Editor: Waveliterature Vietnam
"Nhược Băng, tính mạng Dạ Diễm có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào, bác sĩ nói bây giờ cậu ấy vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, rất cần vợ làm bạn cổ vũ, chỉ Thiên Vũ mới giúp cậu ấy có ý chí muốn sống, dù cho lúc đó cả hai có thêm nhiều oán hận hơn cũng được, ít nhất cũng từng có một đoạn cảm tình, thậm chí còn từng có con với nhau, Thiên Vũ không thể thấy chết mà không cứu.
Con bé ngay cả quyền được biết cũng không có, đến lúc đó chẳng may Dạ Diễm xảy ra chuyện không may, con bé nhất định sẽ nuối tiếc cả đời, em nói cho con bé tin tức chính là cho con bé lựa chọn, tương lai nó mới không oán hận em. Hơn nữa Thiên Vũ cũng không yếu ớt như em tưởng, tuy rằng con bé chịu nhiều chèn ép như vậy nhưng vẫn kiên cường như cũ, con bé có năng lực phán đoán của chính mình, nó biết mình nên làm gì!"
"Anh nói đúng." Lãnh Nhược Băng thở dài, "Em thật không ngờ tới, thì ra buổi tối hôm đó khi chúng ta rời đi Dạ Diễm lại bị tai nạn xe, còn mắc ung thư, khó trách tối đó Triệu Quân liên tục gọi cho em, thế mà em không nghe điện thoại của cậu ta, thật có lỗi. Nếu không phải Hàn Thanh nói cho em tin tức, đến bây giờ chúng ta vẫn không biết. Ông cụ nhà họ Dạ nhất định hận chết chúng ta, ngày đó chúng ta đi thăm Dạ Diễm, ông ấy còn không ra mặt."
"Em không nên suy nghĩ bậy bạ, ông cụ Dạ lúc ấy vì thân mình không khỏe nên mới không xuất hiện, nếu ông ấy thật sự hận chúng ta sẽ không cho chúng ta đi thăm Dạ Diễm. Chúng ta từ Hàn Quốc bay đến Mỹ tìm ông, cũng chứng minh thành ý của chúng ta, lúc trước không nhận điện thoại của bọn họ là chuyện hiểu lầm, ông ấy sẽ không ghi thù."
"Vâng, anh nói vậy, lòng em cũng thoải mái hơn một chút, mấy ngày nay em vẫn không ngủ ngon, cứ luôn cảm thấy lúc trước dường như mình đã làm sai điều gì, em thật không nghĩ tới Dạ Diễm thâm tình với Thiên Vũ như vậy, sau khi biết mình bị ung thư liền quyết định buông tha Thiên Vũ.
Trước kia em còn cảm thấy buồn bực, chúng ta cầu xin ông cụ Dạ lâu như vậy, ông ấy đều thờ ơ, vì sao đột nhiên một ngày lại đồng ý cho Thiên Vũ cơ hội lựa chọn, thì ra đều là ý của Dạ Diễm. Aiz, nếu cậu ấy đã quyết định buông tay, sao còn luẩn quẩn trong lòng như vậy? Thế mà lại xúc động đến mức xảy ra tai nạn......"
"Phú quý do trời, sống chết có mệnh! Tính cách của một người quyết định hành động của người đó, Dạ Diễm mất cha mẹ từ nhỏ, ông cụ Dạ lại luôn bận rộn.. buôn bán, không có nhiều thời gian làm bạn với cậu ấy, tính cách cậu ấy liền trở nên cực đoan cố chấp, tình thương cũng không nhiều, cách thể hiện tình cảm có chút vặn vẹo, nên cậu ấy và Thiên Vũ lúc đó mới có thể làm tổn thương lẫn nhau, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, không biết cậu ta có học được cách thay đổi..."
"Mặc kệ thế nào, em hy vọng cậu ấy có thể hồi phục khỏe mạnh! Tuy cậu ấy từng làm tổn thương Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ đối với cậu ấy cũng là vừa yêu vừa hận, em không mong cậu ấy thật sự gặp chuyện không may."
"Điều này còn phải dựa vào ý chí của cậu ấy và quá trình trị liệu của bác sĩ, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho cậu ấy trong lòng, mặt khác cũng hy vọng Thiên Vũ có thể trở về cổ vũ cậu ấy, cùng cậu ấy vượt qua thời kỳ tính mạng mong manh nhất. Lúc em nói với Thiên Vũ nên cho con bé chuẩn bị tâm lý một chút, đừng dọa con bé."
"Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh, Tang Hải!"
"Ngốc, đã là vợ chồng già, còn cảm ơn cái gì." Giọng Thẩm Tang Hải trở nên buồn thương, "Bây giờ chúng ta làm thêm chuyện tốt cũng vì tích đức cho Ngưng Nhược, hy vọng con bé có thể nhanh chóng tốt lên......."
"Xin lỗi, đều do em không tốt...... " Lãnh Nhược Băng vừa nghe tới Thẩm Ngưng Nhược, giọng nói lập tức trở nên nghẹn ngào, nhịn không được khóc thành tiếng, "Nếu không phải sai lầm năm đó của em, chân anh sẽ không bị thương, nếu anh không bị thương, sau đó sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta sẽ có thời gian ở bên Ngưng Nhược, nếu chúng ta có thời gian ở bên Ngưng Nhược, giúp con bé có một tuổi thơ vui vẻ, con bé sẽ không trở thành như vậy......"