Tiêu Hàn cho rằng Lam Thiên Vũ sẽ cố chấp giống như trước đây, cho rằng cô sẽ dùng rất nhiều lý do để từ chối lời đề nghị của hắn, nhưng hắn lại không ngờ Lam Thiên Vũ lại nói như vậy…
Câu nói này chẳng khác gì sét đánh ngang tai Tiêu hàn, khiến hắn không ứng phó kịp, không biết phải trả lời cô thế nào, thậm chí, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Lam Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hàn, tay vẫn đặt trên tim hắn, cảm nhận được nhịp tim đang đập loạn của hắn, ánh mắt cô trở nên ảm đạm như cả bầu trời sụp đổ, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười: "Anh không muốn!"
Tiêu Hàn còn muốn nói tiếp, nhưng môi hắn mấp máy mấy lần, sau đó lại không nói được câu gì.
"Thứ mà anh gọi là tình yêu, cũng chỉ có thể mãi mãi xếp sau lòng tự tôn của anh mà thôi." Bàn tay của Lam Thiên Vũ chậm rãi trượt xuống, cô tuyệt vọng cúi đầu xuống, "Ngay cả anh cũng không muốn, trên đời này sẽ có người đàn ông nào chấp nhận chuyện này chứ."
"Thiên Vũ…" Tiêu Hàn hoảng loạn giải thích, "Không phải tôi không yêu em, tôi chỉ…"
"Đủ rồi!" Lam Thiên Vũ cắt lời hắn, "Tiêu Hàn, coi như em cầu xin anh, đừng can thiệp vào cuộc sống của em."
Cô bất lực đẩy Tiêu Hàn ra, xoay người đi vào phòng rửa tay.
Tiêu Hàn đứng ngây người trong phòng bệnh nhìn theo Lam Thiên Vũ, trong phòng rửa tay vang lên tiếng xả nước, hắn ủ rũ cúi đầu xuống, tâm trạng vô cùng phức tạp, xấu hổ, vừa tức giận, vừa bất an, lại có chút hoảng loạn…
Hắn cực kỳ hi vọng Lam Thiên Vũ sẽ làm theo đề nghị của hắn, bỏ đứa bé trong bụng rồi gả cho hắn, nhất định hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương cô, nhưng hắn biết cô cố chấp đến mức nào, một khi đã quyết định rồi thì chẳng ai có thể thay đổi được cả.
Từ trước tới nay, Tiêu Hàn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nếu là chuyện khác thì nhất định hắn sẽ không tiếc tất cả để giành được thứ mình muốn, nhưng hắn không thể làm như vậy với cô được.
Lam Thiên Vũ là người duy nhất mà hắn không thể làm tổn thương, bất kể là chuyện gì, hắn cũng không thể miễn cưỡng cô được.
Mặc dù hiện tại trong lòng Tiêu Hàn đang sốt ruột như lửa đốt, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì khác cả.
…
Đợi một lúc lâu mà Lam Thiên Vũ vẫn chưa chịu ra ngoài, Tiêu Hàn biết cô đang cố tình trốn tránh hắn, hắn không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô nữa, cho nên hắn đành im lặng rời khỏi phòng bệnh, đi tới phòng bệnh của Dạ Diễm.
Đi tới đoạn rẽ trên hành lang, Tiêu Hàn đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc – Tiêu Kỳ, hắn bước chậm lại một chút, đang chuẩn bị đi tới ngăn cản Tiêu Kỳ thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn do dự một chút, rồi nhanh chân rời đi.
…
Lam Thiên Vũ ngồi ngẩn người trên bồn cầu, để mặc nước chảy tràn ra sàn, che giấu tâm trạng nặng nề của mình.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Lam Thiên Vũ nhíu mày, rõ ràng lúc nãy Tiêu Hàn đã đi rồi cơ mà, sao lại quay về?
Lam Thiên Vũ đứng dậy mở cửa phòng rửa tay ra: "Tiêu Hàn…"
Nhưng vừa nhìn thấy người vào phòng, cô đột nhiên im lặng, người đến không phải Tiêu Hàn mà là Tiêu Kỳ, đã hơn một tháng không gặp, Tiêu Kỳ như thể biến thành người khác vậy, gầy gò tới mức không nhìn ra hình người, râu ria xồm xoàm, trong mắt nổi lên từng vệt tia máu, sắc mặt trắng bệch, tóc cũng dài ra.
"Là…" Lam Thiên Vũ cực kỳ hoảng sợ, sau khi làm ra loại chuyện kia, Tiêu Kỳ tiền mất tật mang, không phải hắn nên tìm một cái lỗ để chui vào, cả đời cũng không xuất hiện trước mặt cô mới phải sao, bây giờ lại dám tới tìm cô?
"Đi theo tôi!" Tiêu Kỳ bước tới kéo Lam Thiên Vũ ra ngoài.
"Làm gì vậy hả? Thả tôi ra." Lam Thiên Vũ tức giận giãy giụa.
Tiêu Kỳ dùng một tiếng khăn che miệng cô lại, Lam Thiên Vũ chỉ kịp cảm nhận được một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi miệng, sau đó cô ngã vào trong lòng Tiêu Kỳ…