Editor: Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm ở trong thư phòng cả đêm, không về phòng nghỉ ngơi.
Lam Thư trằn trọc suốt buổi tối, miên man suy nghĩ, Dạ Diễm cả đêm ở phòng Cung Vũ Dao không trở về, không lẽ anh ta qua đêm ở chỗ đó?
Hình ảnh của Dạ Diễm và Cung Vũ Dao bên nhau không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô, giống như bị một khối đá chặn nơi trái tim, cô cảm thấy khó thở.
Mãi đến khi gần sáng, cuối cùng cô cũng mệt mỏi, dần ngủ thiếp đi.
Dạ Diễm cả đêm không về phòng, Lam Thiên Vũ xuất hiện cảm giác thiếu thốn, sáng sớm Donna cầm bộ quần áo đến cho Dạ Diễm, Lam Thiên Vũ nghĩ thầm, có lẽ nào, tôi hôm qua anh ta qua đêm ở phòng Cung Vũ Dao, nhất định là....
Nước mắt cô thấm ướt gối, lòng đau như cắt.
.....
Ngày hôm sau, Tư Cầm đã bị đuổi đi, Cung Vũ Dao không biết làm sao, suốt ngày chỉ ở trong phòng, an phận.
**
Trong khoảng một tháng tới, Dạ Diễm thường xuyên bận rộn, mỗi ngày đi sớm về muộn, Lam Thiên Vũ chưa ngủ dậy anh đã đi rồi, Lam Thiên Vũ đi ngủ, anh vẫn chưa về, hầu như cô không gặp anh.
Sáng sớm hôm nay, Lam Thiên Vũ đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng Dạ Diễm rất nhỏ, anh quay về phòng, mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong, lấy trong tủ ra một bộ quần áo, đang chuẩn bị thay.
Nhìn thấy cảnh này, Lam Thiên Vũ rất tức giận, trong thời gian này, anh ta quả nhiên đều qua đêm ở phòng Cung Vũ Dao, lại còn mặc đồ ngủ trở về, cô không kìm nổi cơn giận, cười khẩy nói: "Tốt hơn là mang quần áo của anh đến phòng Cung Vũ Dao đi, đỡ phải ngày nào cũng chạy qua chạy lại, nhiều rắc rối."
Dạ Diễm quay đầu lại nhìn cô, nhăn mặt, không vui hỏi: "Cô bực tức cái gì vậy?"
Thật ra anh không muốn đánh thức cô, nên mới tắm rửa trong thư phòng, nhưng quần áo của anh lại ở đây, nên mới phải về thay.
Lam Thiên Vũ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, quay lưng về phía anh, trong lòng khó chịu như sông cuộn biển gầm, cô cố kiềm chế nỗi đau trong lòng, không để anh phát hiện, nhưng thế nào cũng không kiểm soát nổi chính mình, nước mắt vô tình rơi xuống.
Dạ Diễm vốn không để ý đến cô, anh bộn bề nhiều việc, đang muốn đi ra ngoài, ánh mắt như là không quan tâm, nhưng anh bỗng quay lại, anh thấy đôi vai cô đang run nhè nhẹ, cô ấy đang khóc.
Dạ Diễm để quần áo xuống giường, kéo mạnh vai cô quay lại, thấy trong mặt cô đầy nước mắt, cúi xuống ghé sát, dùng tay lau nước mắt cho cô, ân cần hỏi: "Cô cả đêm không ngủ, hay là vừa mới tỉnh? Hả?"
"Anh không ở đây, tôi ngủ rất ngon." Lam Thiên Vũ bức xúc nói, lời nói cũng nghẹn ngào, anh không tôn trọng cô, không yêu cô, tại sao lại bắt cô ở bên cạnh làm gì?
Dạ Diễm giữ khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt, thì thầm: "Cô ghen sao? Cô nghĩ rằng đêm qua tôi ở phòng Cung Vũ Dao?
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lam Thiên Vũ tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Tại sao cô lại không tin tôi? Từ khi có cô, tôi chưa từng động vào người đàn bà nào khác."
Dạ Diễm nghiêm túc giải thích cho cô, cô ghen tuông là vì cô để ý tới hành động của anh, anh rất vui vẻ, hơn một tháng nay, anh đều làm việc đến sáng, ở thư phòng xử lý công việc, sau đó ngủ tại chỗ, không quay về làm phiền cô.
Hơn nữa trong vòng bốn lăm ngày sau khi bị sảy thai không thể ở chung phòng với cô, anh sợ mỗi ngày đối mặt với cô nhịn không được lại muốn đụng chạm, cho nên mới không tới tìm cô, không nghĩ rằng cô vẫn để ý, có lẽ, đêm nào cô cũng mong anh trở về....