" Người đừng có làm bậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé…"
Dạ Diễm trên cao cúi nhìn cô, híp đôi mắt đen tối, giọng nói trở nên khàn khàn vì ham muốn, một cánh tay rắn chắc chống lên tường, cơ thê hướng về phía trước.
"Aaa!!" Lam Thiên Vũ theo bản năng hét to, nói năng lộn xộn:
" Không, đừng…"
Nói chưa dứt câu đã bị nụ hôn nồng cháy của Dạ Diễm chặn lại. Nụ hôn của a dữ dội như một cơn bão, tấn công mạnh mẽ vào cơ thể cô, khiến cô không kịp phản ứng.
Ham muốn của anh đã lên đến đỉnh điểm, không thể cưỡng nổi, trong tâm trí bây giờ anh chỉ muốn được ân ái cùng cô, khiến cô mãi mãi thuộc về anh.
Lam Thiên Vũ đang ở trong tư thế hỗn loạn, cô cảm thấy ham muốn mãnh liệt của Dạ Diễm như một ngọn lửa đang cháy cố tình làm tan chảy trái tim cô. Tuy rằng bị như vậy nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh, tự nhắc nhở bản thân rằng không được, không thể được làm chuyện đó.
Ngay cả khi cô đã từng với anh ta, ngay cả khi cô sắp trở thành vợ anh ta, cũng không thể để cho anh tuỳ ý như vậy, không biết mình sẽ như thế nào?
Lam Thiên Vũ lại dùng lực đẩy Dạ Diễm nhưng cơ thể anh mạnh mẽ như một bức tường đồng, trong lúc vội vàng, hoảng loạn liền nói:
"Anh có nghĩ đến đứa trẻ không?"
Dạ Diễm hơi sửng sốt, bình tĩnh nói:
"Tôi không thích cô lúc nào cũng lấy đứa bé ra uy hiếp tôi!"
"Bác sĩ nói ba tháng đầu mang thai không thể làm chuyện đó. Huống hồ cơ thể tôi lúc này còn đang bị thương, sức khoẻ rất yếu, nếu anh cứ đòi làm chuyện đó, có thể sẽ mất đứa bé."
Lam Thiên Vũ lạnh lùng quả quyết, mặc dù có nhiều lý do cô nghĩ trong đầu nhưng bây giờ cô không muốn nói ra, chỉ muốn nói lý do này để uy hiếp anh.
" Có thật là như vậy?" Dạ Diễm nhăn nhó.
" Nếu anh không tin có thể gọi cho bác sĩ, đây là chuyện thường tình." Lam Thiên Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
" Được rồi!" Dạ Diễm không muốn từ bỏ nhưng rồi cũng buông cô ra, xảo quyệt nói:
" Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi kích động!"
Anh thực sự bị kích động, mỗi lần đối mặt với cô, anh luôn có ham muốn, không biết lý do tại sao.
Lam Thiên Vũ trong lòng thở dài nhẹ nhõm, chạy ra khỏi phòng tắm.
Lam Thiên Vũ quay lại giường mặc thêm áo khoác, muốn đi ra ngoài thì phát hiện cửa phòng bị khóa trái. Cô cố gắng mở thế nào cũng không mở được, đứng ngoài phòng tắm hô to:
" Mở cửa cho tôi, tôi phải đi ra ngoài."
Dạ Diễm không thèm để ý tới cô, anh dùng nước lạnh tắm để thoát khỏi sự ham muốn trong người.
" Này, Dạ Diễm, anh có nghe tôi nói không? Mở cửa cho tôi, tôi phải ra ngoài." Lam Thiên Vũ không dám đi vào phòng, chỉ đứng ngoài mà hét lên.
Dạ Diễm vẫn là cố ý phớt lờ cô, để cô hét lên ở đó. Lòng tự trọng của người phụ nữ này đúng là mạnh mẽ, không phải chuyện tốt đẹp gì. Anh đã muốn đi ra ngoài, nếu để ông nội biết sẽ không tránh khỏi mắng nhiếc.
Lam Thiên Vũ tức giận ngồi ở sô pha, chờ Dạ Diễm đi ra. Tầm ba mươi phút sau, tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng chảy, Lam Thiên Vũ uất ức cắn môi hi vọng anh đi ra.
Dạ Diễm đi ra, anh xuất hiện với cơ thể cường tráng rắn rỏi, mạnh mẽ đầy cuốn hút.