Thương Hải Hồ Điệp

Chương 7




Lòng, bỗng nhiên chùng xuống. Cố Tích Triều nhận ra mình đã lọt vào một cái bẫy sớm được sắp đặt hoàn hảo.

Ngay từ đầu đã sai! Kẻ địch cố tình dẫn dụ mình, bọn chúng chẳng những muốn mạng của Thích Thiếu Thương, còn muốn mạng của Cố Tích Triều y.

Vừa phát hiện nguy hiểm liền lập tức hành động. Thu kiếm, phất áo, tung người bay lên. Tay áo rộng phấp phới phóng ra hai thanh Thần Khốc tiểu phủ, mưa to gió lớn, lá cây rào rạc, không kịp xoay người, bỏ mặc Đường Mị, thân hình y như một con chim xanh bay vút lên trời. Sau lưng truyền đến một trận kim thiết giao kích cùng tiếng thét ngắn ngủi hãi hùng của Đường Mị, mà loại âm thanh khiến da đầu tê dại kia lại đuổi tới, thoáng chốc đã cận kề sau lưng, sát khí dày đặc ập đến bức cho Cố Tích Triều lạnh cả xương sống.

Chân điểm thân cây, Cố Tích Triều giữa không trung dùng một thức Tô Tần Bối Kiếm lấy cứng đối cứng. Vật sau lưng va vào sống kiếm Tinh Ngân phát ra tiếng vang giòn giã, Cố Tích Triều chợt thấy hổ khẩu tê rần (chỗ kẽ tay ngón cái và ngón trỏ), lồng ngực huyết khí như nghịch lưu, bả vai trái cũng hơi nhói.

—— Lực đạo thật lớn! Trong lòng tự biết không địch nổi, Cố Tích Triều dưới chân cũng không dừng lại, y muốn phi lên cao thoát khỏi khu rừng này, nào ngờ trên ngọn cây đột nhiên gieo xuống một mảng kim quang. Cố Tích Triều lúc này lực cũ đã cạn, lực mới chưa sinh, dưới chân không chỗ mượn lực, không môn bại lộ.

Thế nào là sống chết trong khoảnh khắc? Chính là tình hình hiện tại của Cố Tích Triều.

Thanh sam rơi xuống, như một con bướm bị gãy cánh, đọa lạc phàm trần.

Mất thăng bằng, Cố Tích Triều thẳng tắp ngã ngửa, nhưng ngay sát na kim quang sắp chụp lấy y, thân thể y dán sát mặt đất trườn ra như một con cá. Kim quang vồ hụt, rơi xuống đất, là một tấm lưới lớn sáng chói như vàng. Tấm lưới trượt mục tiêu, chớp mắt liền chui vào lòng đất, vô tung vô tích. Âm thanh cực đại truy kích sát gót cũng đồng thời biến mất, đến đi vội vã. Bốn bề trở về tĩnh lặng, nếu không phải hổ khẩu nứt toác cùng cảm giác tê dại không ngừng lan tỏa trên vai trái, Cố Tích Triều thật sự ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Một tiếng ho khẽ bật ra khỏi cánh môi thất sắc, vỡ vụn trong mưa.

Chống Tinh Ngân kiếm miễn cưỡng đứng dậy, Cố Tích Triều sắc mặt trắng bệch như tuyết, nhãn thần hàn lãnh nhưng đã ngưng tụ như sương. Một phen giao chiến trong tích tắc, y không thấy kẻ địch, thậm chí chưa kịp thấy ám khí đánh lén đã bị thương, đây là lần đầu tiên. Nếu đối phương tiếp tục truy đuổi, Cố Tích Triều không biết mình có thoát được hay không.

—— Đột kích rồi đột ngừng, kẻ địch rốt cuộc có mục đích gì?

Phòng bị quan sát xung quanh, Cố Tích Triều lại thấy một cảnh tượng mà ngay cả chính y cũng kinh hoảng.

Đường Mị bị đóng trên cây.

Đóng nàng là Thần Khốc tiểu phủ ban nãy Cố Tích Triều tung ra ngăn địch. Lưỡi phủ mỏng mà bén xuyên qua thân thể cắm sâu vào thân cây, đóng chặt Đường Mị trên cây. Máu, ồ ạt tuôn ra khỏi miệng vết thương, hòa cùng nước mưa từ trước ngực chảy xuống, đọng thành vũng dưới chân nàng, nhưng nàng lại như không có cảm giác, nàng đang giãy dụa, hai tròng mắt sắp lòi ra ngoài hốc mắt, sắc mặt tím bầm dần biến đen, hai tay Đường Mị cố gắng kéo Tương ti đang từ từ cứa đến yết hầu nàng. Nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Tương ti sau khi cứa đứt bốn ngón tay của nàng, tiếp tục không nhanh không chậm trói buộc quanh cổ Đường Mị. Không còn nửa điểm yêu diễm mê người, Đường Mị lúc này trông chẳng khác gì lệ quỷ, điên cuồng giằng co với loại ám khí mà nàng từng tự hào kiêu ngạo. Nàng rít gào, thanh âm phát ra lại như rắn độc thè lưỡi, từng tiếng “ư ử” trong cơn mưa như trút nước càng đặc biệt quỷ dị.

Thốt nhiên, Đường Mị im lặng, con ngươi đã nhô khỏi hốc mắt đảo về phía Cố Tích Triều, nhãn thần tràn ngập sợ hãi cùng van xin. Cố Tích Triều biết, nàng đang cầu y cho nàng một cái chết thống khoái.

Mới vừa rồi còn là kẻ địch liều sống liều chết, giờ khắc này Cố Tích Triều nhìn Đường Mị, trong lòng chỉ có đồng cảm cùng vô hạn bi thương. Đây chính là kết quả của thân tại giang hồ, rốt cuộc sẽ có một ngày ngay cả cái chết cũng trở thành một loại khẩn nài xa xỉ.

Y rũ hàng my dài, khẽ nhắm mắt, lúc mở ra, Tinh Ngân mang theo vĩ quang đầy ám ảnh cắt đứt cổ Đường Mị.

“Cố – Tích – Triều!” Đằng sau có người gọi tên y, giọng nói quá đỗi quen thuộc.

Trong lòng vui mừng, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng. ——– Người kia cuối cùng cũng đến.

Xoay người, xuất hiện trước mắt không phải gương mặt cả trong mộng y cũng không quên được, mà là một đạo bạch quang. Đó là một thanh kiếm, là Nghịch Thủy Hàn thiết kim đoạn ngọc!

Lần theo tiếng kêu chạy tới, đợi Thích Thiếu Thương bước vào rừng, cảnh tượng nhìn đến trước tiên chính là Cố Tích Triều vung kiếm chặt đứt đầu Đường Mị.

Máu, phụt ra từ cổ Đường Mị, hòa vào mưa trong không trung hóa thành bức màn huyết vụ điêu linh che khuất tầm mắt Thích Thiếu Thương. Dường như lại chứng kiến cảnh tượng thảm khốc của các huynh đệ trong Liên Vân trại, lại nhìn thấy Cố Tích Triều hoành kiếm lạnh lùng, tàn nhẫn tuyệt tình!

——— Là kẻ này đã hủy Liên Vân trại! Là kẻ này đã giết huynh đệ ngươi! Có một giọng nói không ngừng thôi thúc trong đầu, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều xông thẳng lên não, vô pháp khắc chế oán hận tích tụ trong lòng đang kêu gọi mau chóng phát tiết, hắn gầm lên một tiếng, Nghịch Thủy Hàn đã chỉ ngay mi tâm Cố Tích Triều, tay cầm kiếm cũng run run không kiềm được.

“Thích Thiếu Thương, ngươi điên rồi sao?” Không ngờ Thích Thiếu Thương đột ngột ra tay với mình, cũng may y cước bộ linh hoạt, hiểm hiểm tránh được kiếm quang ập tới chính diện, Cố Tích Triều chỉ cảm thấy trên má một trận lạnh buốt. Kinh nghi nhìn lại, Thích Thiếu Thương trước mặt, hai mắt sung huyết, sắc mặt đỏ bừng, thần trí mê muội, mâu quang ngây trệ, rõ ràng là Khống Tâm thuật!

Nhíu mày, trong lòng thầm mắng một tiếng —— Thích Thiếu Thương, đồ bánh bao ngốc! Thân hình nhưng không dám chậm trễ, xoay người như bay, sát sao tránh khỏi mấy đòn công kích đoạt mạng của Thích Thiếu Thương, bụng lại quặn đau một trận.

Phân không rõ là mồ hôi lạnh hay nước mưa, trượt xuống hai bên má. Cố Tích Triều bị Nghịch Thùy Hàn ép đến liên tiếp thoái lui, chật vất chống chọi.

———— Còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ lưỡng bại câu thương! Thích Thiếu Thương nội lực không yếu, người thi thuật trong khoảng thời gian ngắn muốn hoàn toàn khống chế tâm trí hắn có lẽ cũng không dễ dàng, mình phải nhân lúc thuật chưa thâm căn, đánh thức hắn trước!

Tâm tự biến chuyển, Cố Tích Triều cao giọng quát: “..... Thích Thiếu Thương! Ngươi bị người ta thi thuật còn không hay biết?.... Tỉnh lại mau!.... Nhìn cho rõ ta là ai!” Nghịch Thủy Hàn gió cuốn mưa bay, đem thanh âm y đả phá tán loạn, thế công của Thích Thiếu Thương không giảm ngược lại tăng thêm.

“Cố Tích Triều, mối thù hủy sơn diệt trại, đời này không quên!” Một câu nghiến ra từ kẽ răng, như sấm sét giáng thẳng xuống đầu Cố Tích Triều.

Biết rõ Thích Thiếu Thương lúc này đang bị người khác khống chế tâm trí, Cố Tích Triều nghe xong vẫn toàn thân chấn động, trái tim đau đớn, vết thương sau lưng tựa hồ cũng nổi cơn bạo nộ, một trận hoa mắt choáng váng kéo tới khiến y thiếu chút nữa ngã quỵ.

———– Thì ra, hắn chưa bao giờ quên quá khứ, chưa bao giờ buông bỏ thù hận, cũng chưa bao giờ tha thứ cho ngươi! Bất luận ngươi có làm gì, ngươi và hắn vĩnh viễn không thể quay lại như lúc đầu!

Nụ cười khổ mới ngưng đọng bên môi, Nghịch Thủy Hàn đã xé toạc màn mưa, nháy mắt đâm tới. Nước mưa va trên mũi kiếm, lọt vào tai như một khúc ai điếu bi thương. Nước mưa phản chiếu kiếm quang trong mắt Thích Thiếu Thương, cặp mắt người kia như đang bốc lửa.

“Nếu có thể, cứ kết thúc vậy đi. Những gì nợ ngươi, ta dùng tính mạng trả cho ngươi, được chứ? Thích… Thiếu Thương…” Thầm thì tự nói, Cố Tích Triều nhìn thẳng Thích Thiếu Thương, ánh mắt mông lung như sương như khói.

Đột nhiên, keng một tiếng thanh thúy xuyên thấu màn mưa, Tinh Ngân từ góc xiên ló dạng, dùng khe hở giữa thân kiếm chế trụ lưỡi kiếm Nghịch Thủy Hàn, khiến nó tiến thối lưỡng nan, Cố Tích Triều không lùi mà tiến, như thiêu thân lao vào lửa bổ nhào về phía Thích Thiếu Thương.

“A!” Một tiếng kêu đau bật ra khỏi miệng, Thích Thiếu Thương sực tỉnh.

Trong sát na ngàn cân treo sợi tóc ấy, Cố Tích Triều liều mạng phốc tới hung hăng cắn một cái lên cổ Thích Thiếu Thương. Y dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp nhất cũng nguy hiểm nhất để phá giải Khống Tâm thuật.

Cơn đau kịch liệt bên cổ ập tới, như bừng tỉnh khỏi ác mộng, Thích Thiếu Thương nhất thời mờ mịt. Đợi hắn hoàn hồn mang máng nhớ lại chuyện gì xảy ra, hắn cùng Cố Tích Triều đã ngã sấp đè lên nhau.

Vùi đầu bên cổ y, hơi thở ấm áp của người kia phả lên mặt hắn, khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy một trận nóng rực, sắc mặt đỏ ửng càng đỏ thấu như cua luộc. Tay giơ giữa lưng chừng, nửa buổi mới luống cuống gọi: “Cố..... Cố Tích Triều, ngươi đứng dậy đi!”

“Hắn e rằng không dậy nổi nữa.” Một thanh âm từ đỉnh đầu truyền xuống, bạch y thiếu niên ngồi xổm trước mặt Thích Thiếu Thương nhìn bọn họ, biểu tình nhịn cười trên mặt khiến Thích Thiếu Thương có xung động muốn đánh người.