Editor: Waveliterature Vietnam
Nghe tiếng khóc của Lam Thiên Vũ, mũi Donna cũng chua xót, bà rất đau lòng cho Lam Thiên Vũ, một cô gái tốt như vậy, rõ ràng rất lương thiện và trong sáng, lại phải chịu những sự hành hạ này, về cả tâm tư cũng như thể xác, đề là những vết thương đau đớn.
Lam Thiên Vũ phát hiện có ai đó ở bên ngoài, dùng sức hít một hơi, rửa mặt, tỏ vẻ thờ ơ, mở cửa ra, Donna vừa định rút lui.
"Dì Donna!" Lam Thiên Vũ thì thầm.
"Xin lỗi, Lam tiểu thư, tôi không cố ý nghe trộm, vừa rồi tôi lo lắng cho cô, cho nên....."
"Tôi vừa mới rửa mặt, không có việc gì đâu, chúng ta cùng đi gặp Kiều Tinh." Lam Thiên Vũ khẽ mỉm cười, khuôn mặt bình thản, như không có gì xảy ra.
"Lam tiểu thư....."
Donna kéo Lam Thiên Vũ lại, thì thầm, "Cô đừng để ý đến lời nói của Tư Cầm, cô ta chỉ là cố ý khiêu khích cô, tôi nghe cậu chủ nói rằng vài hôm nữa sẽ nói với lão thái gia mang Cung tiểu thư đi, đến lúc đó...."
"Dì Donna, việc này không thể đổ lỗi cho phụ nữ, muốn trách thì trách đàn ông." Lam Thiên Vũ cau mày nói, "Dạ Diễm không thể kiềm chế nổi dục vọng của anh ta, Cung Vũ Dao cũng chỉ là một nạn nhân."
"Lam tiểu thư, cô thật lương thiện......" Donna thở dài.
"Đến bây giờ, bà còn nói tốt cho anh ta? Đêm hôm qua anh ta và Cung Vũ Dao cùng làm chuyện đó là sự thật, chuyện này, tôi không muốn nhắc lại, nếu bà thật sự không muốn tôi đau lòng, thì đừng nhắc tới chuyện của Dạ Diễm và Cung Vũ Dao."
Lam Thiên Vũ nghiêm túc nói xong câu đó, đi vào phòng y tế.
.....
Hai tay Kiều Tinh đầy kim tiêm, có nhiều dung dịch được truyền vào, tuy rằng cơ thể cô đã chuyển biến tốt hơn, nhưng dĩ nhiên là sẽ bị suy yếu, có thể thấy cô bị thương nghiêm trọng đến mức nào.
Lam Thiên Vũ ngồi bên giường bệnh, nắm tay Kiều Tinh, thủ thỉ: "Kiều Tinh, tớ xin lỗi, là do tớ nên cậu mới thành ra như vậy.,cậu phải nhanh khỏe lên, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách rời khỏi nơi này...."
**
Lam Thiên Vũ vừa mới rời khỏi phòng y tế, liền thấy Dạ Diễm vội vàng bước vào.
Chiếc áo gió dài màu xám bạc tôn lên hình dáng quyến rũ của anh, mái tóc dài đen bóng được uốn xoăn nhẹ hình vòng cung hoang dã xõa trên vai, tóc mái như sóng biển che khuất nửa phần đôi mắt sâu, đôi mắt sâu thẳm màu hổ phách đang chăm chú nhìn cô, lóe lên một tia sáng mạnh mẽ, đôi môi hồng mỏng manh hé mở, dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Lam Thiên Vũ không thèm để ý tới Dạ Diễm, quay người trở lại phòng y tế, cô không muốn gặp anh ta, không muốn đối mặt với anh, cũng không muốn ngủ chung một phòng.
"Mang cho tôi một cái giường bên cạnh giường bệnh, tối nay tôi sẽ nghỉ ở đây." Lam Thiên Vũ nói với nhân viên y tế.
"Vâng." Nhân viên y tế không dám hỏi nhiều, lập tức đi chuẩn bị.
Dạ Diễm đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào phòng y tế, vài giây sau, anh không gặp Lam Thiên Vũ, cũng không nói gì, đi lên lầu, chỉ liếc mắt nhìn Donna và Triệu Quân một cái, hai người họ lập tức đi theo.
Trong phòng, Dạ Diễm cởi áo khoác, ngồi trên ghế sô pha, Donna bưng tới cho anh một ly rượu, nhẹ nhàng báo cáo: "Lam tiểu thư vừa tỉnh được một lúc, đã ăn một bát cháo."
"Hôm nay mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề gì cả." Triệu Quân cũng báo cáo.
Dạ Diễm phất tay, Triệu Quân và Donna chuẩn bị rời đi.
Donna mấp máy môi, bước chậm lại, bà rất muốn nói gì đó với Dạ Diễm, về việc Tư Cầm làm trò trước mặt Lam Thiên Vũ, hỏi bà chuyện thuốc tránh thai, nhưng bà lại nghĩ tới việc đưa thuốc tránh thai cho Cung Vũ Dao, cuối cùng cũng không nói ra.
Donna cảm thấy rằng, Cung Vũ Dao cũng là đứa trẻ tội nghiệp, bà nhìn cô lớn lên, trải qua rất nhiều cực khổ, không đành lòng nhìn Dạ Diễm vứt bỏ cô, chi bằng ít chuyện đi một chút.