Editor: Waveliterature Vietnam
Tiêu Hàn dừng xe ở một giao lộ, Ti Tuệ mở cửa xe, sau khi Lam Thiên Vũ tạm biệt Tiêu Hàn liền ngồi vào ghế sau chiếc xe kia, Tiêu Hàn liếc Ti Tuệ, Ti Tuệ hiểu ý gật đầu, lập tức đi qua đó.
Ti Tuệ theo Tiêu Hàn rất nhiều năm, hiểu rõ chỉ thị của anh ta, xử lý công việc chu đáo thỏa đáng, Tiêu Hàn rất yên tâm về cô ta, có một số việc không cần nói rõ, cô ta cũng có thể làm tốt.
****
Ti Tuệ lái xe chở Lam Thiên Vũ đến gần phố tình nhân đón Thẩm Hân, Thẩm Hân đã sớm thu dọn xong hành lý, đứng ở một bên ngã tư đường chờ đợi, dường như không mất nhiều thời gian để nhận ra cô.
Trên đường trở về, tâm trạng Thẩm Hân có vẻ rất vui, kéo Lam Thiên Vũ trò chuyện rôm rả.
Ti Tuệ liếc nhìn Trầm Hân từ gương trước, cô ta đã sớm biết cô gái này thích ông chủ, hơn nữa tâm tư còn rất sâu, luôn cố ý làm như vô tình tiếp cận ông chủ, cô gái ngây thơ Lam Thiên Vũ sợ là còn không biết điều này.
Trên đường, điện thoại Lam Thiên Vũ reo, cô nhìn thông báo trên màn hình, nhíu mày, nhưng vẫn nghe: "Alo?"
"Thiên Vũ, mẹ vừa từ Hàn Quốc về, hôm nay muốn hẹn con ăn một bữa, con có thời gian không?" Lãnh Nhược Băng vừa đến bến cảng thì hôm sau lập tức cùng Thẩm Tang Hải sang Hàn Quốc thăm Thẩm Ngưng Nhược, bây giờ đã qua nửa tháng.
"Dạ không được rồi ạ, hôm nay con phải đón Thẩm Hân."
Lam Thiên Vũ nhẹ giọng nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, thái độ của cô với Lãnh Nhược Băng tốt lên không ít, bây giờ cô nói chuyện với bà đã coi như khách khí lễ phép, nhưng lại không giống mẹ con thân thiết.
"Thẩm Hân đã tới chỗ con?" Lãnh Nhược Băng thấy hơi ngoài ý muốn, "Vậy đi ra một lúc thôi, mẹ có chuyện quan trọng phải nói cho con, chúng ta gặp mặt bên ngoài được không?"
Lãnh Nhược Băng nhấn mạnh ba chữ "chuyện quan trọng", trong giọng nói có chút gấp gáp, Lam Thiên Vũ không dám tiếp tục từ chối. "Vâng, vậy mẹ sắp xếp thời gian và địa điểm đi."
"Bây giờ luôn đi, đến nhà hàng bảy tầng Ý Cung!" Lãnh Nhược Băng đã sớm sắp xếp xong.
"Vâng, con lập tức tới."
"Ừ, mẹ chờ."
.......
Cúp máy, Thẩm Hân thân thiết hỏi: "Thiên Vũ, ai vậy?"
"Lãnh Nhược Băng." Sắc mặt Lam Thiên Vũ nghiêm trọng, "Bà mới từ Hàn Quốc về, muốn gặp tớ."
Cô nói với Ti Tuệ, "Ti Tuệ, cô đưa Thẩm Hân về trước đi, tôi tự lái xe tới nhà hàng."
"Cô Lam, vẫn nên để tôi dẫn cô đi, ông chủ đã dặn, nhất định phải bảo vệ cô, một bước không rời." Ti Tuệ nhìn Lam Thiên Vũ từ gương trước, đáp lời.
"Vậy dừng xe bên đường đi, tôi tự bắt xe đến nhà Tiêu Hàn, hai người đi trước." Thẩm Hân rất hiểu ý.
"Vậy sao được, nhà Tiêu Hàn ở bờ biển, cách đây rất xa, lại còn ở vị trí rất khó tìm." Lam Thiên Vũ nói, "Nếu không cậu đi cùng tớ đi, cậu cũng không phải không biết bà, coi như một buổi trà chiều với nhau."
"Thế sao được, mẹ con hai người gặp mặt, sao tớ lại chen chân vào chứ?" Thẩm Hân hơi ngại ngùng.
"Không sao, cô Thẩm, chúng ta ngồi ở phòng khác chờ cô Lam là được." Ti Tuệ mỉm cười.
"Này, có phải rất tốn kém không?" Thẩm Hân tuy nói vậy, trong lòng vẫn vô cùng chờ mong.
"Từng đó tiền không là gì với Tiêu Hàn, cậu cũng đừng tiết kiệm cho anh ta làm gì." Lam Thiên Vũ vỗ vỗ tay cô, "Cứ quyết định vậy đi, Ti Tuệ, đến nhà hàng Ý Cung."
"Vâng."
*****
Nhà hàng Ý Cung là một nhà hàng xa hoa, Lãnh Nhược Băng ngồi trên ghế gọi điện cho Thẩm Tang Hải, không yên tâm hỏi: "Tang Hải, em có nên nói chuyện này cho Thiên Vũ không? Con bé mềm lòng như vậy, nếu biết sự thật, không chừng nó sẽ trở về tìm Dạ Diễm, vất vả lắm nó mới thoát khỏi cậu ta, làm vậy không phải giẫm lên vết xe đổ sao?"