Thương Em Vào Lòng

Chương 16




Phản ứng của Dư Khánh Nghiêm có phần chậm chạp, hắn lăng lăng nhìn thiếu niên đột nhiên xông tới trước mặt mình, hơi phản ứng không kịp.

“Quân… Khải.” Nước mắt của Dư Hạc đã chảy xuống, cậu không phải lần đầu tiên bị đánh, cậu chưa từng bởi vì đau đớn mà khóc, nhưng mà lúc này đây, cậu lại cảm thấy có một loại chua xót cứ không ngừng dâng lên trong mắt, giữ không được mà để tràn ra ngoài.

Biểu tình của Giản Quân Khải rất bình tĩnh, anh đứng thẳng người, im lặng nhìn người đàn ông say khướt trước mắt, cả người tản ra một khí thế nhiếp người, âm u áp bách khiến người ta sắp thở không thông.

Qua hồi lâu, Dư Khánh Nghiêm rốt cục mới kịp phản ứng, hắn phất phất cây gậy trong tay, hùng hùng hổ hổ nói, “Thằng nhóc mày là ai, tao đánh con tao mày chạy tới xem náo nhiệt cái gì.”



Giản Quân Khải lạnh lùng nhìn hắn, không  nói gì, thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ông còn coi cậu ấy là con mình sao ? Trên đời này người không có tư cách đánh cậu ấy nhất chính là ông đấy.” Nói xong anh quay đầu đi, đối với Dư Hạc đang chậm rì rì đứng dậy lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Ngoan, hôm nay nghe lời tớ, đến nhà tớ ở đi.”

“Được.” Dư Hạc cắn cắn môi dưới.

“Ha ha ha, mày là cái quái gì chứ, người như mày…” Dư Khánh Nghiêm còn chưa nói xong, chỉ thấy bóng đen trước người chợt lóe lên, Giản Quân Khải một bước đã đoạt được cây gậy sắt trong tay hắn, tay kia đánh một cái thật mạnh ngay sau gáy hắn. Động tác phi thường mạnh, Dư Hạc còn chưa kịp phản ứng đã thấy người đàn ông một giây trước còn muốn hành hung người khác ngã trên mặt đất.

Cậu trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Quân Khải.

“Xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn thương tổn ổng ấy, chỉ là sợ ông sẽ lại thương tổn cậu.” Giản Quân Khải cười trừ, “Cậu không trách tớ đâu ha !”

Dư Hạc lăng lăng lắc lắc đầu.

“Yên tâm, lực đạo của tớ không nặng, chỉ tạm thời khiến ông ấy ngất xỉu thôi.” Quân Khải xoa xoa mặt Dư Hạc, trong mắt tràn ngập ảo não, “Trên mặt lại bầm tím một khối rồi, đã nói sẽ không để cậu bị thương nữa, thế mà vừa rồi lại không làm được, xem ra tớ thật sự vô dụng.”

“Tớ không sao.” Dư Hạc cúi đầu, trên lông mi run rẩy còn đọng một giọt nước mắt, cậu nhẹ nhàng cầm tay Quân Khải, “Có việc gì mới chính là cậu kia, cậu sao có thể xông vào đây a, vừa nãy bị đánh nặng như vậy, chúng ta đi bệnh viện được không ?”

“Được rồi, đi nhà tớ trước nói sau, được không ?” Giản Quân Khải an ủi nhéo nhéo tay cậu, vẻ mặt của anh thực tự nhiên, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cả. “Có điều bây giờ đổi lại cậu lái xe chở tớ.”

Tới khi đến nhà anh, Dư Hạc yên lặng mở ngăn tủ lấy hộp thuốc trị thương lại, “Cởi đồ.”

“A ?”

“Tớ nói cởi đồ.” Đột nhiên biểu hiện trong lúc này của Dư Hạc vô cùng cường thế.

Giản Quân Khải nhún vai, bất đắc dĩ cởi áo ra. Sau lưng anh đỏ ửng một vệt to, thậm chí còn rướm chút máu, ánh mắt Dư Hạc hơi hồng lên, nhưng cậu vẫn chưa nói gì, lẳng lặng xuất ra một lọ rượu thuốc bôi loạn lên lưng anh.

Vừa chạm vào miệng vết thương Quân Khải liền nhịn không được rít một hơi.

“Đau không ?” Dư Hạc có chút khẩn trương.

Giản Quân Khải lắc lắc đầu, nở nụ cười, “Cậu lo lắng lắm sao?”

Dư Hạc liếc xéo anh một cái, không nói gì.

“Tớ rất hạnh phúc nha, cậu lo cho tớ.” Anh nhếch môi, cười đến xán lạn.

“Lúc ấy cậu không nên xông tới.” Dư Hạc hé miệng, “Ông ấy chính là như vậy, thường xuyên nổi điên, nhẫn một chút là được rồi, ông ấy bình thường không ở nhà, chỉ ngẫu nhiên trở về để lấy tiền thôi.”

“Tớ bị thương cậu rất khó chịu sao ?” Giản Quân Khải đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên.” Dư Hạc ngước mắt nhìn anh.

Giản Quân Khải quay đầu, nghiêm túc nhìn cậu, “Tớ không xông vào, chẳng lẽ đứng xem cậu bị thương sao? Cậu hiện giờ có bao nhiêu khổ sở, tớ mà trơ mắt nhìn cậu bị thương sẽ còn khó chịu hơn nhiều.”

Dư Hạc nhìn anh, bỗng kinh ngạc hỏi, “Vì sao ? Vì sao lại quan tâm tớ như vậy, vì sao để ý tớ như vậy, vì sao muốn chịu thương thay tớ, cậu đối xử với bạn bè đều tốt như vậy ư ?”

Quân Khải phụt một tiếng cười, “Tất nhiên là không. Tên ngốc Quân Hàng kia nếu bị người ta đánh, tớ cũng sẽ không nhiều lời tiến lên ra tay giúp cậu ta, nhưng mà cái đó không giống, không giống như với cậu.”

Dư Hạc trầm mặc, vì thế anh tiếp tục nói, “Nếu là cậu, tớ mong rằng có thể hảo hảo quan tâm cậu, không để cậu đau khổ, không để cậu bị thương, tớ sẽ tận lực mang lại bình an khoái hoạt cho cậu.”

Động tác trên tay Dư Hạc hơi dừng một chút, cậu cảm thấy lời Giản Quân Khải nói có gì đó… mập mờ. Thế nhưng cậu dường như không hề kháng cự cái sự mập mờ trong đó, nói thẳng ra, nghe Giản Quân Khải nói như vậy, cậu không hiểu sao cảm thấy… vui vẻ.

“Cho nên a, cậu phải tin tưởng tớ, sau này có phát sinh chuyện gì, có thể thử nói với tớ, mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta sẽ có thể cùng thương lượng giải quyết, cho dù có giải quyết không được, cũng có thể cùng đối mặt.” Giọng nói Giản Quân Khải mang theo ý cười ôn nhu, ấm áp, tựa hồ ấm lan đến trong lòng Dư Hạc, làm cho trái tim cậu bất chợt đập mạnh.

“Ừm.” Cậu chấp nhận gật đầu. Bôi xong thuốc, Dư Hạc nhìn nửa thân trên của Giản Quân Khải, đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.

“Xong rồi.” Cậu vội vàng nghiêng mặt đi, tập trung sửa sang lại hòm thuốc.

Giản Quân Khải kìm không được nở nụ cười, anh cũng không trêu cậu, mặc áo vào.

“Làm sao giờ, tối nay cậu ở nhà tớ mà hình như không mang gì hết.” Đáy mắt Giản Quân Khải hiện lên mỉm cười, trong lòng lấp đầy một cảm giác thỏa mãn không tên.

“A !” Dư Hạc ngẩn người vài giây mới kịp phản ứng, cậu không có mang quần áo để thay, không có mang khăn mặt với bàn chải đánh răng, vừa rồi chỉ lo nói đến nhà anh, kết quả không thèm chuẩn bị gì đã tới đây.

“Ừm, vậy cậu đi tắm trước đi! Trước tiên mặc đỡ đồ của tớ cũng được.” Giản Quân Khải đẩy đẩy cậu, sau đó lập tức vào phòng mình tìm quần áo, “Hình như tớ còn vài bộ đồ chật, chắc là hợp với dáng người cậu đấy, cậu cứ mặc thử trước đi!”

“Nhưng mà…” Dư Hạc nhíu nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ.

“Được rồi, nhanh vào đi, tớ muốn chốc nữa mới tắm, nếu không thuốc cậu bôi giúp tớ coi như đi tong.” Giản Quân Khải cầm hai món quần áo đi tới, anh vịn bả vai Dư Hạc, một đường đẩy cậu đi vào, sau đó nhét quần áo vào trong ngực cậu rồi nhốt lại.

“Bên trái là nước ấm, bên phải là nước lạnh, cẩn thận một chút đừng để phỏng.” Quân Khải nghiêng người dựa vào cạnh cửa, trong đầu bất chợt ảo tưởng ra cảnh hơi nóng mịt mù cũng với gương mặt đỏ lên vì sức nóng của Dư Hạc, nghĩ nghĩ, dường như thân thể cũng muốn nóng lên