Editor: Waveliterature Vietnam
"Dừng lại cho tôi!" Lam Thiên Vũ tức giận hét lên, cô giúp việc trẻ tuổi đứng qua một bên không dám cử động.
"Đồ vô dụng, tránh ra cho tôi." Tư Cầm đẩy người giúp việc ta, cầm lấy bữa tối của Kiều Tinh ném vào thùng rác.
Lam Thiên Vũ bắt lấy tay cô, mạnh mẽ nói: "Buông ra cho tôi."
"Lam tiểu thư, cô như vậy là làm cho tôi khó xử, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh." Tư Cầm cười nhạt.
"Tư Cầm, cô không được quá đáng, nếu cậu chủ biết chuyện này, chắc sẽ không vui." Lúc này, Donna vội vàng đi tới can ngăn."
Tư Cầm liếc nhìn Donna, chằm chằm nhìn Kiều Tinh vẻ khinh bỉ, cười khẩy nói: "Tôi quá đáng? Tôi nói cô ta mới quá đáng, thân phận tôi tớ, mà lại được hưởng thụ ở phòng bệnh sang trọng thế này, còn dám tự tiện dùng cơm trước khi chủ cậu chủ quay về, cô ta là gì vậy....."
"Bang!"
Tư Cầm còn chưa nói xọng, Lam Thiên Vũ đã làm cho cô ta một cái tát.
Tư Cầm đau đớn, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ: "Cô dám đánh tôi???"
"Đánh cô thì sao? Tư Cầm, tôi đã nhịn cô nhiều rồi, tôi nói cho cô biết, Kiều Tinh là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy không phải đầy tớ, cô ấy không hề thấp kém, theo như tôi nghĩ, cô ở đây mới là người hèn mọn, tốt hơn hết là đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Lam Thiên Vũ cầm chiếc đĩa trong tay Cung Vũ Dao, đặt lên bàn, ra lệnh cho người giúp việc, "Đuổi cô ta ra."
Đám người giúp việc lập tức hành động.
Lam Thiên Vũ nghiêm nghị nói: "Đừng quên, Dạ Diễm đã từng nói, ta là nữ chủ nhân của nơi này, khi Dạ Diễm không có ở đây, thì các người chỉ được phép nghe lời tôi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa!"
"Vâng!" Người giúp việc lập tức đưa Tư Cầm ra ngoài.
"Thả ra, thả ra, Cung tiểu thư, Cung tiểu thư....." Tư Cầm hét to.
Cung Vũ Dao nổi giận đùng đùng đi lại, đẩy những người giúp việc ra, đưa tay ra nói bằng ngôn ngữ ký hiệu để hỏi tại sao lại đối xử với Tư Cầm như vậy.
"Xin lỗi, Cung tiểu thư, là ý của Lam tiểu thư." Đám người giúp việc khó xử.
Cung Vũ Dao phẫn nộ trừng mắt nhìn Lam Thiên Vũ, lấy tay ra hiệu nói: "Lam Thiên Vũ, tôi thấy khi đối mặt với Diễm ca ca cô là người kiên nhẫn, lịch sự, nhưng có phải cô được nước lấn tới, còn dám đánh vệ sĩ của tôi, có phải là cô đang khinh thường tôi???"
Tư Cầm thuật lại lời của cô ấy.
"Không ai dám khinh thường cô, nhưng mà, cô phải quản lý vệ sĩ của cô cho tốt." Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói, "Mời các người đi ra ngoài, đừng làm ồn đến bạn của tôi."
Cung Vũ Dao nghe câu này, tức giận run rẩy, không chịu nổi dùng ngôn ngữ kí hiệu: "Lam Thiên Vũ, người mẹ đê tiện của cô hại chết cha mẹ tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô, bây giờ cô lại dám vênh váo trước mặt tôi, cô muốn thế nào?"
Tư Cầm tiếp tục phiên dịch cho cô.
"Cô làm loạn đủ chưa?" Lam Thiên Vũ cái kỉnh nói, "Tôi không biết ân oán của thế hệ trước, tôi cũng không quan tâm, nhưng cô muốn hại Lãnh Nhược Băng, thì cô đi tìm bà ta, đừng ở đây tìm tôi trả thù."
"Nhưng mà tôi muốn tìm cô trả thù, cô có thể làm được gì tôi?"
Cung Vũ dao khua tay múa chân đủ kiểu, Tư Cầm cùng không kịp phiên dịch, cô ta bắt đầu đưa tất cả đồ ăn ném xuống sàn, sau đó nhìn mọi thứ trên mặt đất, phòng y tế bị cô làm lộn xộn, ồn ào, các bác sĩ mà y tá rất lo lắng, nhưng không ai dám nói gì.....
"Đủ rồi." Lam Thiên Vũ giận giữ ngăn Cung Vũ Dao, "Cô muốn làm ôn thì đi ra ngoài, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến bạn tôi."
Cung Vũ Dao kéo cô ấy, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa, cô thuận thế ngã lăn trên mặt đất, tay bị cắt bởi những mảnh vỡ, máu đỏ cháy ứa ra, khuôn mặt hung dữ lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt đáng thương, bỗng dưng bật khóc.....