Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 193: Tình yêu đẫm máu




Editor: Waveliterature Vietnam

"Phụt——"

Một âm thanh xuyên thấu vang lên, con dao không đủ sắc bén, nên chỉ đâm thủng một thủng một phần da thịt, máu chảy ra, chiếc áo trắng nhuộm màu đỏ thẫm.

Dạ Diễm từ từ cúi đầu, ngơ ngác nhìn xuống ngực mình, nhìn dòng máu chậm rãi chảy ra, thế nhưng anh vẫn cười, cười rất lạ.....

Đối với Dạ Diễm mà nói, vết thương này không là gì cả, anh trước đây cũng bị thương, nhưng tại sao, lúc này đây, anh lại cảm thấy đau đớn như vậy, giống như con dao nhỏ đã xuyên qua trái tim anh, tưởng như mình sắp chết.....

Mọi người đều hoảng hốt, kể cả Tiêu Hàn!

Tiêu Hàn biết khi Lam Thiên Vũ tức giận sẽ không kiềm chế được bản thân, giống như thời điểm ba năm trước đây anh phản bội cô, cô cũng đâm anh bị thương, để lại một vết thương trên trán anh, nhưng lần này anh không hề nghĩ đến Lam Thiên Vũ quá kịch liệt, thậm chí còn dùng dao đâm vào vị trí tim của Dạ Diễm, nếu trong tay cô không phải là con dao gọt hoa quả, mà là vũ khí khác, e rằng nhịp tim Dạ Diễm đã ngừng đập!!

Dòng máu thấm ướt bàn tay Lam Thiên Vũ, cô sợ hãi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình trong nỗi kinh hoàng, giống như đang nhìn một con quỷ.

Làm thế nào cô có thể trở thành như thế này, tại sao cô lại muốn giết người.....

"Cậu chủ!" Triệu Quân muốn chạy lại đỡ Dạ Diễm.

"Cút ——" Dạ Diễm hét lên.

Triệu Quân rùng mình, dừng lại, không dám lại gần anh ta.

"Cô muốn giết tôi....." Dạ Diễm đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ, "Cô muốn giết tôi???"

Lam Thiên Vũ sợ hãi đến phát run, muốn rút tay lại, Dạ Diễm đột nhiên nắm lấy tay cô, mỉm cười kì lạ: "Đây, tôi giúp cô ——"

Nói xong, anh nắm lấy tay Lam Thiên Vũ đang cầm con dao tự đâm vào người mình.....

Lam Thiên Vũ khiếp sợ há hốc mồm, sợ tới mức toàn thân co giật, nước mắt giống như nước sông vỡ đê không ngừng chảy, cô không biết, tại sao anh ta lại làm như vậy, tại sao.....

"Trời ơi ——" tất cả mọi người đều sợ hãi.

Triệu Quân nhìn cảnh này không chịu nổi, vội vàng chạy lại đẩy Lam Thiên Vũ ra, ôm lấy Dạ Diễm:

"Cậu chủ, cậu chủ....."

Dạ Diễm mơ màng ngã xuống, tay anh, cố gắng nắm lấy tay Lam Thiên Vũ.

Lam Thiên Vũ gục xuống đất, đẩy tay Dạ Diễm ra, muốn thoát khỏi bàn tay của Dạ Diễm, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.

"Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ." Triệu Quân kích động hét lên.

"Vâng."

......

"Có chuyện gì vậy?"

Lúc này, Dạ lão thái gia và Lãnh Nhược Băng chạy đến, hai người đã thảo luận để thuyết phục Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ, mọi thứ đã đến nước này, vẫn còn cơ hội tốt để tái hợp, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cả hai đều choáng váng.

Tiêu Hàn phục hồi tinh thần, ngồi xuống mở bàn tay Dạ Diễm ra, muốn đưa Lam Thiên Vũ đi.

"Tiêu Hàn, cậu dừng tay lại ——" Dạ lão thái gia tức giận, "Giữ cậu ta lại."

"Vâng" một đám vệ sĩ ôm Tiêu Hàn lại, Tiêu hàn muốn chống trả, Lãnh Nhược Băng vội vàng giữ chặt anh, thì thầm, "Bây giờ mọi thứ rất khẩn cấp, Dạ Diễm đang bị thương thế này, không phải lúc để sử dụng nghĩa khí, cậu đi trước đi."

"Nhưng mà Thiên Vũ....."

"Có tôi ở đây, Thiên Vũ sẽ không sao." Lãnh Nhược Băng bối rối, "Câu đi trước đi, nếu Dạ Diễm xảy ra chuyện gì, tất cả chúng ta đều đi đời, kể cả Thiên Vũ."

"Lãnh phu nhân nói đúng, cậu chủ, chúng ta đi thôi." Tư Tuệ thuyết phục Tiêu Hàn rút lui.

.....

Đêm gia lúc này đang hỗn loạn, vệ sĩ đưa Dạ Diễm trở về biệt thự, nhanh chóng gọi bác sĩ đến chữa trị, bác sĩ muốn mở tay Dạ Diễm, để tiêm cho anh ta, nhưng làm thế nào cũng không buông, cứ thế nắm chặt lấy bàn tay Lam Thiên Vũ.....