Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 273: Quà sinh nhật




Editor: Waveliterature Vietnam

"Nhưng mà đồ bọn em tặng đều có giá trị không lớn, cái này của anh ít nhất cũng mấy triệu lận."

"Đối với anh, mấy triệu cũng chỉ bằng với mấy trăm đồng của em mà thôi." Tiêu Hàn cười nói: "Em thử tự nghĩ xem có phải hay không?"

"Ừm..." Lam Thiên Vũ suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Hình như là đúng đó, lần đó ba chúng ta vừa lên cấp ba, lúc sinh nhật anh, em và Kiều Tinh đều đã mua cho anh quà tặng hơn ba trăm đồng, là nửa tháng tiền sinh hoạt lận, quà của Thẩm Hân quý hơn, hơn một ngàn đồng, đối với bọn em thì đó không phải là một số tiền nhỏ."

"Đúng vậy, đối với anh mấy triệu này cơ bản không có bao nhiêu." Tiêu Hàn giang tay ra: "Chúng ta có mười năm tình bạn, em còn tính toán mấy chuyện này với anh sao? Còn như vậy nữa anh sẽ không vui đâu."

"Hì hì, em biết rồi." Lam Thiên Vũ cười tươi như hoa nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn có thể chuyển tình cảm đối với cô thành tình bạn, khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn, cô và anh ta ở chung cũng dễ chịu hơn nhiều.

"Ngoan, mau đeo dây chuyền lên." Tiêu Hàn cưng chiều vén tóc Lam Thiên Vũ lên, sau đó đeo dây chuyền cho cô.

Lam Thiên Vũ ngoan ngoãn phối hợp, trong lúc vô tình phát hiện du thuyền đã được lái ra khỏi bờ biển, đang thong thả đi về phía trước trên mặt biển, cô ngạc nhiên hỏi: "Tiêu Hàn, chúng ta rời bến rồi sao?"

"Anh đã thay em xin nghỉ một ngày, hôm nay đưa em rời bến đi chơi một ngày." Tiêu Hàn theo thói quen ôm lấy bả vai Lam Thiên Vũ.

"Hôm nay em có tiết học quan trọng, không thể xin nghỉ, anh nên hỏi em trước chứ." Lam Thiên Vũ lo lắng nói: "Nhanh bảo họ lái du thuyền về đi! Em phải chạy đến trường học."

"Thuyền đã đi rồi, chạy lại bờ biển cũng tốn hơn một tiếng, huống gì bây gờ đã là chín giờ sáng, quay lại trường học cũng không kịp, buổi sáng em ngủ ngon như vậy anh không muốn đánh thức em. Trước giờ thành tích của em rất tốt, chỉ là nghỉ học một buổi thì có sao đâu? Nếu như thật sự không được nữa thì anh sẽ mời cho em một thầy giáo dạy kèm, đừng lo lắng, đi ăn điểm tâm nào!"

Tiêu Hàn ôm vai Lam Thiên Vũ kéo vào buồng nhỏ trên tàu, tuy trong lòng Lam Thiên Vũ hơi lo lắng, nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã xong, cô không có cách nào thay đổi được, cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Hàn cùng Lam Thiên Vũ đứng trên tàu ngắm cảnh biển.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi vào mặt, nhiệt độ không khí cũng không quá thấp, Tiêu Hàn thấy cách đó không xa có người chơi thuyền buồm, cũng thấy hứng thú, vui vẻ nói với Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, đi thay đồ tắm đi, anh sẽ dạy em chơi thuyền buồm."

"Em không muốn chơi, em sợ lạnh, bây giờ chỉ có mười mấy độ thôi, Tiêu Hàn, tối qua em ngủ không ngon, lại muốn ngủ thêm lát nữa, anh tự chơi đi!" Lam Thiên Vũ không đợi Tiêu Hàn trả lời đã đi xuống.

Tiêu Hàn nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên tia không vui, nhưng nhanh chóng biến mất, bước nhanh đuổi theo Lam Thiên Vũ, thân mật ôm lấy bả vai cô: "Tối qua anh cũng ngủ không ngon, anh ngủ chung với em."

"Ngủ chung?" Lam Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta.

"Đúng vậy, em không nhớ à? Trước đây chúng ta vẫn thường ngủ chung mà." Vẻ mặt Tiêu Hàn ngây thơ nhớ lại lúc còn trẻ: "Mỗi lần sét đánh em đều sợ hãi co người lại, cả đêm không dám ngủ, nên anh dứt khoát ôm em ngủ, em quên rồi à?"

"Nhưng lúc đó chúng ta yêu nhau, hơn nữa chỉ có mười mấy tuổi không hiểu chuyện, hai chúng ta chỉ đơn giản là nằm chung một cái giường thôi, bây giờ em lớn rồi, như vậy không tốt đâu." Lam Thiên Vũ rất căng thẳng.

"Dù cho em lớn rồi, vẫn mãi mãi là em gái của anh..." Tiêu Hàn không nói gì kéo Lam Thiên Vũ về phòng, ôm cô cùng nhau ngã xuống giường.

Lam Thiên Vũ đang định đẩy anh ta ra, anh ta lại mạnh mẽ ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại nói: "Anh mệt rồi, ngủ trước đây, đừng quấy rầy anh."