Dạ Diễm và Tiêu Kỳ nâng cốc và tao nhã nhấp một ngụm rượu. Anh nhẹ nhàng nói: "Tôi đã biết sơ về Tiêu thị. Là một tập đoàn khá giàu có và ổn định về mặt khách hàng. Đây cũng là một công ty lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, nhưng tiếc rằng nó hoạt động chưa đúng cách. Vì vậy nó đã xuống dốc không phanh, và hiệu suất giảm mạnh sau năm năm. Tình hình hiện tại của công ty rất khó cứu vớt.
Nếu nó không tốt, công ty không có tương lai, và không có khả quan nào trong việc bơm vốn. "
"Dạ Tổng luôn luôn nói như vậy." Tiêu Kỳ thở dài bất lực: "Có rất nhiều vấn đề ở Tiêu thị, nhưng đây chính là di sản của cha tôi khi ông còn ở văn phòng. Sau khi tôi tiếp quản, mặc dù đã cải thiện khá nhiều, nhưng tôi vẫn không có đủ nguồn lực. Vì vậy, tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực. "
Dừng một chút, Tiêu Kỳ lại gợi lời, nói gần nói xa: "Dạ Tổng à, nếu như ai đó có thể giúp tôi vào lúc này, chắc chắn tôi sẽ có thể để Tiêu thị trở lại vinh quang như trong quá khứ mà thôi, tôi chắc chắn như vậy. Anh có thể giúp tôi không? "
Thiên Vũ nhìn vào ánh mắt thì thầm của Tiêu Kỳ, cô cảm thấy rất khó chịu. Cô lại nhớ về cha mình.
Khi ông ấy sắp sửa rơi vào bờ vực của sự phá sản, ông cũng đi khắp mọi nơi để tìm kiếm nguồn vay vốn...
Dạ Diễm liếc nhìn Thiên Vũ rồi khẽ mỉm cười: "Đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta hãy ăn tối thôi nào."
Anh lập tức ra hiệu, người phục vụ liền đi bày biện những món ăn lên bàn.
...
Bữa tối theo phong cách phương Tây do chủ nhân chuẩn bị thoang thoảng một mùi hương quyến rũ, kèm theo đó là rượu vang hảo hạng và âm nhạc du dương lãng mạn. Không khí thật sang trọng và thoải mái biết nhường nào.
Tiêu Kỳ đã quen với bối cảnh kinh doanh. Anh biết rằng chuyện này cần phải được thực hiện từ từ, vì vậy anh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Anh rót rượu và hút xì gà, giống như một người đàn ông đang tâng bốc.
Dạ Diễm không lịch sự với anh, thỉnh thoảng Dạ Diễm lại liếc nhìn Thiên Vũ, thấy lông mày cô cau lại, anh càng thêm khoái chí.
"Tại sao Lam tiểu thư lại không ăn vậy? Không phải là thứ gì đó không hợp khẩu vị của cô chứ?" Dạ Diễm hỏi một cách lịch sự.
"Không có gì đâu, tại Thiên Vũ đang bị thương nên cô ấy ăn không được tốt lắm." Tiêu Kỳ cười cười.
"Vậy thì, tôi sẽ chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ." Dạ Diễm giơ tay và ra lệnh: "Hãy đến..."
"Không cần." Thiên Vũ cắt ngang lời anh, cô cố tỏ ra lịch sự: "Dạ Diễm, anh là một người thông minh và quyết đoán. Anh có thể đầu tư cho Tiêu thị hay không thì anh hãy nói một lời, tốt hơn là anh nên trả lời chúng tôi!"
"Lam Thiên Vũ..." Tiêu Kỳ nháy mắt với cô để ra hiệu rằng cô không nên quá nôn nóng.
Dạ Diễm từ từ nếm rượu và không nói gì, cho đến khi uống gần hết ly, anh mới lạnh lùng: "Lam tiểu thư thật là không có tính kiên nhẫn, như thế này làm sao mà kinh doanh?"
"Dạ tổng......"
Không đợi Tiêu Kỳ lên tiếng, Dạ Diễm đứng dậy, tay gài lại nút áo: "Cô ta đã không có chút thành ý nào, thì tôi cũng không còn gì để nói." "Người đâu, tiễn khách!"
"Vâng!"
Tiêu Kỳ thấy vậy, lập tức hoảng loạn giải thích: "Dạ Tổng, anh hiểu nhầm rồi,
Thiên Vũ không có ý này đâu, chúng tôi thực sự rất chân thành, thực sự..."
Dạ Diễm phớt lờ anh và quay đi.
Lúc này, Tiêu Kỳ lòng nóng như lửa đốt, anh quay lại khiển trách Thiên Vũ: "Thiên Vũ, em quá thờ ơ khi nói chuyện với Dạ Diễm, hãy mau đi xin lỗi anh ta đi!"
Lam Thiên Vũ nhìn anh đăm đăm. Từ lúc quen anh đến giờ, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không tiết chế cô, và ngay cả giọng nói của anh cũng không phải quá nặng lời, nhưng hôm nay, anh thậm chí còn thét vào mặt cô chỉ vì Dạ Diễm!!