đó, hỏi: "Tại sao không thấy bức hoạ tượng của Thiên bộ trong ấy?". Mạc Ất lắc đầu, thưa: "Về vụ hoạ tượng, tiểu nhân chưa từng nghe lão chủ nhân đả động tới". Lục Tiệm nghĩ thầm, "Hoặc có khi hoạ tượng của Thiên Bộ đã thất lạc đâu đó rồi?". Gã chỉ thuận miệng hỏi chơi, có họa tượng hay không cũng chẳng nhằm nhò gì, bèn đưa tất cả các sổ sách văn kiện trả lại cho Mạc Ất, bảo: "Mấy cái vụ này, ta không rành lắm, nay ta giao lại tất cả cho ngươi toàn quyền chấp chưởng."

Mạc Ất cười mà rằng: "Tiểu nô sinh ra là đã thành thạo nghề này rồi, nội dung các văn kiện, các sổ sách đó đều đã ghi nhớ trong đầu, bộ chủ chẳng cần vào đây mở ra xem chi cho mất công, cứ hỏi thẳng nơi tiểu nhân là được"

Lục Tiệm gật gù, bảo: "Mạc Ất, sau này, ta và ngươi còn trông cậy vào nhau, vậy ngươi đừng tự xưng tiểu nô nữa, ta nghe thấy thật chẳng vui chút nào!". Khoé mắt Mạc Ất chợt ửng đỏ, gã vội quay đi, đưa tay áo lên chùi vào mắt. Lục Tiệm lấy làm lạ, hỏi: "Ngươi sao thế?". Mạc Ất đáp: "Dạ không, không có gì, chỉ là bị hạt cát lọt vào mắt thôi"

Hai người rời thư phòng, trở về ngồi tại bên linh cữu đến sáng. Lục Tiệm đi về hậu viện, đã thấy Thương Thanh Ảnh thức dậy từ lâu, bèn đem đề nghị cuả Mạc Ất ra bàn cùng bà. Thương Thanh Ảnh trầm tư một lúc, rồi bảo: "Tên Mạc Ất này suy nghĩ chu đáo, xem ra y cũng khá tốt."

Lục Tiệm lắc đầu nhè nhẹ, nói: "Hắn tính toán cũng được, chỉ có điều đam mê cờ bạc, nhiều lúc quá đáng, hại bọn con có lần bị đói meo"

Thương Thanh Ảnh bảo: "Người ta ai cũng có khuyết điểm, đường hoàng làm chuyện hư xấu, cái đó không sao. Chỉ sợ kẻ ngấm ngầm làm bậy. Như nếu không có vụ cưới xin hôm qua, ta làm sao biết được Trầm Tú rốt cuộc là đứa đạo đức giả tệ hại như vậy! Tội ta quá, ta cứ một lòng tin tưởng hắn là một thằng con ngoan có tâm địa bồ tát!" TrầmTú do chính tay bà nuôi dưỡng cho đến lớn khôn, dù chẳng phải do bà rứt ruột đẻ ra, nhưng bà thương yêu hắn cùng cực. Đến khi qua hai người Lục, Cốc bọn họ, bà mới hiểu và nhìn ra chân tướng thật của hắn, trong lòng bà đau đớn tột độ, bà vừa nói, vừa đổ nước mắt chan hoà như mưa.

Lục Tiệm bực tức, nói: "Trầm Tú biến thành như vậy, toàn do Trầm Chu Hư dung túng. Con thiếu giáo dục, tội ở người cha, ông ấy biết rành rành Trầm Tú tác ác, đã không dạy dỗ sửa chữa, mà còn tìm cách giấu mẹ, còn đi sắp đặt, che chở cho hắn!"

Thương Thanh Ảnh gạt lệ, cười buồn bã, bảo: "Cái đó là vì trong mắt ông ấy, hắn không phải đứa con ruột, nói cho cùng, Trầm Tú cũng chỉ là một con bài trong tay ông ấy thôi! Nếu Tú nhi là người đàng hoàng, thì ông ấy làm sao mà bầy vẽ cho hắn tác quái được?" Nói đến đấy, bà đưa tay níu vào tay Lục Tiệm, năn nỉ: "Ta biết con không ưa Tú nhi từ lâu, nhưng y thay tâm đổi tính như vậy, lỗi toàn do nơi phụ thân con cả! Nếu sau này nó có làm bậy với con, con hãy rộng lượng, tha thứ cho nó, tha cho nó khỏi chết!".

Lục Tiệm ngây người ra một lúc, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Thương Thanh Ảnh, nước mắt bà hãy còn đoanh tròng, hắn chợt mềm lòng, gượng cười, đáp: "Mẹ cứ yên tâm, con không giết hắn là được rồi!"

Thương Thanh Ảnh cặp lông mày giãn ra, sắc diện thoáng vẻ mừng vui, bèn hỏi chuyện hồi nhỏ, Lục Tiệm sinh sống ra sao, bà hỏi thật cặn kẽ, không sót một chi tiết nào, khi nghe Lục Tiệm kể chuyện Diêu Tình, Thương Thanh Ảnh chợt trầm tư một hồi, rồi sau đó bảo: "Cô nương đó thật khác thường, lúc Tú nhi đòi lấy cô, lúc đầu ta thực tình chẳng tán thành chút nào, Sau, vì hắn theo van xin dữ quá, ta đành chiều ý hắn. Ta đâu có ngờ giữa con và cô ta lại uyên nguyên sâu xa đến thế, rồi con đã phải đến tận cửa quấy phá hôn lễ." Bà nói xong, đưa tay dịu dàng vuốt ve trên gò má Lục Tiệm, âu yếm hỏi: "Hôm qua, trong lúc bối rối, ta đã vả con mấy cái tát, giờ con có còn thấy đau không?"

Lục Tiệm từ bé lênh đênh cô khổ, chưa từng được hưởng mùi vị từ ái của một người mẹ, mỗi lần gã nhìn thấy trẻ con người ta đựợc mẹ chiều chuộng, sủng ái, trong lòng gã thèm thuồng biết bao, lúc bấy giờ, đột nhiên lại có được một bà mẹ, đối xử với gã cực kỳ hiền dịu, êm ái, tư vị hiếm có trên đời! Được đôi tay mềm mại của bà bà ve vuốt vào gò má, trong lòng gã ấm áp lạ thường, nhưng lại có phần mắc cỡ, chần chừ hồi lâu, rồi mới nói: "Đánh vào gò má, không đau đớn gì, nhưng thấy trong lòng thật tan nát!"

Thương Thanh Ảnh nghe thế, nấc lên, rồi nước mắt bà lại đổ ra, ròng ròng chảy xuống giàn giụa gò má, bà choàng cánh tay ôm chầm vào Lục Tiệm, khóc nức nở. Lục Tiệm không ngờ vô ý đã làm buồn lòng mẹ, bị bà ôm chầm lấy, gã nhất thời nhớ lại thân thế, cũng đổ nước mắt như mưa.

Giữa lúc ấy, chợt nghe một tràng cười rộ, chính là Lục Đại Hải đang đến, hai mẹ con bèn buông nhau ra. Lục Đại Hải bước vào phòng, nhìn tình cảnh hai người, cũng hiểu phần nào, bèn nói: "Trầm phu nhân, bà vừa trải qua một cơn phong ba bão táp to lớn, bà cứ thong thả, từ từ lấy lại sức khoẻ, từ từ bình tĩnh trở lại!" Thương Thanh Ảnh gật đầu, thưa: "Hai mẹ con tôi còn được tái hợp, hoàn toàn nhờ vào công đức của lão nhân gia đã ban, xin lão nhân gia nhận cho một lạy này của thiếp thân.". Nói xong, bà quỳ xuống, Lục Đại Hải vội vàng đưa tay ra ngăn bà, đáp: "Không dám! Không dám!", rồi lão tiếp: "Bây giờ, Tiệm nhi đã trở về nhận tổ tông, lão đầu tử ta như thế đã xong phần việc của mình rồi, từ giờ trở đi, Tiệm nhi hãy đổi qua họ Trầm nhé!"

Thương Thanh Ảnh lắc đầu, đáp: "Không được! Tiệm nhi vẫn cứ theo họ Lục, ngày sau lấy vợ đẻ con, nếu sinh được hai con trai, sẽ cho một đứa theo họ Trầm kế thừa hương hoả Trầm gia, một đứa cho theo họ Lục, nối dòng nối dõi cho Lục gia, Và còn hơn thế nữa, thiếp thân cũng xin bái lão nhân gia làm dưỡng phụ, xin được gọi một tiếng gia gia, nguyện suốt đời phụng thị!"

Bà nói xong, quỳ lạy một lạy, Lục Tiệm cũng quỳ xuống theo bên cạnh. Lục Đại Hải tay chân bối rối, luôn miệng từ chối, nhưng hai mẹ con Thương Thanh Ảnh nhất quyết không đổi ý, Lục Đại Hải nói không lại hai người, cuối cùng đành đứng chắp tay, nhận của bà Thương Thanh Ảnh ba lạy. Lão tuy ngoài miệng hãy còn chối từ, nhưng trong lòng cực kỳ hoan hỉ, từ lâu lão đã tự cho mình là một người già quạnh hiu, sẽ mang cuộc sống cơ cực, khổ sở cô độc cho đến chết, giờ đây đổi đời, rõ ràng trời xanh kia cuối cùng cũng có mắt, càng nghĩ, trong tim lão càng rộn ràng một niềm hoan lạc, miệng lão nở nụ cười rộng đến tận mang tai!

Được tin Trầm Chu Hư qua đời, từ Hồ Tôn Hiến trở xuống, ai nấy đều bất ngờ, cùng rủ nhau đến phúng điếu. Thương Thanh Ảnh cố chịu đựng các nghi lễ tang ma, ngoài mặt giữ vẻ dịu dàng, nhưng nội tâm kiên cường, không giống đa số quả phụ thường tình, bà vận áo sô, vấn khăn tang, luôn luôn đoan trang, nhã nhặn đón tiếp khách phúng điếu, không chút thất thố. Khách có hỏi đến Trầm Tú, bà thoái thác rằng gã từ khi bị Trầm Chu Hư trách phạt, đã bỏ nhà ra đi, các quan khách dự hôn lễ ngày hôm qua thảy đều mục kích sự việc. Nghe bà giải thích như vậy, chẳng một ai dám đặt điều nghi ngờ!

Thưở ông còn sống, Trầm Chu Hư có rất nhiều kẻ thù, Lục Tiệm sắp đặt bọn kiếp nô âm thầm canh gác, cảnh giới, bảo đảm an toàn từ giấc trưa đến tối khuya, không xảy ra sự cố gì. Số đông chúng đệ tử Thiên Bộ lục tục kéo đến, đều được Yến Vị Quy tiếp đón, hướng dẫn vào bái kiến Lục Tiệm. Chúng đệ tử đều hiểu bốn luật về thiên kiếp, biết rõ điều luật số bốn "Hữu vô ", chúng thấy Lục Tiệm đã thu phục được đủ sáu đại kiếp nô, gã rõ ràng là con đẻ của Trầm Chu Hư chẳng sai, rồi lại biết gã là truyền nhân của Kim Cương môn, mình mang tuyệt nghệ thần thông, gã làm Bộ chủ, không ai dám dị nghị gì.

Dẫu trong lòng Lục Tiệm không muốn làm Bộ chủ, nhưng theo lời bàn của Mạc Ất, trước mắt, Trầm Chu Hư vừa qua đời, môn hạ Thiên Bộ số lượng đông đảo, không có người làm chủ tất sẽ không xong. Nếu Lục Tiệm không khứng nhận làm Bộ chủ, thể nào đám môn hạ cũng sẽ giở trò đấu đá lẫn nhau để đoạt chức đó, sẽ gây tử thương không ít. Bất đắc dĩ mà Lục Tiệm phải đứng ra đảm nhiệm chức vụ đó, gã cố chường mặt mo ra cho đám đệ tử Thiên Bộ đến bái kiến, thâm tâm chỉ răm rắp trông cho mau qua cơn sóng gió này, gã sẽ sớm tìm cách lập Bộ chủ khác.

Mạc Ất thay Lục Tiệm trù liệu, chỉ cho những đệ tử mang đai kim ngân hàng nhị phẩm được ở lại trang cư tang, còn các đệ tử kia thì điều động đi truyền báo tin tức về cái chết cũng như người kế thừa của Trầm Chu Hư.

Vào lúc hạ huyệt, chợt có một tên đệ tử đến báo tin thư phòng bị trộm đột nhập. Lục Tiệm đến thư phòng, thấy mật thất đã bị phá mở toang hoang, cái hốc bí mật cũng bị mở bung ra, sổ sách vất bừa bãi trên khắp sàn nhà. Mạc Tiếu kiểm soát kỹ lưỡng, thấy không mất quyển nào, danh sách môn đệ cũng không bị động chạm tới, gã bèn bảo, thật nguy hiểm, còn may mà hôm qua Bộ chủ đã đốt đi các ghi chép của lão chủ nhân. Gã liền lập tức triệu tập chúng đệ tử, mở cuộc điều tra truy tầm kẻ trộm. Một tên đệ tử đeo đai bạc thưa: "Tiểu nhân đang tuần phòng mé nam, nghe tiếng động trên đầu, ngửng trông thì thấy một thân ảnh vượt tường chạy trốn, tiểu nhân đuổi một quãng, nhưng không theo kịp, nhìn hình dạng thì dường như là một nữ tử". "Nữ tử?", Mạc Ất bất giác chau mày, Lục Tiệm cũng dựa theo lời khai, đoán được đôi ba phần, nghĩ đến thân hình yểu điệu của nữ nhân, chợt tâm tư gã bị khuấy động một chút, gã suy nghĩ một chặp, rồi nói: "Chuyện xảy ra như vậy rồi, thôi đừng truy cứu nữa làm gì. Cái quyển sổ danh sách, bây giờ ta tạm giữ lấy", ròi gã quay sang hỏi Mạc Ất: "Trầm tiên sinh cũng là một thủ lĩnh Tây Thành, sao lúc ông ấy mất, chẳng thấy người các bộ của Tây Thành đến phúng điếu?"

Mạc Ất đáp: "Lão chủ nhân là tâm phúc của Vạn Thành chủ, ngoài Thiên Bộ, các bộ kia đều thù và sợ Vạn Thành chủ, tất cũng chẳng ưa gì lão chủ nhân. Chuyện họ không đến phúng điếu, cũng đã có đoán trước được rồi". Nói đến đấy, có một đệ tử vào chắp tay thi lễ, rồi thưa: "Có một người xưng tên Ngư Truyện, nói là có việc quan trọng cần thông báo Bộ chủ". Đang lúc gã lo lắng cho Cốc Chẩn, Lục Tiệm nghe thế, vui mừng khôn xiết, chạy ào ra đàng nhà trước. Gã nhìn thấy một người mặc áo xám đứng đấy, chính là Ngư Truyện. Hai người chắp tay chào nhau xong, Lục Tiệm liền hỏi: "Ngư huynh, huynh có tin tức gì của Cốc Chẩn không?" Ngư Truyền đáp: "Tiểu nạp đến đây chính là do Cốc gia nhờ cậy, mời ông đi cùng ta vào thành gặp y." Lục Tiệm gật đầu đồng ý, phân phối mọi việc trong trang cho Mạc Ất xử lý, rồi gã theo Ngư Truyền nhập thành. Vào đến thành Nam Kinh, trời đã khuya, đường phố vắng tanh, không mấy bộ hành qua lại. Ngư Truyện dẫn Lục Tiệm đi quanh co qua bảy tám ngã tư, vào đến một đường hẻm con con, thấy một tửu quán nhỏ còn mở cửa, dưới ánh đèn thấp thoáng có bóng người đang ngồi uống rượu say sưa bên trong.

Chỉ thấy Cốc Chẩn khăn đội đầu nghiêng lệch, vắt xuống ngang trường bào, trước mặt là bảy tám nậm rượu, mình xiêu xiêu vẹo vẹo như mèo ướt, đang nốc rượu hết bát nọ đến bát kia.

Từ xa, nhác thấy y như vậy, Lục Tiệm vốn câu nệ lễ tiết, gã hơi nực trong lòng, đứng ngẩn người một lúc, nhìn lại thì Ngư Truyện đã sớm biến mất tự hồi nào. Lục Tiệm buông một tiếng thở dài, tiến đến ngồi nơi trước mặt Cốc Chẩn. Nhìn thấy gã, Cốc Chẩn trợn mắt, hé miệng cười nhăn nhó, rót ra một bát rượu, đưa cho Lục Tiệm, cười cười: "Ngươi đã đến rồi đấy ư? Ngồi xuống đây tiếp ta vài chén rượu!"

Lục Tiệm nâng bát lên uống, rượu vưà vào đến miệng, hơi rượu đã xông nức lên, trong lòng Lục Tiệm chợt quặn lên, bảo: "Cốc Chẩn, đừng uống nữa, ngươi say quá rồi"

Cốc Chẩn cười ha hả, đáp: "Đủ rồi! Tối nay, lão tử phải uống cho tan tành cái kinh thành Nam Kinh này!" Rồi y lườm Lục Tiệm một cái, giọng lè nhè: "Ngươi đừng có mà khuyên bảo ta, đừng có mà ngăn cản ta, ta đi tè cho một phát, là cuốn sạch tiêu tan đi mấy cái lời khuyên can của ngươi luôn á!"

Lục Tiệm bất giác trầm ngâm. Cốc Chẩn uống cạn bát rượu xong, ngẩng đầu nhìn vầng trăng vừa mọc đàng đông, dáng cong cong như móc câu, đang vén mây mù hiện ra lửng lơ giữa trời, man mác một nét thê lương lạnh lẽo.

"Còn sống nhăn thật ra cũng sướng!". Cốc Chẩn chép miệng, say sưa nói: "Ngươi trông kia, vầng trăng cong cong ở đấy, mây trôi bềnh bồng trên ấy, gió nhẹ lành lạnh đấy, rượu nồng nàn đây, nếu chết đi, làm sao mà cảm được những cái đó, thành ra, còn sống sót đuợc là tốt lắm đa. ngươi nhăn mặt nhíu mày làm gì

'Nhân sinh đắc ý tu tận hoan'

(TươngTiến Tửu - thơ Lý Bạch)

Nhưng có khi gia gia ta đã không hiểu lẽ đó! Ông suốt đời cực nhọc, cứ mải miết đi kiếm chuyện, mua dây buộc mình, mua tội nợ, rước vào mình toàn mệt với mỏi, ông biết rõ lão Trầm què bầy mưu tính kế hại ông, vậy mà còn đem dâng sinh mạng cho nó! Ngươi nói thử xem ông ấy khờ hay không khờ? Ui chao... nhìn cái bản mặt ngươi kìa, ta đây còn chưa khóc, sao ngươi lại khóc? Rồi lại còn cô ả cầm cá khờ khạo kia nữa kia, cô ả cứ suốt đời đeo con bà nó cái nhọc mệt (Ta đang nói về Diệu Diệu cuả ta đấy!). Nhìn xem tất thảy những chuyện đã qua kia, người bị đánh đập là ta, người bị chửi rủa là ta thì đã sao, ta đây đều chẳng thèm kể số, việc gì đến ả ta mà lại đi băn khoăn hộ? Nhìn lại mấy chuyện đời đã qua đó, cũng giống như ních rượu vô cho đầy một bụng, rồi tè một phát là xong hết cả, ngươi thấy đúng hay không đúng nào? Nếu nếu chỉ uống rồi mà không tè nó ra, chết ngắc sao? Còn nhỏ Bình nhi nữa! Nó đúng là thật ngốc, nó say mê ta, ta cũng biết, nó làm gì mà cứ như phát điên phát cuồng lên ấy, còn nhỏ xí, mà đã cuồng cuồng điên điên vậy, mai mốt ai thèm ghé mắt tới nó? Nó cứ muốn lằng nhằng theo ta cả đời, lần này xem chừng nhỏ đó đã được như nguyện uớc rồi! Bất kể nói gì, cứ còn sống là tốt thôi, còn được nhìn ánh trăng trên trời, còn được nốc rượu ngon, còn có gió này, thổi mát mẻ làm sao đâu, cứ còn sống là được rồi. Đại ca, đại ca thấy có phải thế không?"

Gã nói đến đấy, đặt chén rượu xuống bàn, đưa tay nhẹ giụi mắt, khi gã bỏ tay ra, đôi tròng mắt mang màu đỏ ửng. Lòng Lục Tiệm xót xa, không biết phát tiết vào đâu, bèn đưa tay áo chùi giọt lệ nơi đuôi kẽ mắt, nâng chén rượu lên, buồn bã nhắp xuống từng ngụm lớn.

Rồi hai người lặng yên, chú một chén, anh một chén, uống mãi cho đến canh tư, tiếng mõ cầm canh khua lốc cốc, Cốc Chẩn nâng chén lên định uống, chợt chén rượu nghiêng sang một bên, rồi rơi thốc xuống mặt bàn. Gã đã say quá lắm rồi!

Lục Tiệm thở dài, gọi tính tiền, xốc Cốc Chẩn lên lưng, lẩm nhẩm: "Thương Ba hạng!" (Ngõ hẻm Thương Ba), rồi giống như người men theo mấy bậc thang đẽo vào đá để xuống núi, gã lần mò đi hết con hẻm ra đến đường phố lớn.

Con phố dài trước mặt vắng lạnh, ánh trăng âm thầm, một toán tuần canh in bóng hình mờ mờ đen đen, tiếng mõ cầm canh từ nơi đầu vọng gác tường thành xa xa theo làn gió vọng đến, vọng đến. Vài gã bợm rượu say khướt bá vai bá cổ nhau, giậm chân vừa đi vừa ca hát, tiếng ca đứt đoạn, nghe chẳng rõ tiếng nào vào tiếng nào. Tiếng mõ cầm canh từ xa vọng lại, rồi dần dà loang đi, trên con phố dài, lại cảm giác hoang vắng, dù đây là nơi kinh thành nhiều nhà nhiều cửa, Lục Tiệm dường như đang dấn bước nơi vùng hoang dã ngoài xa xa kia, gã cảm thấy cô độc tịch liêu, có phần thê lương.

"Gia gia... " từ trên lưng, Cốc Chẩn chợt lè nhè: "Gia gia chẳng chịu ta, má má cũng chẳng chịu ta, Diệu Diệu cũng chẳng chịu ta, sư phụ... sư phụ lại là đại cừu nhân, đại ca, ta chẳng còn có ai hết, ta chỉ còn có mình đại ca thôi!". Nghe y nói dứt câu đó, đầu vai Lục Tiệm chợt thấy ươn ướt, thấm dần vào thân cái lành lạnh của những giọt nước mắt, vụt một cái, Lục Tiệm cảm giác khoé mắt cay xè, lúc đi đến cuối đường, nước mắt y đã không ngừng chảy xuống ròng ròng.

Về đến ngõ "Thương Ba", Lục Tiệm đập mạnh thanh gõ cửa, Ngư Truyện bước ra, đưa hai người vào phòng trong. Lục Tiệm xin một bát thang nóng cho Cốc Chẩn, rửa mày mặt, thay quần áo sạch sẽ, rồi đặt gã nằm xuống giường, lại sợ gã ban đêm thức giấc ói mửa, bèn xin Ngư Truyện cho kê thêm một cái chõng nhỏ bên cạnh giường, LụcTiệm cũngnhắm mắt tìm giấc ngủ.

Ngủ được một giấc, chợt có ai lay động vào thân mình, Lục Tiệm nhỏm ngồi lên, thấy Cốc Chẩn đang tỉnh táo ngồi cạnh giường, đôi mắt sáng như sao, thấp thoáng nét cười.

Lục Tiệm hỏi: "Sao ngươi thức dậy làm gì?". Cốc Chẩn cười cười, "Cũng đã đánh được một giấc rồi!", gã đứng dậy đi ra mở hai cánh cửa sổ, bên ngoài tiếng chim ríu rít, lá trúc xanh mướt, đâm tua tủa như những ngọn tên hằn lên nền trời mây trắng, cảnh sắc nom ngoạn mục, gây thoải mái trong lòng.

Lục Tiệm cũng bước đến kề vai đứng tại song cửa. Ánh mắt chuyển từ mấy ngọn trúc lên khoảng không trên cao, Lục Tiệm chợt nói: "Cốc Chẩn, ta xin lỗi... " Cốc Chẩn ngạc nhiên hỏi lại: "Xin lỗi cái gì?". Lục Tiệm nói, bất kể ra sao, Trầm Chu Hư cũng là cha ruột sinh ra ta, ông ấy hại chết Cốc đảo vương, ta...

Cốc Chẩn khoát tay, cười rằng: "Ta uống một trận thật say, chuyện cũ đều quên ráo cả rồi. Lúc ban sơ có đau lòng thật đấy, nhưng nghĩ cho kỹ, người còn sống ở lại không nên để người đã chết theo đuổi làm mình mỏi mệt, đừng để cho chuyện ngày qua đến làm hư hỏng đi ngày hôm nay. Đời người, trăm năm, rồi trăm năm nữa, người sống ngày hôm nay có còn sống đến lúc ấy không?"

Thấy y thông thoáng như vậy, Lục Tiệm có hơi bị bất ngờ, im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Ngươi thật sự không tính đến chuyện trả thù cho cha ngươi ư?". Cốc Chẩn đáp: "Trầm Chu Hư đã chết rồi, ta báo thù vào đâu bây giờ? Trừ phi, đời bố đi vay, đời con trả nợ!"