Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 30: Kẻ thù nguy hiểm




Khoảnh khắc chụp ảnh cưới cuối cùng cũng đã đến. Tuy nhiên, cả Tiêu Kỳ và Tiên Vũ đều không thể cười nổi. Nhiếp ảnh gia đã rất lo lắng. Anh ta đã sử dụng mọi cách để thúc vào giục cảm xúc của hai người, nhưng bất thành. Cuối cùng, anh cũng đã chụp được một vài bức ảnh. Tiêu Kỳ yêu cầu họ nhanh chóng đặt hàng cho tối mai. Để có thể có kịp ảnh cưới vào ngày mai.

Nhiếp ảnh gia lịch sự nói: "Tôi đã cố gắng làm hết sức, nhưng không có kết quả gì." Sau khi quay lại, anh thì thầm nhẹ nhàng: "Tôi chưa bao giờ thấy cặp đôi sắp cưới nào như vậy. Bình thường mọi người ai nấy đều rất hạnh phúc khi kết hôn, còn cặp đôi này trông có vẻ sầu thảm quá. "

"Anh nói gì?" Cơn giận của Tiêu Kỳ đột nhiên bùng lên, anh lao tới túm lấy cổ áo của nhiếp ảnh gia rồi la mắng anh.

"Thật xin lỗi, tôi đúng là người lắm mồm." Nhiếp ảnh gia vội vàng xin lỗi Tiêu Kỳ.

"Tiêu Kỳ, quên chuyện này đi, hãy đi thôi." Thiên Vũ kéo Tiêu Kỳ đi.

"Hôm nay anh hơi vô lý rồi đấy, đây là lần thứ hai anh nổi giận với mọi người." Kiều Tinh không thể kiểm soát được miệng mình, cô thốt ra.

"Kiều Tinh, tâm trạng của tôi đang không được tốt, cô đừng có mà thêm dầu vào lửa." Kiều Tinh tức giận nói.

"Anh có quyền gì mà quát tôi chứ?" Kiều Tinh ngay lập tức tức giận: "Có giỏi thì anh lại đây này!"

"Cô..."

"Hai người có thôi cãi nhau đi không?" Lam Thiên Vũ bực mình mắng.

Lập tức, cả hai đều im lặng, Tiêu Kỳ im lặng được vài giây, anh liền thì thầm: "Thiên Vũ, bây giờ anh sẽ phải về nhà, tối nay anh đến gặp em sau."

"Vậy thì anh hãy đi đi." Thiên Vũ vừa trả lời, Tiêu Kỳ liền vội vàng rời đi. Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng anh, mặt hơi nhăn lại. Đợt này, Tiêu Hàn trở về, ắt có, chuyện không hay. Tiêu gia chắc chắn sẽ bị đảo lộn, hôn sự của Thiên Vũ và Tiêu Kỳ có lẽ không mấy thuận lợi...

  **

Trong khi Tiêu Kỳ đang trên đường trở về nhà, điện thoại anh đột ngột reo lên, vừa bắt máy, Chu Mẫn đã lo lắng hỏi: "Tiêu Kỳ à, mẹ nghe nói rằng đứa con ngang tàn đó đã trở lại rồi ư?"

"Mẹ đúng là nắm bắt thông tin rất nhanh." Tiêu Kỳ trả lời không có chút sức sống.

"Tại sao con lại trông giống như một người đàn ông yếu đuối vậy chứ?" Chu Mẫn ngạo mạn hỏi:

"Hắn ta đã trở về rồi ư? Con sợ cái gì chứ? Có mẹ ở đây rồi. Cái đứa ngang tàn đó chỉ ỷ bây giờ nó có tiền tài quyền thế nên lộng hành, mẹ không tin hắn có thể phất trời mà lên được đâu."

"Ồ..." Tiêu Kỳ thở dài: "Con nên làm gì bây giờ mẹ ơi? Chưa có mối đầu tư nào có thể giúp ta vậy mà cậu ta đã trở lại rồi."

"Bạch Lộ đưa ra lời đề nghị giúp đỡ tại sao con lại không chấp nhận chứ?" Chu Mẫn nói thêm: "Đây là cơ hội tốt để trở thành một người đứng đầu, nhưng con lại không nắm bắt được. Con có thực sự muốn thành công không vậy, hay phải đợi cho đến khi thất bại con mới tiếp thu?"?? "

"Không phải là con không tiếp thu, nhưng Dạ Diễm muốn đích thân gặp Thiên Vú." Tiêu kì cáu kỉnh nói. Vết thương của Tiêu Kỳ vừa mới hồi phục, bây giờ lại phải vội vàng chụp ảnh cưới, làm thế nào con có thể nói chuyện này với cô ấy được cơ chứ?"

"Chuyện này có gì khó nói đâu chứ? Con hãy cứ giải thích cho con bé hiểu, bây giờ có một cơ hội tốt để giúp công ty, có vậy mà con cũng không nói được. Con đúng là không quả quyết tí nào.Bây giờ, đứa con hoang đó đã trở lại. Con có biết là chúng ta đang gấp rút lắm không? Mẹ đã nói với con rồi, bây giờ chỉ có một cách đó là con hãy gạt Thiên Vũ qua một bên, hãy nhanh đi tìm Lãnh Nhược Băng và Dạ Diễm. Nói tóm lại, cô ta sẽ tìm người tiêm vốn cho chúng ta, nếu không cuộc hôn nhân này sẽ thực sự khép lại, mẹ sẽ không làm điều đó cho con đâu, con sẽ phải tự làm điều đó. "

Nói xong, Chu Mẫn lập tức cắt máy.

Tiêu Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, ngập ngừng và lái xe quay trở về chỗ của Thiên Vũ...