Lam Thiên Vũ sững sờ nhìn hắn, đúng, người đàn ông này đã đẩy cô từ thiên đường xuống địa ngục, hủy hoại sự trong trắng của cô, phá hủy niềm tin vào tình yêu của cô, hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô, còn khiến cô mang thai, hạnh phúc cả đời này của đều bị hắn ta phá hỏng rồi.
Cô hận hắn, thậm chí ngay cả trong mơ cũng muốn giết hắn, cuối cùng thì bây giờ cũng có cơ hội rồi.
Bọn họ đang ở trên đường cao tốc, không có chiếc xe nào khác cả, thời tiết thì lạnh buốt, cổ Dạ Diễm bị mảnh kính xe đâm trúng, đang không ngừng chảy máu, chỉ cần cô không cứu hắn, thì hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Trả thù như vậy, còn không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Đây thật sự là một cách trả thù rất tốt.
Lam Thiên Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, trong đầu cô đã xuất hiện suy nghĩ bỏ đi, nhưng đột nhiên hình ảnh Dạ Diễm quên mình nhào tới che chắn cho cô trong lúc nguy cấp khi nãy lại hiện lên khiến cô do dự, cô không hiểu, nếu hắn ta đã căm ghét cô như vậy, thấy cô chướng mắt như vậy, tàn nhẫn làm cô tổn thương như vậy thì khi nãy hắn bảo vệ cô vì cái gì?
"Xuống xe!" Dạ Diễm nhắm mắt lại, giọng nói thập phần yếu ớt.
"Nếu tôi bỏ đi thì anh chết chắc." Lam Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, rốt cuộc là người đàn ông này bị làm sao vậy? Không phải trong tình huống này hắn nên cầu cứu cô hay sao?
"Đây không phải… kết quả… mà cô muốn sao?" Sắc mặt Dạ Diễm bắt đầu trắng bệch đi, môi cũng biến thành màu tím.
"Vừa rồi, tại sao lại cứu tôi…" Lam Thiên Vũ nhìn Dạ Diễm.
"Tôi không… cứu cô, tôi chỉ muốn… cứu đứa con… của tôi mà thôi…" Mí mắt Dạ Diễm dần dần sụp xuống, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ đi, "Cho dù… ngày mai nó sẽ bị bỏ đi, nhưng khi nãy… nó vẫn là… cốt nhục của tôi, bảo vệ nó… là trách nhiệm của tôi!"
Lam Thiên Vũ cụp mắt xuống, im lặng, tâm trạng của cô đang vô cùng phức tạp, không thể miêu tả bằng bất kể từ ngữ nào, cô không biết nên nhìn nhận người đàn ông này như thế nào, khi thì cực kỳ xấu xa, nhưng lại kiên trì với nguyên tắc của bản thân, hắn đã gây ra hàng trăm nghìn tội lỗi, nhưng lại vẫn khiến cô cảm động trong một khoảnh khắc nguy hiểm kia.
Khiến cô không thể tàn nhẫn thấy chết mà không cứu.
Lam Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra che vết thương trên cổ Dạ Diễm lại, sau đó tìm điện thoại di động trong xe gọi người tới cứu, nhưng điện thoại di động đã bị hỏng rồi.
"Đi đi!" Dạ Diễm bỗng nhiên đẩy cô một cái.
"Anh làm cái gì vậy?" Lam Thiên Vũ cau mày trừng hắn, "Anh cho rằng tôi muốn cứu anh lắm chắc?
Tôi chỉ ước anh chết đi mà thôi."
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô lại giúp hắn lau máu dính trên mặt.
"Xe… bị rò rỉ xăng rồi… sẽ phát nổ đấy!" Dạ Diễm chật vật với tay mở cửa xe.
Lam Thiên Vũ nghe vậy thì hoảng sợ, cửa xe vừa mở ra, cô liền nhìn thấy xăng đang thật sự bị rò rỉ, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, hai người bọn họ sẽ bị nổ chết.
Lam Thiên Vũ lập tức xuống xe rồi quay đầu lại nhìn Dạ Diễm, hắn yếu ớt ngồi trên ghế, có lẽ là do mất máu quá nhiều, thân thể hơi run rẩy, mắt đã nhắm nghiền lại, tay thì đang tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh này theo bản năng, nhưng Dạ Diễm đã kiệt sức, ngay cả đai an toàn cũng không mở ra nổi…
Lam Thiên Vũ nhìn bình xăng đang liên tục nhỏ rỉ xăng ra ngoài, trong lòng là một mảng hỗn loạn, cô có chút do dự, cô có nên giúp Dạ Diễm tháo đai an toàn, sau đó kéo hắn ra khỏi xe hay không.
Dạ Diễm quá nặng, hơn nữa một chân hắn đã bị kẹt trong xe không thoát ra nổi, Lam Thiên Vũ càng lúc càng hoảng, nhưng cô không từ bỏ, xông tới giúp hắn kéo chân ra, Dạ Diễm bị Lam Thiên Vũ đánh thức, mơ hồ giục: "Đừng động vào tôi, đi đi, mau đi đi…"