Lam Thiên Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên tai là tiếng nhạc quen thuộc, đầu cô đang vô cùng hỗn loạn, những đoạn ký ức ngắn ngủi vụn vặt thoáng hiện ra, là cảnh tượng cha cô thả người rơi xuống từ tầng thứ 26, là khi Lãnh Nhược Băng dẫn theo Trầm Ngưng Nhã bỏ đi, là lúc Tiêu Hàn phản bội cô vào ba năm trước, lần lượt hiện lên trong tiếng nhạc quen thuộc…
Gió vẫn thổi, lòng không buông.
Trong lòng nước mắt rơi, không muốn người nhìn thấy.
Hồi tưởng bao nhiêu hạnh phúc xưa, từng chẳng ngại cùng người theo đuổi.
Muốn xóa hết u sầu đau khổ, nguyện chỉ nhớ tình cảm ngọt ngào.
Dằn lòng từ bỏ tình yêu, tự nhủ đừng rơi lệ.
Kìm nén từng giọt lệ, vì sao lệ vẫn rơi.
Vì sao lệ vẫn rơi…
Bài hát <Gió vẫn hát> này của Trương Quốc Vinh vẫn không ngừng lặp đi lặp lại, âm thanh quỷ dị chẳng khác nào ma quỷ khiến những hồi ức đau khổ của Lam Thiên Vũ quay về, cô sực tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, bài hát kia vẫn đang vang lên bên tai, đây không phải là mơ, căn phòng này cực kỳ tồi tàn đơn giản, trong phòng còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Nhìn tủ đầu giường trong phòng có thể nhận ra, đây là một nhà trọ giá rẻ.
Lam Thiên Vũ muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào, đầu nặng như chì.
"Tỉnh rồi!" Một giọng nói ôn nhu truyền tới, Lam Thiên Vũ hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, Tiêu Kỳ vừa đi ra khỏi phòng rửa tay, mỉm cười nhìn cô thật dịu dàng, như thể giữa bọn họ chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì không hay cả, hắn vẫn là vị hôn phu của cô, cô vẫn là bảo bối Thiên Vũ của hắn.
"Tại sao anh lại đưa tôi tới đây? Anh muốn làm gì hả?"
Mặc dù trong lòng Lam Thiên Vũ đang rất hoảng loạn, nhưng Tiêu Kỳ thì lại bình tĩnh thản nhiên, nhưng vừa nhìn thấy sự cố chấp hiện rõ trong đôi mắt nổi đầy tia máu của hắn, cô biết không thể nói lý với một người đàn ông đã bị ép phải tuyệt tình, cô không biết liệu hắn sẽ làm gì cô, mà cơ thể cô thì đang cực kỳ yếu ớt.
"Đã lâu không gặp, tôi nhớ em." Tiêu Kỳ dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, lấy điện thoại di động trong túi ra, "Có nhớ bài hát này không? Khi em đồng ý làm bạn gái của tôi, chúng ta đã cùng nhau nghe đi nghe lại bài hát này, "Hồi tưởng bao nhiêu hạnh phúc xưa, từng chẳng ngại cùng người theo đuổi.", Thiên Vũ, chúng ta có thể cùng nhau tìm lại những hạnh phúc trước kia được không?"
Lam Thiên Vũ cảm thấy hắn ta bị điên rồi, cô không muốn nói chuyện cùng hắn nữa, Lam Thiên Vũ gắng gượng ngồi dậy, muốn xuống giường.
"Đừng làm loạn." Tiêu Kỳ đè cô lại, "Hiện tại cơ thể của em đang rất suy yếu, cứ ngoan ngoãn nằm trên giường đi, cần gì thì cứ nói với tôi là được rồi."
"Tôi, tôi đói rồi, anh ra ngoài mua chút đồ ăn cho tôi đi." Lam Thiên Vũ tìm cớ đẩy hắn ra.
"Được, đợi một lát nữa tôi sẽ đi mua cháo thịt bò mà em thích ăn nhất cho em." Tiêu Kỳ giúp cô vuốt lại sợi tóc rối, "Nhưng trước khi ăn thì em phải uống thuốc trước đã."
"Thuốc?" Lam Thiên Vũ khẽ run lên, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Tiêu Kỳ bưng một bát nước thuốc đen kịt từ trong phòng rửa tay ra ngoài, một tay đỡ Lam Thiên Vũ ngồi dậy, một tay cầm bát thuốc kia muốn cho cô uống, "Ngoan này, uống thuốc trước đi đã."
"Đây là thứ gì?" Lam Thiên Vũ hoảng sợ nhìn chằm chằm cái bát kia.
"Tin tôi đi, tôi sẽ không làm em tổn thương, uống thuốc xong, em sẽ được giải thoát…" Tiêu Kỳ đã đưa bát nước thuốc kia tới bên miệng Lam Thiên Vũ.
"Tôi không muốn uống…" Lam Thiên Vũ quay đầu đi, "Rốt cuộc đây là thứ gì?"
"Đây là thuốc phá thai." Tiêu Kỳ xoay mặt cô lại, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô chằm chằm, "Tên khốn Dạ Diễm kia giám cưỡng ép em, em không thể giữ lại đứa con của hắn được, nhất định phải bỏ đứa nghiệt chủng này đi…"