Thương Hải Hồ Điệp

Chương 16




nhưng ngay khi chạm đến gò má nóng bừng của Cố Tích Triều, hai chân hắn lảo đảo, ngã xuống bên đống lửa, mà Cố Tích Triều chưa kịp phản ứng cũng rất vô tội bị hắn đè dưới thân.

——

Kỳ Đình tửu quán.

Thích Thiếu Thương chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó còn có thể trở lại nơi này, tái ngộ đại mạc cát vàng, tà dương màu máu. Hơn nữa còn là cùng với chàng thư sinh tuấn tú mà hắn mới gặp liền khen y khí vũ bất phàm.

Mệt nhọc suốt đêm, hai người thiếp đi trên lưng ngựa, không ngờ bảo mã tùy cương rời xa đường lớn lạc đến tận đây.

“Tới đâu hay tới đó, có lẽ là ý trời.” Thong thả bước sang bên cạnh Thích Thiếu Thương, trên mặt Cố Tích Triều mang nụ cười nhàn nhạt không rõ ý vị.

Là ý trời chăng? Đây là nơi họ lần đầu quen biết, nhưng cũng là nơi bắt nguồn mọi âm mưu. Chuyện cũ như lông hồng nổi lên trên biển lòng, ký ức cũng ùa về đoạn quá khứ kinh tâm động phách không chịu mai một. Thích Thiếu Thương không khỏi cảm khái.

Kỳ Đình vẫn là Kỳ Đình của trước kia, nhưng tửu quán đã không còn tồn tại. Bốn bức tường sụp đổ, trong viện chỉ còn một đống gỗ mục gần như bị cát vàng vùi lấp, đại mạc gió tây, càng thêm thê lương dưới mây chiều như lửa.

‘Phách’ một tiếng, Thích Thiếu Thương hoàn hồn, chỉ thấy Cố Tích Triều đang từ trong một mảnh phế tích rút ra vài tấm ván gỗ coi như hoàn chỉnh vứt trên mặt đất.

“Ngươi làm gì vậy?” Thích Thiếu Thương khó hiểu hỏi.

“Đại mạc ban đêm gió lạnh như đao, không tìm mấy tấm ván gỗ xây tạm một cái lán chắn gió, đến khuya nhất định sẽ chết cóng.” Cố Tích Triều miệng nói nhưng tay không ngừng, khổ nỗi tấm ván cỡ lớn kia bị đè quá chặt kéo mãi vẫn không ra. Thấy Thích Thiếu Thương ôm kiếm thảnh thơi đứng một bên, Cố Tích Triều nhíu mày bất mãn: “Ta nói đại đương gia, bây giờ không phải lúc chống nạnh làm chưởng quầy, còn không qua giúp một tay?” Tóc quăn vương trên má, ánh nắng chiều chiếu vào nửa bên mặt căng mịn của y, khiến đường nét mắt mày nhu hòa đi giữa một vầng hồng quang diễm lệ, mà thần tình y vẫn khăng khăng khiêu khích châm chọc. Hệt như năm đó tại Kỳ Đình, y bưng cá đến bàn hắn, đáp lại lời khen của hắn bằng một câu ‘anh hùng khí khái’.

Thích Thiếu Thương khóe miệng câu lên, cao dần cao dần, cho đến khi hai bên má xuất hiện lúm đồng tiền thật sâu.

———- Đây mới là Cố Tích Triều! Chàng thư sinh nghèo nhưng tuấn nhã phi phàm, lãnh ngạo cô khiết.

“Chúng ta phải qua đêm ở đây thật sao?” Tuy cái lán đã dựng xong, Thích Thiếu Thương vẫn nhịn không được hỏi lại lần nữa.

“Nơi này hẻo lánh cách xa đại đạo, đám người Địch Phi Kinh sẽ không nghĩ đến chúng ta dừng chân tại đây, cắt đuôi bọn chúng, chúng ta bớt được rất nhiều phiền phức. Huống hồ, ngươi cũng nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi tịnh dưỡng.”

——— Có học thức quả nhiên cẩn thận tỉ mỉ, giỏi hiểu ý người! Trong lòng ấm áp, Thích Thiếu Thương còn chưa kịp cảm khái ra miệng, một cái đánh lửa đã bay tới trước mặt, kèm theo nửa câu sau của Cố Tích Triều: “Ngươi mà gục ngã, sẽ không còn ai đối phó Địch Phi Kinh, ta không muốn chết trong tay hắn.”

Dở khóc dở cười. Từ khi gặp Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương đời này đã định phải se duyên với rắc rối.

“Ngươi nhóm lửa, ta đi tìm xem có gì ăn không.” Cố Tích Triều phân công, đoạn xoay người về hướng đống phế tích, nhưng lúc nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của Thích Thiếu Thương, khóe miệng lại âm thầm cong thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Ngay cả chuột cũng đói đến dọn nhà, đống phế tích kia đương nhiên không có gì ăn được. Cố Tích Triều nói vậy đơn giản là mượn cớ đi rà soát chỗ này một lần nữa, hy vọng sẽ tìm thấy vật mà y hằng tâm tâm niệm niệm. Hai năm trước một đêm đối ẩm hàn huyên, ký ức khắc sâu không chỉ có một mình Thích Thiếu Thương.

Nương theo ánh hoàng hôn yếu ớt, Cố Tích Triều rốt cục từ trong đống vụn gỗ tìm được nó —- cây đàn tam huyền của Thích Thiếu Thương. Hai mắt sáng lên, y vội vàng vươn tay cầm lấy, nụ cười còn chưa kịp nở rộ trên môi một khắc sau đã ngưng đọng. Cố Tích Triều nhìn thân đàn trong tay mình gãy rời từng khúc từng khúc rơi trong gió, thoáng chốc bị gió tây cuốn bay mất dạng, nhất thời thẫn thờ.

Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ là kết quả như vậy.

Hai năm, hóa ra chỉ cần hai năm ngắn ngủi, là có thể dễ dàng phá hủy một vài thứ, hóa ra có một số sự vật căn bản không kham nổi thời gian, như cây đàn này, trải qua nắng gió sương, cuối cùng gỗ cũng thành tro, để lại dây đàn trơ trọi.

Không có biểu cảm, Cố Tích Triều đến cười khổ cũng tự thấy kiệt sức.

“Lửa sắp tắt rồi, Cố công tử định ngủ chung với phế tích sao?”

Giọng nói sang sảng của Thích Thiếu Thương đột nhiên vang lên, Cố Tích Triều giật mình xoay người, đối diện một đôi mắt còn tỏ tường hơn cả ánh trăng mới mọc.

Khoảnh khắc đàn vỡ vụn trong tay Cố Tích Triều, oán khí trong lòng Thích Thiếu Thương cũng tan thành mây khói. Người nọ từ mừng đến kinh, từ kinh đến bi, bao biến hóa trong thần tình của y, hắn đều thu hết vào đáy mắt.

Còn sai lầm gì không thể tha thứ? Còn thù hận gì không thể hóa giải? Còn tình cảm gì không dám thổ lộ? Cõi lòng, cũng quặn đau khi Cố Tích Triều xưa nay bất động thanh sắc lại vì một cây đàn mà kinh hỉ, kinh ngạc, bi thương đều viết lên mặt.

“… Đại đương gia?” Hiển nhiên không hề phát giác Thích Thiếu Thương đã đứng bên đống phế tích từ lâu, Cố Tích Triều sửng sốt, hoảng loạn giấu sợi dây đàn đang cầm trong tay vào tay áo.

Thích Thiếu Thương vờ như không thấy, giơ lên túi nước và túi lương khô, cười nói: “Biết ngay là ngươi không tìm được gì để ăn, cũng may ta có chuẩn bị sẵn.”

Lửa đang mạnh, trên giá nướng nửa cái đùi cừu sắp chín.

“Ở đâu ra đùi cừu vậy?” Cố Tích Triều ngạc nhiên hỏi.

“Long cô nương chuẩn bị cho chúng ta.”

“Long Tập Phong? Nàng ta cư nhiên chuẩn bị sẵn đùi cừu với lương khô cho mục tiêu ám sát?” Thông minh như Cố Tích Triều nghe xong lời này cũng có chút mờ mịt.

Thích Thiếu Thương giảo hoạt chớp chớp mắt, cười nói: “Trước khi lên Quỷ Sơn, ta đã tháo cỗ xe ngựa Long Tập Phong gởi lại tại khách điếm, giữ một con ngựa để cưỡi, còn một con với cỗ xe đem bán cho chủ quán, đổi lấy đồ ăn và y phục. Tính ra mấy thứ này có được đều là nhờ xe ngựa của Long Tập Phong, đương nhiên coi như Long cô nương chuẩn bị cho chúng ta.” Thích Thiếu Thương vừa nói vừa mở một túi đồ, lấy ra một chiếc áo choàng lông dày khoác lên người Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều đầu tiên trợn tròn mắt, tỉnh ngộ lại không khỏi bật cười: “Ngươi….. cư nhiên bán xe ngựa của Long Tập Phong?! Không ngờ đại đương gia, Thích Thiếu Thương cũng làm ra loại chuyện này!”

Thích Thiếu Thương biện bạch: “Nói thế là sao? Đây rõ ràng là tài trí hơn người! Ta làm như vậy không chỉ có thể đảm bảo chúng ta dọc đường không lo cơm áo mà còn làm lỡ hành trình của nàng, há chẳng phải mưu kế nhất cử lưỡng tiện?”

“Phải phải phải..... Đại đương gia quả là tài trí hơn người! Năm xưa Cố mỗ đích thực đã xem thường ngươi. Bất quá, đại đương gia có biết tấm thảm Ba Tư lót trong xe của Long Tập Phong cũng đủ mua nguyên căn khách điếm đó, ngươi lại chỉ đổi lấy chút quà vặt, suy cho cùng vẫn lỗ nặng.”

“Dù sao cũng là đồ của người khác, coi như cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo đi.” Quay đùi cừu trên giá nướng, Thích Thiếu Thương mỉm cười nhìn Cố Tích Triều vì câu nói cũng mình mà giãn hai hàng mày, quét đi vẻ u sầu ban nãy, trong mắt tràn ngập tình cảm ấm áp.

“Đêm nay nếu có thêm một vò Pháo đả đăng không pha nước nữa thì đúng như thêu hoa trên gấm rồi.” Cố Tích Triều còn chưa dứt lời, Thích Thiếu Thương đưa túi nước trong tay tới trước mắt y, “Nếm thử đi.”

“Ta nói là rượu, không phải nước.” Cố Tích Triều nhấn mạnh.

Nhe hàm răng trắng đều tăm, Thích Thiếu Thương cười đến đắc ý: “Hóa ra Thất Lược công tử trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, trung hiểu nhân hòa lại không biết nam nhi đại mạc trên lưng ngựa chỉ mang rượu không mang nước sao? Rượu này mua ở khách điếm trấn Bố Y, tuy không phải Pháo đả đăng, nhưng mùi vị cũng đủ bốc.”

Cố Tích Triều không tin trên đời này có loại rượu nào nồng hơn cả Pháo đả đăng, bèn cầm lấy, ừng ực một hớp, liền bị sặc đến ho khan không ngừng. Rượu xuống cổ hừng hực như than hồng, một đường đốt cháy đến dạ dày, nháy mắt sưởi ấm toàn thân, hơi rượu lại như một luồng chân khí hung hãn xông lên não, mãi đến khi phát tán hết mới chịu bỏ qua.

“Quả nhiên đủ mạnh!” Cố Tích Triều tấm tắc một tiếng.

“So với Pháo đả đăng thì sao?”

“Rượu đó một hớp liền đầu đầy yên hà liệt hỏa, rượu này một ngụm chỉ cảm thấy khí phách hiên ngang, khí thế hào hùng.”

“Cho nên nó mới mang tên ‘Anh hùng ẩm’. Anh hùng trượng kiếm hành thiên hạ, không để thế gian có bi ca!”

“Hay cho một ‘Anh hùng ẩm’ hun đúc can trường! Rượu ngon!”

Cố Tích Triều khen xong lại uống tiếp hai hớp, ném trả cho Thích Thiếu Thương, hai người ném qua ném lại đem một túi ‘Anh hùng ẩm’ uống sạch sẽ.

Gió đêm nổi lên, cảm giác say chếnh choáng, Thích Thiếu Thương rút Nghịch Thủy Hàn gõ kiếm cất tiếng hát: “Hảo nam nhi, tung hoành thiên hạ, đừng nói rượu chia ly là đắng. Lòng sinh hào khí, kiếm trong tay, từ nay lang bạt chân trời góc biển, nấu rượu cười đời……” Thích Thiếu Thương hát đến hưng phấn, nằng nặc đòi Cố Tích Triều múa một khúc với hắn. Cố Tích Triều cũng có năm phần men say, nắm kiếm nơi tay, cùng hắn một đạo túy vũ, một màn song kiếm hợp bích.

Sa mạc hoang vu, ánh trăng như gột rửa, lửa lập lòe đom đóm. Trong gió đêm rít gào, tiếng ca hùng hồn vang vọng khắp nơi, như trống trận biên thành thúc quân tiến tới, mà hai thân ảnh một trắng một xanh càng như một đôi bướm nhịp nhàng lượn quanh, khi phân khi hợp, uyển chuyển giữa đao quang kiếm ảnh.

Khúc hát kết thúc, nhìn nhau cười to, hai người đều đã ngà ngà say. Nghịch Thủy Hàn vẽ một vòng rồi cắm xuống bên đống lửa, Thích Thiếu Thương híp cặp mắt say lờ đờ nhìn Cố Tích Triều.

Lúc này Cố Tích Triều đã không còn là hùng ưng lạnh lùng kiêu ngạo trên đỉnh núi. Men rượu nhuộm hồng hai má, ngay cả đôi môi hơi tái nhợt cũng đồng thời phủ một lớp chu sa. Tóc đen xõa đầy vai, đuôi mày nhươn nhướn, đôi mắt người nọ càng mê ly như sương. Đại mạc trống trải, trời đêm mênh mông, trăng sao cùng soi sáng, nhưng vẫn vô pháp lấn át vẻ phong tình cực hạn toát ra từ người nọ.

——- Quả là một thư sinh tuấn mỹ! Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ ngắm một hồi, kiềm lòng không đặng vươn tay, nhưng ngay khi chạm đến gò má nóng bừng của Cố Tích Triều, hai chân hắn lảo đảo, ngã xuống bên đống lửa, mà Cố Tích Triều chưa kịp phản ứng cũng rất vô tội bị hắn đè dưới thân.