Sắc mặt Tiêu Hàn liền thay đổi:
" Ý của em là gì? Chẳng lẽ, em, em quyết định…"
"Tôi quyết định cưới anh ấy." Đôi mắt của Lam Thiên Vũ kiên định, ngước nhìn cửa sổ: "Sau rất nhiều điều, tôi không còn tin vào tình yêu, nhưng tôi tin vào gia đình, giống như cha tôi đang chăm sóc tôi."
"Nhục nhã đủ rồi, tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì đứa trẻ trong bụng, mặc dù Dạ Diễm không yêu tôi, nhưng anh ta là cha của con tôi, anh ta không thể giết vì đứa trẻ này, và đây là điều tôi muốn."
"Không được, Thiên Vũ" Tiêu Hàn bị kích động: "Em không thể nghĩ như này, cuộc sống của em còn rất dài, em không thể hi sinh hạnh phúc của mình vì đứa bé…"
"Tiêu Hàn!" Một tiếng nói già dặn vang lên.
Tiêu Hàn quay đầu lại thấy Dạ lão thái gia, không khỏi thẫn thờ.
"Cám ơn cậu đã cứu Dạ Diễm và Thiên Vũ. Chờ Dạ Diễm tốt lên, nó sẽ đích thân cám ơn cậu."
Dạ lão thái gia từ tốn mỉm cười, quay sang Lam Thiên Vũ nói:
"Thiên Vũ, ta hi vọng cháu có thể nhận ra điều đó, Dạ Diễm đang ở trên xe chờ cháu, cháu ra xe đi."
"Dạ." Lam Thiên Vũ gật đầu
Hai ý tá mở cửa xe và dìu Lam Thiên Vũ lên xe
"Thiên Vũ, hay nghĩ về điều đó…" Tiêu Hàn không cam lòng với tay cô, Lam Thiên Vũ im lặng, quay ra xe cứu thương.
"Thiên Vũ…"Tiêu Hàn đi theo xuống xe muốn níu giữ cô lần nữa.
Dạ lão thái gia chặn lại:
"Tiêu Hàn, cậu và Dạ Diễm là bạn bè chân tình, cậu hẳn là muốn chúc phúc cho nó đúng không?"
Tiêu Hàn nhíu mày nhìn ông và đăm chiêu phía sau Lam Thiên Vũ lần nữa.
Lam Thiên Vũ đi theo y tá đến xe cứu thương, Tiêu Hàn liền chạy đến cạnh xe nhìn cô chăm chú.
Trái tim Tiêu Hàn gần như tuyệt vọng, bàn tay anh nắm chặt nhìn Thiên Vũ lên xe với Dạ Diễm và nói:
"Anh có thể chấp nhận con của em mà!"
Lam Thiên Vũ như rằng trái tim mách bảo mà rảo bước lên xe.
"Thiên Vũ, anh mới là người yêu em thật lòng, vì em anh có thể nhận đứa bé, hãy quay lại, quay lại với anh…"
Tiêu Hàn hướng Lam Thiên Vũ mà kêu to, mong rằng cô có thể quay trở lại.
Lam Thiên Vũ đứng yên, đôi mắt hững hờ, trong lòng hết sức mâu thuẫn. Đó không phải là hương vị tình yêu hay sao. " Vì sao mình phải chấp nhận ngay lúc này, vì cái gì?"
Thiên Vũ, anh biết em thích anh, tình yêu của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi. Trước đây anh không tốt, anh không đủ dũng khí để nhận đứa bé, bây giờ anh đã hiểu ra rằng chỉ cần em, chỉ cần em ở lại bên anh thì anh có thể làm tất cả…- Tiêu Hàn nhanh chóng chạy tới Lam Thiên Vũ:
Thiên Vũ! Anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, nhất định!!!
Dạ lão thái gia cau mày nhìn lại, ông có thể hiểu rằng Lam Thiên Vũ đang dao động. Ông cũng vừa biết Tiêu Hàn và Lam Thiên Vũ có quan hệ với nhau nửa tiếng trước, nhưng Dạ Diễm đã hi sinh như vậy, có chắc là sẽ thành công, bây giờ điều đó có thật sự cần thiết?
Lòng bàn tay Lãnh Nhược Băng toát mồ hôi, cuộc sống con người luôn phải đứng giữa nhiều sự lựa chọn. Sự lựa chọn trong cuộc sống con người là đắng cay hay buồn bã, sai lầm vẫn là sai lầm. Cô không thể khuyên nhủ Lam Thiên Vũ bởi vì cô không biết rằng người đàn ông nào sẽ làm cô ấy hạnh phúc. Hi vọng Lam Thiên Vũ có thể nghe trái tim mách bảo và lựa chọn theo tiếng gọi tình yêu.
Trái tim Lam Thiên Vũ đập nhanh, cô lắng nghe tiếng bước chân của Tiêu Hàn. Theo bản năng cô quay người lại, một bàn tay dính máu bước ra khỏi xe và kéo cô…