Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 57: Nếu tớ không mạnh mẽ thì yếu đuối để ai xem 4




Người quản lý nhanh chóng nói: "Lần cuối cùng cảnh sát giúp chúng tôi rất nhiều sự giúp đỡ. Ông chủ của chúng tôi đã cảm ơn anh rất nhiều. Ông ấy nói rằng ông sẽ mời anh ăn, nhưng ông chưa có thời gian. Ông chủ dặn dò chúng tôi rằng, phải tiếp đãi cảnh sát Lôi tận tình khi anh đến, cho nên hai mỹ nữ xinh đẹp không cần phải lo lắng về điều này. "

"Hóa ra là như thế này." Thiên Vũ khẽ mỉm cười, cô không nói thêm lời nào nữa.

...

Đi vào nhà hàng, Kiều Tinh không thể không ngạc nhiên: "Wow, nó xa xỉ hơn tôi nghĩ nhiều..." Cô thì thầm với Thiên Vũ, "Không xong rồi, tớ chỉ mang theo hai ngàn, e rằng là không đủ."

Lôi Liệt cười phá lên.

"Chúng ta chỉ cần dùng rượu vang đỏ, uống một ly và ăn bít tết là đủ." Kiều Tinh bối rối.

Lôi Liệt nhịn cười và nói đùa: "Ngay cả khi cô không gọi rượu vang đỏ, hai lạng cũng chỉ có thể ăn một người không đủ mà thôi."

"Ah?" Kiều Tinh chết lặng. "Tôi nên làm gì đây? Tôi chỉ mang theo hai lạng và không có tiền đặt cọc."

"Không thành vấn đề, tớ có đây rồi." Thiên Vũ thì thầm, "Tổng số tiền của chúng ta gộp lại chắc là đủ."

"Làm sao có thể như vậy được, tớ đã nói tớ mời cậu ăn cơ mà." Kiều Tinh cau mày. "Biết thế tớ đã không mua điện thoại di động cách đây hai ngày trước rồi."

"Cô thật tuyệt vời, từ giờ hãy tiết kiệm tiền từ điện thoại di động và mời chúng tôi đi ăn nhé. Tôi rất buồn." Lôi Liệt nói đùa, "Hãy yên tâm, lần này tôi mời."

"Yeah, người quản lý chỉ nói rằng ông chủ của họ muốn mời anh ăn tối? Chứ không phải mới chúng tôi?" Kiều Tinh hài hước nói.

"Cảnh sát không thể nhận quà từ người khác. Đây là một khoản hối lộ." Ngay lập tức Thiên Vũ nhắc nhở.

"Ồ, đúng vậy." Kiều TInh bất ngờ nhận ra.

"Hãy yên tâm đi, tôi có tiền mà." Lôi Liệt vừa nói vừa nở nụ cười, "Hôm nay tôi mời mà."

"Anh chỉ có vài lạng tiền lương, hơn nữa anh cũng phải trả tiền thuê nhà. Nếu để anh trả một mình, anh sẽ không có tiền để chi tiêu trong tháng này đâu." Kiều TInh nói, "Chi bằng chúng ta chia đều ra."

"Tiền thuê nhà tôi đã được một lần rồi. Mặc dù tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi vẫn có thể trả được. Bữa ăn này là của tôi." Lôi Liệt nói, "Kiều Tinh à, lần sau cô mời chúng tôi đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi, chỉ cần vài trăm đồng là đủ rồi. "

"Nhưng..."

"Thôi nào Kiều Tinh!" Thiên Vũ cắt ngang lời cô. "Lần này hãy để cho Lôi Liệt mời đi. Lần tới chúng ta sẽ mời lại anh."

"Được rồi." Kiều Tinh miễn cưỡng trả lời.

...

Sau khi ba người ngồi xuống, người quản lý đã đích thân đưa thực đơn. Thiên Vũ nhận ra rằng người quản lý đã đưa thực đơn cho Lôi Liệt, anh hơi cúi xuống một chút, anh ta không dám nhìn vào đôi mắt của Lôi Liệt. Anh ấy ngay lập tức nói: "Tôi phải ra ngoài để tiếp đón các vị khách VIP. Ba người có nhu cầu gì cứ gọi cho chúng tôi nhé."

"Được rồi, cảm ơn anh." Thiên Vũ đưa thực đơn cho Lôi Liệt. "Anh giúp tôi chọn món đi."

"Được thôi." Lôi Liệt sẵn sàng đồng ý.

"Anh cũng giúp tôi chọn món nhé, tôi không thường xuyên ăn các món ăn phương Tây cao cấp như vậy, tôi không am hiểu lắm." Kiều Tinh cười cười nói.

"Ồ, được rồi." Lôi Liệt gọi ba món bít tết, một số đồ ăn nhẹ và món tráng miệng, và một chai rượu vang đỏ.

Khi người phục vụ đặt món, anh ta nhắc lại. Kiều Tinh ngay lập tức nói: "Tại sao anh lại đặt rượu vang đỏ, nó đắt tiền thế cơ mà."

"Này, chai rượu vang đỏ này có giá hơn 1800 đồng. Thật khó để có một bữa ăn ngon." Khi Lôi Liệt nói, người phục vụ đi đến cửa nhìn lại anh ta rất nhiều lần có vẻ nghi ngờ...

Thiên Vũ biết rằng người phục vụ rất ngạc nhiên. Chai rượu vang đỏ mà Lôi Liệt chọn rõ ràng là hơn 78.000 đồng. Người phục vụ không hiểu tại sao anh ta nói dư ra nhiều đồng như vậy.